Chương 37

"Cậu ít xem truyện tranh chút đi, cảm thấy rất không chính phái." Thường ngày đều là Phương Văn Thanh giảng đạo với Lý Thủ Nhất, hiếm thấy Lý Thủ Nhất bắt được cơ hội nói Phương Văn Thanh.

"Cái gì không chính phái, đó đều là chân ái, sau này đến phiên cậu, xem cậu làm sao chính phái, bây giờ giả vờ đoan trang có ích lợi gì?" Phương Văn Thanh tức giận hỏi ngược lại. Tên Lý Thủ Nhất này thật đúng là đầu óc bảo thủ, mình không nhắc nhở cậu ấy, tên này căn bản sẽ không mở mang trí tuệ, Liễu Tịnh Thanh cũng lớn rồi, lỡ như còn chưa cong đã gả người ta thì làm sao hạ gục?

"Mình giả vờ đoan trang chỗ nào?" Lý Thủ Nhất bất mãn nói, nàng cảm thấy tam quan của mình rất chính trực.

"Đúng rồi, hiện giờ mẹ kế của cậu sắp 30 rồi, cha mẹ cô ấy không thúc giục cô ấy lập gia đình sao?" Phương Văn Thanh tò mò hỏi.

Lý Thủ Nhất nghe vậy trong lòng giật thót một cái. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, nàng cảm thấy có lẽ mình theo bản năng đang tránh nè vấn đề này. Vừa nghĩ tới Liễu Tịnh Thanh có khả năng tái giá, nàng cảm giác trời cũng sắp sập xuống, trong lòng buồn phiền phát hoảng.

Phương Văn Thanh thấy mặt Lý Thủ Nhất trong nháy mắt đều sụp đổ như là cha chết vậy, nhưng mà suy nghĩ một chút cũng phải, tên này ngu ngốc lại trì trệ như vậy, chuyện không nhắc nhở có lẽ vĩnh viễn không nghĩ tới. Nhưng cô cảm thấy tâm lý tố chất Lý Thủ Nhất kém như vậy, thôi đi, không cần tăng liều nữa.

"Cậu nói chị ấy sẽ kết hôn sao?" Lý Thủ Nhất hỏi xong lại cảm giác mình ngu ngốc, Liễu Tịnh Thanh mới hơn 29 tuổi, còn trẻ như vậy, làm sao có thể sẽ không kết hôn. Nhưng nàng cảm thấy nội tâm mình quá u ám, nàng không hy vọng Liễu Tịnh Thanh kết hôn chút nào.

"Khó nói." Tuy là Phương Văn Thanh thường xuyên liên tưởng Lý Thủ Nhất và Liễu Tịnh Thanh làm các loại cấm kỵ, đây chỉ là ước vọng tốt đẹp của cô nhưng cũng không thể bảo đảm các nàng thật sự cái gì, mặc dù cô vẫn cảm thấy Lý Thủ Nhất và Liễu Tịnh Thanh vẫn rất có tiềm chất.

Lý Thủ Nhất nghe vậy, lập tức tâm tình liền xuống rất thấp.

"Lý Thủ Nhất, cậu dọn dẹp xong rồi, giúp mình thu dọn đi." Phương Văn Thanh không khách khí phiền toái Lý Thủ Nhất, tính cách của mình không nợ người khác, Lý Thủ Nhất giúp mình sẽ có lợi ích to lớn. Ví dụ như giáo dục luyến ái vỡ lòng sau tốt nghiệp cao tam, cô đã tìm tài liệu dạy luôn rồi, không cứu được thì thường ngày cũng có thể giúp nàng giải đáp đề tài không biết.

"Được" Tính cách Lý Thủ Nhất vốn không quá tính toán, thấy Liễu Tịnh Thanh còn chưa trở lại liền giúp Phương Văn Thanh dọn dẹp.

Thật ra thì Phương Văn Thanh cũng biết tự thu dọn, đương nhiên là có người hỗ trợ không còn gì tốt hơn. Cô cảm thấy mình tuyệt đối không phải con ruột của mẹ cô, bị đá ra khỏi nhà thì thôi, ngày thứ nhất vào nội trú phải nên giống như những gia trưởng khác giúp con gái mình bận bịu trong ngoài chứ, mẹ cô lại làm bà chủ vung tay mặc kệ.

