Chương 2: Ngươi có thể hiểu được tiếng người?
Edit + Beta: -Jenny-
Ánh mắt tiểu thú nóng bỏng lại trần trụi.
Đột nhiên Phượng Cửu Mộc có loại ảo giác đang bị sắc nữ nhìn trộm. Hắn liền phẩn nộ vẫy tay, đánh mạnh vào mặt nước, bọt nước bay lên hình thành một cột nước, hướng về mặt tiểu thú lông xù.
Bùi Thủy kinh sợ nhìn cột nước vọt tới trong nháy mắt, nàng liền phản xạ nâng hai móng trước lên bưng kín mặt thú.
Cột nước ở trên không trung đập xuống mặt đất liền vỡ tung ra, có vài giọt dừng trên gương mặt đang thất thần bỗng giật mình của Thanh Dật. Đột nhiên cậu hoàn hồn lại, trong nội tâm rất kinh ngạc, tiểu thú này nó, thành tinh a? Nó rõ ràng giống với con người, dùng bàn chân che mặt?
Bùi Thủy lấy chân ra dùng sức lắc lắc, giống như rất ghét sự ướt ẩm do cột nước kia gây ra.
"Chủ tử, tiểu súc sinh này.." Lời Thanh Dật còn chưa nói xong, lại nhìn thấy tiểu thú trong l*иg sắt đang phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu.
Ngươi mới là súc sinh, cả nhà ngươi đều là súc sinh.
Thanh Dật trong nội tâm lại khϊếp sợ.
Tiểu thú này, có thể nghe hiểu tiếng người? Biết cậu nói nó là tiểu súc sinh?
"Đem nó ra đây cho bổn vương." Phượng Cửu Mộc dùng thanh âm lạnh lẽo ra lệnh, đánh gãy những suy nghĩ trong lòng Thanh Dật.
Tiểu thú bị Thanh Dật dùng sức túm ra khỏi lòng sắt, lúc ra ngoài nó còn dùng móng vuốt liều mạng giữ chặt l*иg sắt.
Biết sợ sao?
Lúc nó ăn địa linh, nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Thanh Dật trong lòng hừ hừ. Lúc đem tiểu thú giao cho Phượng Cửu Mộc không có lấy nửa điểm đồng tình. Không chỉ như thế, còn đáng ghét đến mức bày ra bộ dáng muốn xem nó chết ra sao.
Bùi Thủy hận chết Thanh Dật, nàng xuyên qua thành thú cũng đã đủ thảm, không hiểu chuyện gì liền bị hắn chộp được, đưa cho một tên tính tình nóng nảy lại cuồng lộ hàng.
Bị Phượng Cửu Mộc niết ở trong tay, Bùi Thủy khóc không ra nước mắt chỉ hy vọng hắn đừng thật sự gϊếŧ nàng.
"Cút ra ngoài." Tầm mắt Phượng Cửu Mộc trở nên u hàn (*), dừng lại người tiểu thú, nói với Thanh Dật.
(*) âm u và lạnh lẽo
"Vâng." Thanh Dật chập choạng nhanh chóng lui ra ngoài..
Tiểu thú ở trong tay Phượng Cửu Mộc an an tĩnh tĩnh, một chút cũng không giãy giụa, con mắt tựa như quả nho đen, vô tội nhìn hắn.
Đối mặt với vẻ đẹp vừa lạnh lùng vừa soái khí của hắn, Bùi Thủy trong miệng chứa đầy nước miếng, tròng mắt không dám phiêu xuống dưới.
Mỹ nam a, đây là bản thân ngươi ban ngày ban mặt phía dưới lại trần như nhộng, cùng lắm ta chỉ nhìn bằng hai mắt, ngươi cũng không đến mức muốn gϊếŧ ta đi!
Phượng Cửu Mộc nhìn chằm chằm tiểu thú, ánh mắt hơi sâu: "Ngươi có thể nghe hiểu được tiếng người?"
Nàng đâu chỉ nghe hiểu? Nàng vốn dĩ chính là con người a!
Bùi Thủy trong mắt đầy hưng phấn muốn ngay lập tức gật đầu, nhưng nàng đã kịp thời phanh xe lại. Trong lòng liền nghĩ đến việc, nếu nàng thừa nhận, tên mỹ nam kia cho rằng nàng là yêu tinh, có bị đánh chết ngay tại chỗ hay không?
Kết cục bi thảm của Đát Kỷ đã đánh vào tâm hồn nhỏ bé của Bùi Thủy.
Nàng nghiêng đầu, bộ lông trắng cọ cọ ngón tay Phượng Cửu Mộc, không cho Phượng Cửu Mộc đáp án, lại giống như một con tiểu thú đã bị hắn thuần hóa mà trở nên dịu ngoan.
Ngón tay Phượng Cửu Mộc có hơi ngứa, cảm giác truyền đến có chút kì quái, ánh mắt hắn càng sâu thêm. Sau một lát, khóe miệng hắn nhẹ nhếch tạo ra một nụ cười có chút lương bạc.
"Ngươi muốn ở lại bên người bổn vương sao? Hửm?"
Hắn cười rộ lên thật là đẹp mắt, giống như đóa hoa Bạch Nhược không nhiễm phàm trần thế tục, nhìn nhiều thêm cái đó là có tội khinh nhờn (*)
(*) không tôn trọng
Bùi Thủy chính là muốn khinh nhờn hắn, xem đến mê muội, ánh mắt đều đã say.
Nhưng mà.
Đừng nghĩ lừa nàng gật đầu.
Nàng sẽ không bởi vì ham mê sắc đẹp, đem mạng sống nhỏ bé của bản thân ra cược đâu.
Phượng Cửu Mộc thu lại ý cười, đáy mắt phát lạnh nói: "Vậy thì ở lại bên người bổn vương, dưỡng cho mập về sau làm thịt."
Địa linh bị nó ăn tươi đã được nó hấp thu vào, hiện tại nó chính là địa linh.
Tuy nhiên "Địa linh" này cũng quá nhẹ đi, hắn bắt lấy được chỉ có bộ lông mềm mại, không có một chút thịt, muốn ăn một bữa ngon còn chưa đủ.
Bùi Thủy nghe vậy, bị hù dọa hai mắt vừa đảo, trực tiếp ngất đi.
Phượng Cửu Mộc mở lòng bàn tay ra, tiểu thú không nhúc nhích, đầu ngón tay hắn gãy gãy khuôn mặt tiểu thú, xác định tiểu gia hỏa không tiền đồ thật sự hôn mê, bỗng nhiên hắn cảm thấy tâm tình sung sướиɠ cười ra tiếng.
Phượng Cửu Mộc đem tiểu thú nhẹ nhàng ném qua tấm thảm mềm, từ trong nước đứng dậy mặc áo bào, chuẩn bị mang tiểu thú hồi phủ.
Trên thảm mềm nào còn bóng dáng của tiểu thú?
Khuôn mặt tuấn tú có chút ấm áp của Phượng Cửu Mộc, trong nháy mắt lại âm trầm đi xuống, tiểu gia hỏa kia dám hôn mê lừa gạt hắn?