Chương 6

Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất rất thức thời thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi, cũng biết có lẽ cô gái này thật sự có chút thân bất do kỷ (không thể tự làm chủ, tự làm theo ý mình muốn), như chính nàng nói một người là ba ruột, một người là một phụ nữ mới quen không lâu, người bình thường đều sẽ lựa chọn giống như Lý Thủ Nhất, huống chi Lý Thủ Nhất vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Lý Thủ Nhất thấy Liễu Tịnh Thanh không nói gì, biết trong lòng Liễu Tịnh Thanh mình có lẽ cũng chỉ là một tên lừa gạt thì trong lòng rất khó chịu.

"Cảm ơn chị đã chăm sóc em mấy tháng nay, tấm thẻ này trả lại cho chị." Lý Thủ Nhất hai tay cầm thẻ đưa trả lại cho Liễu Tịnh Thanh, nói giọng hết sức thành khẩn.

"Em có người thân nào khác không?" Liễu Tịnh Thanh nhìn thẻ ngân hàng, lại nhìn Lý Thủ Nhất hỏi.

Lý Thủ Nhất lắc đầu, nàng với ba nàng là người thân duy nhất của nhau, bây giờ ba nàng đã chết, nàng liền một thân một mình.

"Em cất thẻ đi, tôi vẫn sẽ chuyển tiền vào thẻ theo định kỳ cho đến khi em trưởng thành mới thôi." Coi như Liễu Tịnh Thanh đồng ý để Lý Thủ Nhất đi, cho Lý Thủ Nhất tiền đến khi thành niên, cũng coi như tận tình tận nghĩa.

Hiển nhiên Lý Thủ Nhất khá ngạc nhiên, nàng nghĩ Liễu Tịnh Thanh thật đúng là người tốt, đến bây giờ còn nguyện ý nuôi mình.

"Không cần đâu, cảm ơn." Lý Thủ Nhất vừa dứt lời liền để thẻ lên bàn, sau đó kéo rương hành lý nhỏ đến đáng thương chuẩn bị rời đi nơi này.

Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất để thẻ trên bàn, sau đó xoay người muốn đi, nhìn bóng lưng Lý Thủ Nhất, trong lòng Liễu Tịnh Thanh có loại ưu tư nói không nên lời, luôn cảm thấy Lý Thủ Nhất xem ra có chút đáng thương.

"Em không có người thân nào khác thì có thể đi đâu?" Liễu Tịnh Thanh cau mày hỏi, một đứa trẻ vị thành niên, cho dù xem thấy còn chưa trổ mã hoàn toàn, cho dù tóc ngắn giống như một nam thiếu niên đáng yêu, nhưng có di truyền tướng mạo tốt của Lý Quân nên cũng coi như là người xinh đẹp, lại không có người thân nào có thể dựa vào, Liễu Tịnh Thanh thật có chút không yên tâm.

"Không biết nữa, có lẽ đi trường nội trú vậy." Lý Thủ Nhất nói không chắc chắn lắm, đối với tương lai nàng cũng rất mơ hồ, nàng cảm thấy mình giống như lục bình không có gốc, trôi tới đâu tính tới đó.

"Thôi được rồi, em tạm thời ở đây đi, để tôi nghĩ kỹ làm sao bố trí em cho ổn thoả rồi mới quyết định." Liễu Tịnh Thanh gọi Lý Thủ Nhất lại,

cô biết giữ lại Lý Thủ Nhất tuyệt đối là một phiền phức, nhưng mà đuổi một trẻ vị thành niên không nơi nương tựa ra ngoài thì cô lại không yên tâm thanh thản được, cho nên mặc dù trong lòng Liễu Tịnh Thanh vô cùng không tình nguyện vẫn gọi Lý Thủ Nhất lại.