"Lý Thủ Nhất à, cậu trái lại thật thích hợp làm vợ người ta, dáng dấp xinh đẹp như hoa, lại hiền lành như vậy, tính tình lại dịu dàng, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn làm người vợ hiền huệ." Phương Văn Thanh nhìn dáng điệu Lý Thủ Nhất dọn dẹp chuyên nghiệp mà phát lời cảm thán. Làm mình cũng muốn mua một con về dưỡng, đáng tiếc trước mắt mình còn chưa có điều kiện này. Sau này chờ cô có tiền, cũng có thể cân nhắc nuôi một con trung khuyển hình người.

Cũng may, chờ Lý Thủ Nhất dọn dẹp cho Phương Văn Thanh xong Liễu Tịnh Thanh mới trở lại, nếu không cô chắc chắn sẽ không thích Phương Văn Thanh nô dịch Lý Thủ Nhất nhà cô như vậy.

"Cám ơn nha, mình về nhà ăn cơm đây." Phương Văn Thanh cám ơn Lý Thủ Nhất xong, gật đầu với Liễu Tịnh Thanh một cái coi như chào hỏi, Liễu Tịnh Thanh cũng khẽ gật đầu lại.

"Lý Thủ Nhất thu dọn xong chưa?" Liễu Tịnh Thanh hỏi.

"Đã dọn xong rồi." Lý Thủ Nhất trả lời.

"Cùng ra ngoài ăn tối, ăn xong, cũng sắp tới giờ tôi phải trờ về." Liễu Tịnh Thanh nhìn thoáng qua giường, quả thật đã dọn dẹp chình tề.

"Ừm." Lý Thủ Nhất lên tiếng đồng ý, tâm tình có chút không cao.

"Em sao vậy?" Liễu Tịnh Thanh hỏi, cô cảm giác rõ ràng tâm tình Lý Thủ Nhất thấp không ít so với lúc cô mới vừa đi.

Lý Thủ Nhất không lắc đầu, trong lòng nàng vẫn luôn bị chuyện Liễu Tịnh Thanh có thể lập gia đình làm cho bất an, nhưng giờ phút này nàng nào dám thẳng thắn ý tưởng u ám lại ích kỷ trong lòng mình.

"Nếu như không quen, bây giờ chúng lập tức về nhà." Liễu Tịnh Thanh cho rằng Lý Thủ Nhất không muốn ở nội trú, cô cũng hy vọng Lý Thủ Nhất không ở lại trường.

"Không phải chuyện này." Lý Thủ Nhất lập tức phủ nhận nói.

"Không phải chuyện này, vậy chính là có chuyện khác, chuyện gì chứ?" Liễu Tịnh Thanh nhíu mi hỏi. Trước khi mình đi, trong lòng em ấy vẫn chưa có chuyện khác, bây giờ trong lòng có chuyện, một tiếng đồng hồ mình rời khỏi đó chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

"Không có đâu, chúng ta nhanh ăn cơm đi, bụng em hơi đói." Lý Thủ Nhất lập tức nói phủ nhận, sau đó vội vàng nói sang chuyện khác.

"Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi." Liễu Tịnh Thanh cũng không gấp. Rốt cuộc có chuyện hay không nàng cũng không gấp, trong ấn tượng của cô, Lý Thủ Nhất không phải là một người giấu tâm sự.

Ở tiệm cơm ngoài trường ăn cơm tối xong, Liễu Tịnh Thanh cực kỳ khẳng định trong lòng Lý Thủ Nhất có chuyện, không thôi thì Lý Thủ Nhất vẫn luôn ăn uống rất tốt mà tối nay lại ăn không nhiều.

"Nói đi, rốt cuộc trong lòng em có tâm sự gì?" Liễu Tịnh Thanh lau miệng xong, hỏi lần nữa.

Lý Thủ Nhất theo bản năng lắc đầu, nàng có phần không thảo luận chuyện Liễu Tịnh Thanh có muốn kết hôn hay không, nhưng lại rất muốn hỏi.

