Chương 33

Thành tích thi trung khảo không bao lâu đã có, thành tích của học bá Phương Văn Thanh tráng lệ lấy vị trí đứng đầu vào năm nhất cao trung. Tổng thành tích của Lý Thủ Nhất miễn cưỡng cao hơn điểm đầu vào của trường cao trung tốt nhất khu vực năm ba điểm, sau đó lấy tư thái bám đuôi vào năm nhất.

Trung khảo xong các học sinh đều như chim non vừa bay ra khỏi l*иg, xoải cánh thỏa thuê vô cùng, ngay cả Lý Thủ Nhất cũng không ngoại lệ. Trong kỳ nghỉ hè, có khi vào ngày cuối tuần Liễu Tịnh Thanh đưa Lý Thủ Nhất đi ngoại ô thành phố chơi hai ngày, những khi khác Lý Thủ Nhất có hoạt động với bạn học, còn không thì ở nhà học thuộc từ, luyện khẩu ngữ.

Lý Thủ Nhất cảm thấy từ sau khi được Liễu Tịnh Thanh thu dưỡng, cuộc đời nàng trải qua vô số lần đầu tiên: lần đầu tiên đón năm mới có người bầu bạn cảm thấy hạnh phúc; lần đầu tiên có kinh, có người chỉ dẫn cảm thấy an tâm; giai đoạn dậy thì có người khuyên bảo; lần đầu tiên nghỉ hè, cảm thấy tự do tự tại. Nàng nghĩ sau này ở chung một chỗ với Liễu Tịnh Thanh, hẳn sẽ có càng nhiều lần đầu tiên.

"Cuối tuần, tôi dẫn em về nhà cùng nhau ăn cơm." Buổi tối lúc Liễu Tịnh Thanh và Lý Thủ Nhất ăn cơm chung thì đột nhiên nói. Cô cảm thấy nếu đã nạp Lý Thủ Nhất làm thành viên gia đình mình, đưa em ấy về nhà cùng ăn cơm là vô cùng hợp lý. Tuy là ban đầu cha mẹ có thể sẽ rất bài xích Lý Thủ Nhất, nhưng thời gian lâu rồi cũng sẽ quen trong nhà có thêm một người ra vào, nên để cho ba mẹ cô tiếp nhận thành viên mới rồi.

"Có khi nào không được tốt lắm hay không?" Lý Thủ Nhất có chút bận tâm hỏi, nàng là muốn đi lại không dám đi.

"Không có gì không tốt, lúc đầu có thể thái độ của họ đối với em sẽ không tốt lắm, nhưng mà ở lâu mới biết lòng người, sau này bọn họ sẽ thích em, không cần quá lo lắng." Liễu Tịnh Thanh nói trấn an Lý Thủ Nhất, đưa tay sờ sờ đầu Lý Thủ Nhất, phát hiện bất tri bất giác Lý Thủ Nhất cao bằng mình rồi, về sau sắp không sờ đầu được rồi.

"Dạ" Mặc dù nội tâm Lý Thủ Nhất rất lo lắng việc đối mặt với hai ông bà Liễu gia, nhưng nàng cũng hy vọng hai ông bà tiếp nhận mình, bởi vì đây là cha mẹ của Liễu Tịnh Thanh. Người chị ấy để ý, Lý Thủ Nhất cảm thấy mình cũng cần phải để ý.

Hai ông bà Liễu gia thấy Liễu Tịnh Thanh đem Lý Thủ Nhất về nhà, quả thật bọn họ rất không vui, không cho Lý Thủ Nhất sắc mặt dễ nhìn, nhưng mà Lý Thủ Nhất vẫn luôn đáp lại bằng nét mặt tươi cười. Nàng đã chuẩn bị tốt làm trường kỳ kháng chiến.

Lý Thủ Nhất cảm thấy hai ông bà có lẽ vô cùng ghét ba nàng, cho nên nàng không dựa trên quan hệ danh nghĩa kêu hai ông bà Liễu gia là ông bà ngoại, mà chỉ kêu Liễu bá bá và Liễu bá mẫu.