"Chị không cần tội nghiệp em, nếu như không có ba em thì chúng ta vốn không có bất kỳ quan hệ gì, chị không có trách nhiệm gì với em, cũng không cần cảm thấy lo lắng." Lý Thủ Nhất xoay lại nói, thật ra trong lòng nàng muốn ở lại, dù sao nàng và Liễu Tịnh Thanh cũng đã sống chung ba, bốn tháng, tuy rằng thời gian chung đυ.ng không nhiều nhưng trong lòng nàng vẫn rất hy vọng có thể cùng Liễu Tịnh Thanh trở thành người nhà. Chẳng qua là lý trí nói với chính mình, nàng không nên bởi vì Liễu Tịnh Thanh có lòng tốt mà dựa dẫm Liễu Tịnh Thanh, nàng không nên trở thành đứa xui xẻo, cô ấy gặp phải ba mình đã đủ xui xẻo rồi, không nên vì mình mà càng xui xẻo nữa.

Liễu Tịnh Thanh nhìn Lý Thủ Nhất nói thành khẩn, lòng nghĩ rốt cuộc đây là mánh khoé lừa gạt, hay Lý Thủ Nhất có lương tâm hơn ba em ấy. Không thể trách Liễu Tịnh Thanh hoài nghi Lý Thủ Nhất, dẫu sao Liễu Tịnh Thanh cảm thấy người lớn không ngay thẳng thì người nhỏ cũng không đàng hoàng, dù sao Lý Thủ Nhất là do Lý Quân, một tên lừa gạt cáo già nuôi từ nhỏ đến lớn, ai biết tam quan* có đúng đắn hay không? Nhưng mà trong lòng cô vẫn có chút nguyện ý tin tưởng Lý Thủ Nhất, dù sao cũng là một cô gái vị thành niên mới 15, 16 tuổi, cô tin tưởng tâm tư Lý Thủ Nhất còn chưa đến nỗi hỗn tạp như vậy. Dầu sao đi nữa thì tuy chỉ mới quen biết Lý Thủ Nhất được ba, bốn tháng nhưng Lý Thủ Nhất cho cô cảm giác là ít nhât cô bé vẫn giống một thiếu nữ bình thường, em ấy chưa biết cách ăn mặc sáng sủa gọn gàng được như Lý Quân, vẫn chưa hiểu việc dùng vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình đi tranh thủ cảm tình của người khác.

(*) Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan. Thế giới quan là nhận định căn bản và quan điểm chung đối với thế giới. Nhân sinh quan là quan điểm, thái độ căn bản đối với mục đích sinh tồn, giá trị và ý nghĩa của con người. Giá trị quan là cách nhìn nhận, đánh giá chung của một người đối với ý nghĩa và tính quan trọng của sự vật khách quan xung quanh mình. Thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan có liên quan thống nhất với nhau: nhân sinh quan do thế giới quan quyết định, giá trị quan do nhân sinh quan quyết định. (Nguồn: zhihu.com)

"Thương hại em? em suy nghĩ nhiều quá, em biết ba em xài tất cả hết bao nhiêu tiền của tôi không? Chẳng lẽ em muốn cứ như vậy mà đi sao? Liễu Tịnh Thanh vẫn mặt lạnh mặt hỏi lại, dĩ nhiên cô không muốn để Lý Thủ Nhất nghĩ mình một người hiền lành có thể lấn lướt, suy cho cùng thì bị tên bịp bợm lừa rồi, còn thu nhận con gái tên bịp bợm nữa, nói ra sẽ bị người ta cười đến rụng răng, đổi loại cách nói khác thì ít ra tự trong lòng Liễu Tịnh Thanh sẽ thoải mái một ít.

Lý Thủ Nhất hơi há miệng, lại lập tức khép lại, nhất thời có chút luống cuống. Phải rồi, người bình thường bị lừa gạt đều sẽ muốn đòi lại tổn thất, nàng còn tưởng rằng so với việc bị lừa gạt tình cảm thì Liễu Tịnh Thanh vốn không để ý những thứ tiền kia.

"Vậy chị muốn thế nào?" Lý Thủ Nhất ấp úng hỏi, nếu Liễu Tịnh Thanh muốn truy cứu, nàng hoàn toàn không bồi thường nổi số tiền ba nàng đã tiêu xài, chỉ mỗi chiếc xe thể thao bị đυ.ng cháy trong vụ tai nạn thôi cũng đủ sặc rồi.

