Chương 47

Liễu Tịnh Thanh đi ra ngoài một lúc lâu, Lý Thủ Nhất mới bình phục lại, nàng hít sâu mấy hơi, vừa lúc thức ăn cũng chín tới, nàng liền bưng mấy tô thức ăn ra ngoài.

Lý Thủ Nhất bưng thức ăn đã nấu xong ra, sau đó lại vào phòng bếp xới hai chén cơm, một chén đưa cho Liễu Tịnh Thanh.

"Chờ có kết quả thi đại học của em, tôi cũng vừa lúc nghỉ phép một tuần, chúng ta cùng đi Nhật Bản chơi." Liễu Tịnh Thanh nói. Lúc trước Khúc Tĩnh Lan đề nghị, cô vốn định chờ Lý Thủ Nhất thi xong đại học xong rồi cùng đi chơi.

"Cùng đi chung với Khúc tiểu thư sao?" Lý Thủ Nhất nhớ lần trước Liễu Tịnh Thanh có nhắc qua một lần, Khúc Tĩnh Lan muốn cùng đi với chị ấy, lúc ấy Liễu Tịnh Thanh nói chờ mình thi xong, thuận tiện cũng đưa mình đi theo.

"Không cần để ý đến cô ấy, tự chúng ta đi." Đề nghị này vốn là của Khúc Tĩnh Lan, bất quá bây giờ Liễu Tịnh Thanh cảm thấy Khúc Tĩnh Lan không cần thiết phải đi chung, dường như có chút cản trở.

"Sao vậy, cô ấy không có thời gian đi à?" Lý Thủ Nhất thuận miệng hỏi.

"Em và cô ấy không quen, tôi sợ em không tự nhiên." Liễu Tịnh Thanh nói thật giống như đều là vì Lý Thủ Nhất vậy, khiến Lý Thủ Nhất có chút thụ sủng nhược kinh, lại có chút vô cùng lo sợ.

"Em không sao, hay là em không đi, chỉ các chị đi là được rồi." Lý Thủ Nhất cảm thấy để Liễu Tịnh Thanh nhân nhượng mình không tốt lắm, mặc dù nội tâm nàng vẫn rất muốn cùng đi với Liễu Tịnh Thanh. Trước đây quan hệ giữa Liễu Tịnh Thanh và Khúc Tĩnh Lan tương đối tốt, nàng không cảm thấy gì, còn thật thích Khúc Tĩnh Lan. Nhưng mà hiện tại kể từ sau khi biết hai phụ nữ cũng sẽ có tình cảm như vậy, nàng không còn thích Khúc Tĩnh Lan như vậy nữa, cũng không hy vọng Khúc Tĩnh Lan và Liễu Tịnh Thanh có quan hệ quá tốt.

" Trước đây chỉ là cô ấy chia tay với bạn trai bị cô đơn mới muốn kéo tôi đi, bây giờ cô ấy đã sớm tìm được bạn trai mới rồi, cô ấy hẳn càng mong muốn đi cùng với tân hoan của cô ấy. Căn bản tôi đều rất bận bịu, hiếm khi có nghỉ phép, tôi mong muốn có em đi cùng tôi hơn." Liễu Tịnh Thanh nhìn Lý Thủ Nhất nói, có lẽ là do thay đổi tâm tình, giờ phút này cảm giác Liễu Tịnh Thanh nhìn Lý Thủ Nhất cũng thay đổi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thủ Nhất có loại cảm giác tú sắc khả xan (nhìn người đẹp là đủ no rồi, khỏi cần ăn cơm).

"Ừm." Lý Thủ Nhất cảm thấy từ sau khi mình đọc những tiểu thuyết và truyện tranh kia, một câu nói tuỳ ý của Liễu Tịnh Thanh đều bắt đầu bị diễn giải một cách quá mức, lúc nghe được Liễu Tịnh Thanh nói mong muốn mình đi cùng, Lý Thủ Nhất cảm thấy trong lòng giống như ăn mật vậy.