Liễu Tịnh Thanh áp dụng sách lược chính là một lần phiền, hai lần phiền, gặp nhiều rồi sẽ hết phiền. Vì vậy tần suất Liễu Tịnh Thanh đưa Lý Thủ Nhất về nhà ăn cơm tăng nhiều. Vốn dĩ một tuần cô trở về một lần, bây giờ thừa lúc kỳ nghỉ, chỉ cần cô không có xã giao thì mỗi ngày đều đưa Lý Thủ Nhất cùng nhau về nhà ăn cơm. Thậm chí sau đó đến cao trung, ở cao tam (lớp 12) trước đó không ở nội trú, cô đều thường xuyên đưa Lý Thủ Nhất về nhà ăn cơm.

Hai ông bà vốn đã thương yêu Liễu Tịnh Thanh, từ sau khi dọn ra ngoài thường xuyên không về nhà, trong lòng hận Lý Quân đến nỗi muốn lôi thi thể từ trong mộ ra lấy roi quật, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng hiểu là con gái đã trưởng thành, quả thật sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như trước đây. Mặc dù lúc đầu ghét Lý Thủ Nhất vô cùng, nhưng thấy con gái vì khiến bọn họ tiếp nhận Lý Thủ Nhất mà thường xuyên về nhà, nên cảm thấy có vẻ khá hơn một chút. Ban đầu bọn họ cảm thấy Lý Thủ Nhất là đang giả bộ ngoan ngoãn, nhưng hai người bọn họ dù sao cũng đã xem qua vô số người, chung đυ.ng lâu thì biết Lý Thủ Nhất mười sáu mười bảy tuổi vẫn là đứa trẻ khá đơn thuần, quả thật không phải là cùng một loại người với ba nàng Lý Quân. Dù sao Lý Thủ Nhất còn mang một khuôn mặt xinh đẹp hiền lành, vô luận hai ông bà cho nàng bao nhiêu sắc mặt kém, nàng đối với nhị lão đều là nét mặt tươi cười. Giống như Liễu Tịnh Thanh dự liệu, một lần phiền, hai lần phiền, lâu dần cũng không còn chán ghét Lý Thủ Nhất như trước.

Liễu Tịnh Thanh thấy dần dần có chút hiệu quả, về sau cho dù mình không ở nhà cũng bảo Lý Thủ Nhất đến ăn cơm với hai ông bà. Lý Thủ Nhất vui vẻ hăng hái đi, bởi vì chung đυ.ng càng lâu thái độ của hai ông bà đối với Lý Thủ Nhất càng ngày càng tốt. Đến về sau trong năm ba cao trung, quả thật đã yêu thương Lý Thủ Nhất như đứa con gái nhỏ khiến Lý Thủ Nhất cảm ơn không dứt, cảm thấy cuộc đời mình vì Liễu Tịnh Thanh mà trở nên càng ngày càng toàn vẹn. Với lại, khống chế dục không thực hiện được trên người Liễu Tịnh Thanh có khuynh hướng chuyển dời đối tượng, bởi vì Lý Thủ Nhất dường như còn ngoan hơn Liễu Tịnh Thanh hồi đó, tuy là không thông minh như con gái mình nhưng là một đứa trẻ không sợ thua thiệt, chịu cố gắng. Hai ông bà Liễu gia bắt đầu có sắc mặt tươi đẹp, ngay sau đó coi thường, dần dẫn không lạnh không nhiệt, đến sau đó có chút nhiệt tình, cuối cùng muốn kiểm soát, tiêu mất của Lý Thủ Nhất vừa đúng ba năm thời gian. Dĩ nhiên Liễu Tịnh Thanh không thích để ba mẹ cô duỗi ma trảo về phía Lý Thủ Nhất; trong tiềm thức của cô, Lý Thủ Nhất chỉ cần nghe lời của mình là được rồi, cho nên rất nhiều lúc đều sẽ giúp Lý Thủ Nhất chắn lại rất nhiều kiểm soát của ba mẹ cô.

Cuộc sống sung sướиɠ trong kỳ nghỉ luôn đặc biệt ngắn ngủi, rất nhanh thì nhà tù mới - kiếp sống cao trung đã bắt đầu.