"Mỗi tháng ba em lừa được cũng không nhiều, hai ba trăm ngàn (RMB) mà thôi, chiếc xe thể thao kia cũng không đắt, hơn một triệu (RMB) mà thôi, cộng lại xấp xỉ hai triệu (RMB), cha nợ con trả là là lẽ ở đời, em nghĩ coi làm sao trả tôi số tiền này đi ." Liễu Tịnh Thanh ôm ngực chúm chím cười nhìn Lý Thủ Nhất, cô thừa nhận đây là cô có phần cố ý hạ Lý Thủ Nhất, nhưng mà con số quả thật không phải bịa đặt hù doạ Lý Thủ Nhất.

Hai triệu!? Lý Thủ Nhất cảm thấy ba nàng thật đúng là quỷ tiêu tiền, chết rồi còn bắt nàng gánh món nợ khổng lồ như vậy, đời này nàng có thể kiếm nhiều tiền như vậy sao? Lý Thủ Nhất nhìn Liễu Tịnh Thanh tựa hồ muốn từ trong mắt Liễu Tịnh Thanh nhìn ra chút manh mối, muốn xác định Liễu Tịnh Thanh có thật sự muốn mình trả nợ hay không, nàng vẫn ôm hy vọng với lòng lương thiện của Liễu Tịnh Thanh.

"Đây là toàn bộ tiền của em, đều đưa hết cho chị, em không chắc sau này mình có thể trả hết món nợ này hay không, nhưng mà sau này em có tiền dư đều sẽ trả cho chị." Lý Thủ Nhất mười phần không nỡ từ trong túi xách tìm lấy ra thẻ ngân hàng, đây là tiền nàng để dành thật nhiều năm, tổng cộng mới hơn năm ngàn. Nàng cảm thấy nếu có người đòi nợ thì quả thật phải trả, nàng không nghĩ mình có thể trả hết, nhưng trong phạm vi khả năng cho phép thì cố gắng trả đi, Lý Thủ Nhất vui mừng là những phụ nữ khác không đến đòi nợ, nếu không thì cả đời này nàng cũng trả không hết.

Liễu Tịnh Thanh nhìn thẻ ngân hàng Lý Thủ Nhất không nỡ móc ra , không khách khí nhận lấy.

"Tôi sợ em đi rồi sẽ không tìm được, em ở lại nhà tôi thì tôi yên tâm hơn. Em ở đây làm việc nhà, nhà tôi mỗi tuần đều phải làm tổng vệ sinh một lần, tôi có mướn nhân viên làm theo giờ tới quét dọn, tôi sẽ lấy theo mức giá của nhân viên làm theo giờ khấu trừ vào món nợ của em. Đồng thời tôi sẽ nuôi em đến trước khi học đại học, từ giờ cho đến lúc đó, em phải học cho giỏi, nhất định phải thi đậu trường đại học do tôi chỉ định, tất cả chi phí phát sinh đều tính vào món nợ . Bây giờ sở dĩ đầu tư vào em là để bảo đảm sau này em có năng lực trả nợ, ngày mai tôi sẽ đưa cho em một hợp đồng nợ phải trả, đến lúc đó em cứ dựa theo quy tắc chi tiết cụ thể mà làm là được." Liễu Tịnh Thanh càng nói càng cảm thấy việc này đáng làm, nếu như để Lý Thủ Nhất rời đi, nói không chừng xã hội này sẽ có thêm một tên nữ lường đảo, nếu dưới sự nghiêm khắc chăm sóc dạy dỗ của mình, Liễu Tịnh Thanh tin tưởng trong xã hội này sẽ có thêm một thanh niên tốt có ích cho xã hội, đây cũng coi như là làm một chuyện tốt.

Lý Thủ Nhất nhìn Liễu Tịnh Thanh nói với vẻ mặt nghiêm túc, không hề có chút dáng vẻ là đang nói lời ý, có lý do ở lại cho dù là vì trả nợ thì trong lòng nàng vẫn vui vẻ, nhưng mà lại có chút lo lắng là mình không đạt tới tiêu chuẩn của Liễu Tịnh Thanh, bởi vì thành tích học tập của nàng không tốt chút nào, ngược lại không phải là nàng đần, mà là nàng hoàn toàn không bỏ tâm tư vào việc học, không biết hiện tại bắt đầu cố gắng học có còn kịp không?