Lý Thủ Nhất gánh vác tất cảm việc nhà, ăn cơm xong, Lý Thủ Nhất liền vào phòng bếp rửa chén, Liễu Tịnh Thanh cảm giác mình cũng không có việc gì, cũng cùng vào phòng bếp.

"Sao chị cũng vào đây?" Lý Thủ Nhất cảm thấy cách Liễu Tịnh Thanh xa một chút, mình còn coi như bình thường, chỉ cần Liễu Tịnh Thanh cách mình quá gần, mình liền trở nên không bình thường, rất dễ dàng mở ra mô thức sắc tình cuồng. Nàng cảm thấy hôm nay Liễu Tịnh Thanh đối với mình có chút bất đồng so với bình thường, nhưng nàng cảm thấy đây là một loại biểu hiện khác sau khi mình trở nên không bình thường, hoàn toàn không nghĩ tới Liễu Tịnh Thanh quả thật có chút bất đồng, đối với nàng thân mật hơn lại càng chủ động hơn một chút so với bình thường, tuy là nhìn thấy không rõ ràng lắm.

"Chuyện hôm nay đều xử lý xong rồi, rảnh rỗi cùng không có việc gì, em rửa chén không mang găng tay cao su sao?" Liễu Tịnh Thanh nhìn thấy Lý Thủ Nhất không mang bao tay rửa chén.

"Ừm." Lý Thủ Nhất cảm thấy mang găng tay rất phiền toái, cho nên sớm đã thành thói quen dùng tay rửa trực tiếp.

"Lần sau mua một đôi găng tay cao su mang vào, nếu không sau này ngón tay sẽ trở nên thô ráp." Liễu Tịnh Thanh nhìn tay Lý Thủ Nhất, có lẽ là do người Lý Thủ Nhất cao, cô cảm thấy ngón tay Lý Thủ Nhất đặc biệt dài, giống như vóc dáng của nàng vậy, tinh tế lại thon dài, rất đẹp.

"Vậy lần tới em mua một đôi." Lý Thủ Nhất nghe lời nói, đột nhiên nàng nhớ tới trong tiểu thuyết từng có một đoạn dùng để miêu tả ngón tay của phụ nữ, đối với hai người phụ nữ mà nói, ngón tay có ý nghĩa đặc biệt, có ý tứ ám chỉ về tính dục. Nàng cảm thấy mình đang bệnh hoạn, cái gì cũng có thể làm liên tưởng, Liễu Tịnh Thanh người ta căn bản cũng không biết kiến thức về phương diện này. Kể từ sau khi biết ngón tay có công dụng đặc biệt, Lý Thủ Nhất cảm thấy mình nên phải bảo vệ thất tốt ngón tay của mình, tuy rằng nàng cảm thấy có lẽ không có đất dụng võ, nhưng mà trong lòng vẫn có mong đợi nào đó. Nàng theo bản năng cũng liếc nhìn tay Liễu Tịnh Thanh. Tay của Liễu Tịnh Thanh cũng rất đẹp, không để móng tay, sửa chỉnh chỉnh tề tề, chẳng biết tại sao, nàng lại suy nghĩ đâu đâu.

Lúc đầu Liễu Tịnh Thanh chẳng qua thuận miệng nói, nhưng mà sau đó lực chú ý từ rửa chén chuyển tới tay của Lý Thủ Nhất, cũng nhớ tới ý nghĩa tượng trưng ám chỉ tính được miêu tả trong mấy cuốn tiểu thuyết Lý Thủ Nhất đọc. Đặc biệt bắt được Lý Thủ Nhất liếc trộm tay của mình, không biết thế nào, cảm thấy Lý Thủ Nhất và mình nghĩ tới một cùng một thứ, cô có loại cảm giác nắm được bí mật nhỏ xấu hổ trong lòng Lý Thủ Nhất, đồng thời lại vui mừng vì Lý Thủ Nhất không hề biết mình và em ấy đọc mấy cuốn sách giống nhau, nếu không tâm tư lệch lạc của mình cũng sẽ bại lộ.