"Khẳng định chứ?" Liễu Tịnh Thanh nhìn thẳng ánh mắt Lý Thủ Nhất, lại hỏi lần nữa.

Khi Lý Thủ Nhất nói xạo, đặc biệt không dám nhìn ánh mắt Liễu Tịnh Thanh, cảm thấy linh hồn mình đều bị nhìn thấu.

"Em chỉ muốn biết chị có kết hôn hay không?" Lý Thủ Nhất rốt cục vẫn phải lên tiếng hỏi.

"Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này? Ba mẹ tôi nói gì với em sao?" Liễu Tịnh Thanh hơi kinh ngạc hỏi. Chuyện thúc giục kết hôn ba mẹ cô thường làm, dĩ nhiên bọn họ không nói trước mặt Lý Thủ Nhất, đó là vì nói đến cái đề tài kết hôn này thì nhất định sẽ kéo tới Lý Quân đã quá cố. Hiển nhiên thái độ cha mẹ cô đối với Lý Quân không thể so với thái độ đối với Lý Thủ Nhất, mà Lý Quân lại là ba Lý Thủ Nhất, vì tránh khiến Lý Thủ Nhất xấu hổ nên sẽ không nói trước mặt Lý Thủ Nhất. Chẳng lẽ ba mẹ cô vì muốn thúc giục cưới đều huy động Lý Thủ Nhất rồi?

"Liễu bá phụ và bá mẫu chưa từng nói với em, em chỉ là đột nhiên nghĩ đến mà thôi." Lý Thủ Nhất trả lời.

Liễu Tịnh Thanh tin tưởng lời giải thích của Lý Thủ Nhất, bởi vì ưu buồn của Lý Thủ Nhất tới đột nhiên, quả thật giống như nhất thời nghĩ đến.

"Cái này có quan hệ gì với em chứ?" Liễu Tịnh Thanh nhíu mi hỏi, chuyện này hình như không phải phạm vi Lý Thủ Nhất quan tâm.

Lý Thủ Nhất cảm thấy có quan hệ, nhưng Liễu Tịnh Thanh nói như vậy khiến Lý Thủ Nhất cảm giác quả thật mình không có tư cách hỏi tới chuyện của Liễu Tịnh Thanh.

"Trẻ con học cho giỏi là tốt rồi, để ý chuyện của người lớn làm gì?" Liễu Tịnh Thanh biết câu hỏi vừa rồi dường như khiến Lý Thủ Nhất mẫn cảm.

"Tất cả liên quan đến Tịnh Thanh, em đều để ý." Lý Thủ Nhất nói có phần quật cường. Nàng rất ít kêu tên Liễu Tịnh Thanh, thường kêu là chị, chỉ thỉnh thoảng mới kêu Tịnh Thanh.

Lời này khiến Liễu Tịnh Thanh nghe được, cảm thấy tâm tình dường như không tệ, cảm giác bị để ý dường như không tệ.

"Vậy em hy vọng tôi kết hôn, hay là không kết hôn?" Liễu Tịnh Thanh hỏi. Cô ngược lại có chút tò mò muốn biết ý nghĩ của Lý Thủ Nhất. Trái lại cô chưa từng nghiêm túc cân nhắc chuyện kết hôn này. Lúc trước kết hôn với Lý Quân cũng không phải là chủ động muốn kết hôn, đó là áp lực cưỡng bách của cha mẹ, hiện nay áp lực của cha mẹ đối với cô đã không tạo thành điều kiện kết hôn, cho nên vẫn không có ý niệm kết hôn này. Cô cũng đã tìm được phương pháp chống lại sự thúc cưới của cha mẹ, cô liền nói với ba mẹ: Nếu như bọn họ còn giới thiệu đối tượng cho mình nữa, cô sẽ lại tìm một tên tiểu bạch kiểm giống như Lý Quân, tùy tiện kết hôn cho xong. Cho nên mặc dù ba mẹ cô thúc giục thì thúc giục, nhưng đã không dám tự tiện sắp đặt coi mắt cho cô.

Lý Thủ Nhất lắc đầu, nàng quyết định trung với ý nghĩ trong lòng mình, không nói dối với Liễu Tịnh Thanh.