Vẫn luôn có truyền thống hướng về lớp trọng điểm, bởi vì thành tích kém, Lý Thủ Nhất vốn phải bị phân khác lớp với Phương Văn Thanh, nhưng mà vừa đúng lúc, mẹ của Phương Văn Thanh là chủ nhiệm lớp của Lý Thủ Nhất, Phương Văn Thanh cũng bị xếp vào lớp của Lý Thủ Nhất, hơn nữa cao trung các nàng vẫn là bạn cùng bàn.

Dưới mắt của mẹ mình, Phương Văn Thanh chính là Tôn Ngộ Không trong lòng bàn tay Phật Như Lai, không tự do các kiểu, không thể tùy ý xem truyện tranh. Thế là thường xuyên bảo Lý Thủ Nhất che chắn cho cô xem truyện tranh. Có một lần Lý Thủ Nhất lật mở truyện tranh của Phương Văn Thanh, nhìn thấy nội dung không thể miêu tả của hai người nam nhân trần như nhộng, liền giống như khoai lang phỏng tay vội vàng ném trả lại sách cho Phương Văn Thanh. Từ đó không có chút tò mò và hứng thú với nội dung truyện tranh của Phương Văn Thanh. Nhưng mà nàng khi đó cũng không có liên tưởng quá nhiều, cho nên cũng không để ở trong lòng. Nàng một lòng dốc sức vào việc học.

Sau khi lên cao trung chiều cao của Lý Thủ Nhất rốt cuộc chậm cao lại, nhưng đến lớp 11 cũng có 1m70 rồi. Ngực dưới sự đốc thúc của Liễu Tịnh Thanh mỗi ngày hai ly sữa cũng đã lớn một chút, mặc dù vẫn không quá lớn nhưng mà ít nhất không phải bằng phẳng. Mặt đẹp, chân dài, eo thon, tóc thẳng, toàn thân đều tỏa ra khí tức nữ thần. Sau cao nhị (lớp 11) liền quang vinh bước lên bảo tọa hoa khôi học đường, được vô số thiếu nam khen là nữ thần. Nam sinh chen chúc đến trước mặt tỏ tình, nhưng đều bị Lý Thủ Nhất cự tuyệt không chút do dự.

Có khi Phương Văn Thanh nhìn Lý Thủ Nhất đều cảm thấy muốn nghịch thiên, năm đó cô chỉ cảm thấy ngũ quan Lý Thủ Nhất rất có tiềm lực, không nghĩ tới thật là một bất ngờ lớn, chứng kiến nữ thần lớn lên như thế nào. Phương Văn Thanh, với chiều cao bản thân không vượt qua 160cm, giá trị nhan sắc cũng không hài lòng lắm, thường xuyên nhìn Lý Thủ Nhất than thở. Nếu cô cũng có thể trưởng thành giống như Lý Thủ Nhất vậy, hy sinh chút IQ cũng nguyện ý nha! Cô càng ngày càng cảm thấy Liễu Tịnh Thanh có mắt tinh đời, dưỡng thành nữ thần, thật không thiệt thòi. Mặc dù Liễu Tịnh Thanh cũng là một nữ thần, hơn nữa hai năm qua càng ngày càng ngự (ngự tỷ), mình nhìn thấy cũng thật muốn bò qua ôm bắp đùi. Phương Văn Thanh có loại cảm giác hưng phấn nhỏ vì nhìn kịch tình sắp nghênh đón cao trào. Dù sao, sau khi mỹ thiếu nữ dưỡng thành, thì phải bắt đầu hưởng dụng rồi không phải sao? Hơn nữa trên thực tế, từ mô thức ở chung giữa Lý thủ Nhất và Liễu Tịnh Thanh như nàng nói, Liễu Tịnh Thanh có khống chế dục mãnh liệt đối với Lý Thủ Nhất, ngay cả quần áσ ɭóŧ đều là Liễu Tịnh Thanh mua, màu sắc kiểu dáng đều do cô quyết định, Phương Văn Thanh làm sao mà tin các nàng không có chút mờ ám nào. Mặc dù toàn tâm tư Lý Thủ Nhất đều là Liễu Tịnh Thanh, nhưng dường như đối với phương diện này vô cùng đơn thuần ngu ngốc, đường kẻ tiến độ của các nàng vẫn luôn tăng vô cùng chậm chạp, thật khiến cô cũng có chút sốt ruột, hận không thể lập tức lên cao tam.