Chương 31

Hai ngày đầu Liễu Tịnh Thanh đi công tác, Lý Thủ Nhất cũng đặt hết tâm trí vào việc thi cử. Chờ ba ngày thi trung khảo đã xong, Lý Thủ Nhất giống như tạm thời được bỏ xuống gánh nặng đã gánh vác thật lâu, toàn thân tâm cũng thả lỏng không ít. Có điều là Liễu Tịnh Thanh không có ở nhà nên niềm vui vẻ của Lý Thủ Nhất cũng nhạt bớt. Buổi tối ngày thi thứ ba đã thi xong, cũng là buổi tối ngày thứ hai Liễu Tịnh Thanh đi công tác, một mình Lý Thủ Nhất chiên dĩa cơm chiên trứng, lấy lọ Lão Can Mẹ mà nàng lén giấu ra. Từ sau khi ba nàng tai nạn xe chết đi, Liễu Tịnh Thanh quản lý khá chặc. Cô dứt khoát vứt luôn Lão Can Mẹ của nàng, không cho phép nàng thường xuyên ăn cơm chiên trứng vì cảm thấy nguyên liệu nấu ăn quá đơn độc, không đủ dinh dưỡng. Thường ngày Lý Thủ Nhất chỉ dám thừa lúc Liễu Tịnh Thanh không có ở nhà, lén lén lút lút mua lại một lọ Lão Can Mẹ giấu đi. Mặc dù đã đi ăn với Liễu Tịnh Thanh rất nhiều món chưa từng ăn, rất nhiều thứ quả thật rất ngon, nhưng không cho nàng cảm giác thiết thực như cơm chiên trứng.

Ăn cơm chiên trứng xong, Lý Thủ Nhất nhận ra mình rất nhớ Liễu Tịnh Thanh, nghĩ đến còn phải ba bốn ngày nữa Liễu Tịnh Thanh mới trở về được, nàng liền cảm thấy một tuần trôi qua dài đăng đẳng, khó khăn lắm mới chịu đựng thi xong, bây giờ lại phải đợi Liễu Tịnh Thanh trở về. Về thế, Lý Thủ Nhất sâu kín thở dài. Trước kia ba nàng thường xuyên vứt nàng ở nhà một mình, nàng đều có thể dễ dàng gϊếŧ thời gian; chưa khi nào giống như bây giờ, chỉ cần Liễu Tịnh Thanh không ở đây, mình làm chuyện gì cũng đều cảm thấy không có tinh thần. Nàng nghĩ có lẽ là mình bị Liễu Tịnh Thanh nuôi thành mỏng manh yếu ớt rồi. Nghĩ tới đây, Lý Thủ Nhất lại cảm thấy hạnh phúc, cảm giác có người cưng chìu thật tốt.

Từ lúc thi xong, về đến nhà, điện thoại di động của Lý Thủ Nhất vẫn reo không ngừng, không phải điện thoại thì là tin nhắn. Đáng tiếc không có một cái nào là từ Liễu Tịnh Thanh, điều này khiến Lý Thủ Nhất hơi thất vọng. Cũng không biết có phải hay không do thi xong rồi, mọi người đều rất thả lỏng, nên đám nam sinh ngừng mấy ngày vì thi trung khảo lại bắt đầu liên tục mời nàng đi chơi. Miễn là lời mời của nam sinh, Lý Thủ Nhất đều cự tuyệt toàn bộ không chút do dự. Còn nếu là bạn học nữ mời rủ thì Lý Thủ Nhất đồng ý một ít hoạt động không tiêu xài tiền là bao. Tuy rằng nha, Liễu Tịnh Thanh cho tiền tiêu vặt rất dư dả, nhưng mà Lý Thủ Nhất vẫn làm không được yên tâm thoải mái phung phí tiền tiêu vặt Liễu Tịnh Thanh cho mình. Trên căn bản nàng không tiêu bao nhiêu, đều len lén tích luỹ lên.

Thời gian Liễu Tịnh Thanh chuẩn bị dùng bữa sáng trong khách sạn, liếc nhìn giờ giấc. Do chênh lệch múi giờ, cô nghĩ bên phía Lý Thủ Nhất hẳn đã hơn 7 giờ tối, hẳn cũng đã thi trung khảo xong rồi, không biết thi có tốt hay không, hiện tại giờ này không biết đang làm gì. Liễu Tịnh Thanh nhận ra mình cư nhiên có chút bận tâm Lý Thủ Nhất, vì vậy cô lập tức gọi điện thoại cho Lý Thủ Nhất.

Lý Thủ Nhất vốn đang nhàm chán trả lời những bạn học nữ khác về kế hoạch đi chơi, thấy điện thoại của Liễu Tịnh Thanh thoáng cái trở nên hưng phấn lập tức nghe điện thoại, tiếp đó từ trên giường đứng lên.

"Đã thi xong?" Âm thanh quen thuộc của Liễu Tịnh Thanh từ điện thoại truyền tới, Lý Thủ Nhất cảm thấy đây là âm thanh nghe hay nhất trên thế giới.

"Dạ, buổi chiều đã thi xong rồi." Giọng Lý Thủ Nhất trả lời có chút vui sướиɠ, vì có thể nhận được điện thoại của Liễu Tịnh Thanh nên nàng cảm thấy rất vui vẻ.