Rất nhanh Lý Thủ Nhất đã rửa chén xong, sau đó dùng xà bông rửa tay rửa dầu mỡ dính trên tay mình, sau khi rửa sạch sẽ, Liễu Tịnh Thanh lại chủ động rút hai tờ khăn giấy.

"Đưa ra đây, tôi giúp em lau khô." Liễu Tịnh Thanh nói rất tự nhiên, nhưng mà trời mới biết hành động này của cô có bao nhiêu cố ý.

Cả người Lý Thủ Nhất đều ngây ngốc, nàng cảm giác cả buồng tim cũng sắp văng ra. Nàng thật cảm thấy quá ái muội, cho dù có thể Liễu Tịnh Thanh chỉ là một động tác thuận tay, bởi vì Liễu Tịnh Thanh đã từng thuận tay giúp nàng cột tóc, khi đó không cảm thấy gì; bây giờ, nếu như lại cột tóc cho mình, Lý Thủ Nhất cảm thấy mình cũng sẽ rơi vào suy nghĩ vẩn vơ, hiện tại nàng đã hết thuốc chữa, bệnh hoang tưởng cuồng kiêm sắc tình cuồng giai đoạn cuối.

"Tự em lau sạch rồi." Lý Thủ Nhất thật sợ chờ một lát quá kích động, liền bại lộ nội tâm của mình.

Liễu Tịnh Thanh không để ý Lý Thủ Nhất cự tuyệt, trực tiếp kéo cổ tay Lý Thủ Nhất qua, thay Lý Thủ Nhất lau khô ngón tay.

Lý Thủ Nhất không nên thân cảm thấy trên mặt mình hơi nóng ran, đặc biệt là, ngón tay Liễu Tịnh Thanh đυ.ng phải ngón tay của mình, nàng cảm giác ngón tay của mình thật giống như bị điện giật. Giờ phút này nàng cũng không dám nhìn mặt Liễu Tịnh Thanh, nàng chột dạ nhìn về phía nơi khác, nội tâm có loại như trời xui đất khiến, đã làm loại ảo giác hành động không thể miêu tả nào đó.

Trên mặt Lý Thủ Nhất hơi đỏ không tránh được tầm mắt Liễu Tịnh Thanh. Đây vốn chính là kết quả Liễu Tịnh Thanh vui mừng vì thấy được, bởi vì Lý Thủ Nhất nhìn về phía khác nên không nhìn thấy nụ cười trên mặt Liễu Tịnh Thanh thời khắc này, nụ cười kia có thâm ý biết bao nhiêu.

Lý Thủ Nhất cảm giác mình là điên rồi, nếu như chi tiết Liễu Tịnh Thanh giúp mình lau ngón tay được quay thành phim, vậy đây hẳn chỉ là phân cảnh bình thường, chỉ là phân cảnh này lại bị mình kéo dài thành pha quay chậm đặc tả, sau đó tăng thêm vô số tô điểm. Nàng cảm thấy một khắc dường như trôi qua đặc biệt dài đăng đẳng, Lý Thủ Nhất cảm giác mình đều đã có chút phân không rõ cái nào là mình ý da^ʍ tưởng tượng ra, cái nào là hiện thực

Cũng không phải đều là Lý Thủ Nhất tưởng tượng ra, trên thực tế vốn là Liễu Tịnh Thanh lau rất chậm, chẳng qua là cô cố ý, mà Lý Thủ Nhất căn bản là không phát hiện ra Liễu Tịnh Thanh không bình thường, Lý Thủ Nhất đều chỉ cho rằng bản thân không bình thường.