"Vậy bây giờ em đang làm gì? Có đi chơi với bạn học không?" Liễu Tịnh Thanh nghe được giọng Lý Thủ Nhất vui sướиɠ, cho rằng Lý Thủ Nhất vui vẻ vì thi xong, không khỏi cũng hơi nhếch lên khóe miệng. Cô nghĩ có lẽ mình cũng có thể nhàn rỗi hơn hai tháng, không cần mỗi tối tranh thủ về nhà làm gia sư cho em ấy.

"Buổi tối không muốn đi chơi, bây giờ đang nằm trên giường mình." Có một số bạn học quả thật tối nay có hoạt động, cũng rủ nàng tham gia nhưng đã bị nàng từ chối. Hôm nay nghĩ đến, chính là vì chờ một cú điện thoại của giờ khắc này.

"Con gái buổi tối không đi chơi là đúng. Mấy ngày nay thi xong đại khái hoạt động lớp học sẽ không ít, ban ngày có thể đi ra ngoài, buổi tối tốt nhất không nên đi ra ngoài. Nếu như cần thiết phải đi thì trễ nhất không được quá 8 giờ." Liễu Tịnh Thanh cũng không muốn buổi tối Lý Thủ Nhất đi ra ngoài chơi, các thiếu nam thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi thật là tuổi trẻ manh động, thời kỳ phản nghịch tiết hormone, lực tự kiềm chế lại kém, lại thích thử những thứ mới mẻ. Mình không có ở đóm không thể đích thân đi đón em ấy về nhà, luôn khiến người ta có chút không yên tâm. Đặc biệt hiện giờ Lý Thủ Nhất càng lớn càng xinh đẹp thì càng khiến cô không yên tâm. Cho nên khi Lý Thủ Nhất nói mình đang ở nhà, Liễu Tịnh Thanh vẫn tương đối vui vẻ. Mặc dù cô cảm thấy Lý Thủ Nhất vẫn khá khôn khéo bớt lo, Liễu Tịnh Thanh vẫn không yên tâm dặn dò lần nữa.

"Dạ, em hiểu." Lý Thủ Nhất cảm thấy Liễu Tịnh Thanh so với gia trưởng các bạn học trong lớp nàng quản còn nghiêm hơn, có điều là nàng thích bị Liễu Tịnh Thanh quản như vậy.

"Chừng nào chị trở về?" Lý Thủ Nhất hỏi, nàng chỉ muốn biết chính xác ngày về của Liễu Tịnh Thanh.

"Có thể phải đến thứ bảy mới về." Liễu Tịnh Thanh trả lời, nàng đã hết sức cố gắng xử lý xong việc trên tay mình trong thời gian ngắn nhất.

"Bây giờ mới thứ tư, vậy còn rất lâu nha." Giọng Lý Thủ Nhất bất giác lộ ra mấy phần ý tứ nũng nịu.

"Mới hai ba ngày mà thôi, không lâu lắm." Sao mà Liễu Tịnh Thanh có cảm giác Lý Thủ Nhất giống như một con chó cưng ở nhà mong đợi chủ nhân sớm về nhà, sau đó thẩy cho nó một cục xí quách vậy nè?

"Em hơi nhớ chị." Lý Thủ Nhất chỉ đơn thuần nói ra lời trong lòng, nhưng nói ra rồi cứ cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, lại không biết là không đúng chỗ nào, cứ thế cho qua. Nàng đã sửa mức độ rất nhẹ rồi, nàng ngại nói với Liễu Tịnh Thanh là em rất nhớ chị, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được lúc nói những lời này, trong lòng có chút mắc cỡ.

Liễu Tịnh Thanh nghe vậy, trong lòng cũng có chút rung động. Cô nghĩ quả nhiên rất nhiều chuyện đều là có qua có lại, cô thật lòng đối với Lý Thủ Nhất cho đi, Lý Thủ Nhất cũng nảy sinh tình cảm chân thành với mình. Cô nghĩ có lẽ con người đều thích loại hồi báo về mặt tình cảm này.

"Mới mấy ngày không gặp mà thôi, có gì đâu mà nhớ." Liễu Tịnh Thanh lơ đãng nói. Cô là một người có nội tâm rất không được tự nhiên, điểm này tự Liễu Tịnh Thanh cũng cảm thấy, rõ ràng là trong lòng vui vẻ nhưng lời nói đến miệng lại biến thành như vậy.

"Chỉ là hơi nhớ chị." Lý Thủ Nhất cũng cảm thấy hình như mình có chút khoa trương, mới năm ba ngày mà tựa như năm ba năm không gặp vậy. Quả nhiên là mình quá ỷ lại Liễu Tịnh Thanh. Chẳng biết tại sao đột nhiên Lý Thủ Nhất cảm thấy ỷ lại Liễu Tịnh Thanh như vậy hình như không tốt lắm, cảm thấy mình càng ngày càng thiếu tính độc lập. Nếu như một ngày nào đó mình tách khỏi Liễu Tịnh Thanh, vậy phải làm thế nào? Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Thủ Nhất liền hơi có cảm giác hoảng loạn.

"Được rồi, thời gian cũng lâu rồi, tôi bận việc trước đây. Em ở nhà tự chăm sóc mình cho tốt." Liễu Tịnh Thanh vốn còn muốn nói thêm với Lý Thủ Nhất mấy câu, nhưng nhìn đồng hồ trên tay thấy cũng đã lâu, không thể không kết thúc điện thoại với Lý Thủ Nhất.

"Dạ" Lý Thủ Nhất trả lời. Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Lý Thủ Nhất có chút thất vọng mất mát, luôn cảm thấy còn có chút uể oải.