Chương 28

Lý Thủ Nhất co cuộn lại thành một khối, lúc cảm giác được Liễu Tịnh Thanh mở cửa, nàng vội vàng muốn lau nước mắt. Nàng cảm giác vô cùng ngại ngùng, thậm chí cũng không dám nhìn Liễu Tịnh Thanh. Lý Thủ Nhất đặc biệt không muốn để cho người khác thấy mình khóc, luôn cảm thấy rất lúng túng và mất mặt.

"Chẳng qua là không cho em ngủ ké, có đến mức khóc thành như vậy không? Thôi được, muốn ngủ chung với tôi thì ngủ chung vậy." Liễu Tịnh Thanh định nói cho qua chuyện, quả thật cô không biết dỗ con nít như thế nào, Lý Thủ Nhất khóc thành như vậy cũng sắp khiến mình cảm thấy mình là người gì đó rất xấu rồi.

Liễu Tịnh Thanh vừa dứt lời, nước mắt Lý Thủ Nhất liền rơi càng bạo. Chị ấy rõ ràng đang xa lánh mình, nhưng vẫn mềm lòng đáp ứng để mình ngủ giường chị ấy, mình mới không cần chị ấy miễn cưỡng nhưu vậy.

"Chị rõ ràng đang xa lánh chán ghét em, đã như vậy thì cần gì phải miễn cưỡng đây, em không cần chị thương hại!" Lý Thủ Nhất nói có chút tức giận, chỉ có điều lúc nàng nói câu này, trong lòng lại cảm thấy đặc biệt khó chịu và tủi thân, con mắt cũng khóc đỏ, giống như một con thỏ.

"Tôi không có chán ghét em." Quả nhiên Lý Thủ Nhất nhận ra được mình đang tránh né em ấy, thật đúng là một đứa trẻ nhạy cảm; nhưng mà quả thật cô không có ghét Lý Thủ Nhất.

Liễu Tịnh Thanh chỉ phủ nhận không có chán ghét mình, lại không phủ nhận đang xa lánh mình. Câu trả lời của Liễu Tịnh Thanh cũng không thể khiến Lý Thủ Nhất vui vẻ trở lại.

"Vậy tại sao chị xa lánh em?" Lý Thủ Nhất hỏi. Nàng ít nhất phải biết nguyên nhân tại sao mình vô duyên vô cớ bị xa lánh.

"Không liên quan tới em, là nguyên nhân của bản thân tôi." Liễu Tịnh Thanh trả lời. Cô đương nhiên sẽ không nói cho Lý Thủ Nhất biết là do mình sợ một ngày nào đó em ấy rời đi, mình sẽ không quen và khó chịu.

"Tại sao?" Lý Thủ Nhất nghe Liễu Tịnh Thanh nói nguyên nhân không phải do mình, trong lòng nàng mới hơi hơi dễ chịu một chút, nhưng nàng vẫn muốn hỏi tại sao.

"Không sao rồi, sau này ta sẽ không đặt cảm xúc của mình lên người em, đứng lên đi, đừng ngồi ôm gối dưới đất." Liễu Tịnh Thanh chìa tay ra cho Lý Thủ Nhất, cô cũng không muốn trả lời vấn đề này. Đối với đáp án này, cô cũng cảm thấy rất mắc cỡ, cô không quen đối diện với mặt yếu ớt này trong nội tâm mình.

Lý Thủ Nhất nhìn Liễu Tịnh Thanh chìa ra bàn tay thon dài xinh đẹp vô cùng cho mình, nàng cảm thấy có lẽ chỉ có bàn tay này mới có thể kéo mình ra từ trong vực sâu. Vốn là một trái tim thắt đến khó chịu, trong nháy mắt nắm lấy ngón tay mềm mại ấm áp của Liễu Tịnh Thanh chớp mắt liền giãn trở lại, không còn khó chịu như vậy nữa; chỉ ngắn ngủi mấy phút thời gian, ưu tư giống như sóng thần rút đi, thay đổi nhanh chóng.

Liễu Tịnh Thanh kéo Lý Thủ Nhất từ dưới đất đứng lên. Lý Thủ Nhất thật là một đứa trẻ, Liễu Tịnh Thanh tưởng tượng không ra dáng vẻ mình ngồi dưới đất vì chút chuyện mà khóc loạn xị bát nháo.

"Sau này tâm tình chị không vui có thể nổi giận với em, mắng em mấy câu cũng được, hoặc là nói cho em biết một tiếng để em có chút chuẩn bị tâm lý. Nhưng mà đừng vô thanh vô tức xa lánh em nữa, được không?" Lý Thủ Nhất nàng không bao giờ muốn trải qua cảm giác tuyệt vọng như vừa rồi một lần nữa, thật sự là quá khó chịu, "Chị không biết mấy ngày nay em khó chịu biết bao nhiêu đâu, em cứ luôn nghĩ mình làm sai điều gì, khiến cho chị không thích em..." Lý Thủ Nhất nói đến nội tâm mình bị giày vò mấy ngày nay, nước mắt vốn vừa ngừng lại rơi xuống.

"Cho nên em thi không tốt, là bởi vì tôi?" Liễu Tịnh Thanh bắt điểm chính hỏi.

Lý Thủ Nhất ngượng ngùng gật đầu, nàng cảm giác tố chất tâm lý của mình không tốt chút nào, rất dễ vì chuyện để ý mà dao động.

Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất gật đầu, vốn dĩ tâm tình mấy ngày nay giống như thời tiết mù sương dường như lập tức liền sáng lại. Cô chỉ nghĩ nguyên do mình vui vẻ vì Lý Thủ Nhất không có yêu sớm, khiến mình thật yên tâm.

"Lần sau không được như vậy." Giọng Liễu Tịnh Thanh dịu dàng rất nhiều.

"Sau này chị đừng như vậy nữa có được không?" Lý Thủ Nhất vẫn chưa có được cam kết của Liễu Tịnh Thanh, trong lòng vẫn rất không yên tâm.

"Sau này sẽ không." Liễu Tịnh Thanh cảm thấy sau này thuận theo tự nhiên đi, chuyện tương lai bây giờ lo lắng hình như có chút buồn lo vô cớ.

"Thật?" Lý Thủ Nhất vẫn không yên tâm khẳng định lại một lần nữa.

Liễu Tịnh Thanh khẽ gật đầu, cô là người coi trọng cam kết, sẽ không dễ dàng nuốt lời.

Sau khi Lý Thủ Nhất xác định mình sẽ không lại vô duyên vô cớ bị xa lánh và vứt bỏ, vô cùng vui vẻ ôm lấy Liễu Tịnh Thanh. Liễu Tịnh Thanh là người quan trọng nhất trong lòng nàng, cảm giác không có mất đi, thật tốt. Vui vẻ của Lý Thủ Nhất là đơn giản và thuần túy, nàng chỉ là vì mình mất mà tìm lại được nên vui vẻ mà thôi.

Thân thể Liễu Tịnh Thanh thì hơi cứng một chút, hầu như chưa có người có thể ôm cô, bởi vì cô chưa bao giờ làm hành động thân mật như vậy với người khác. Cho dù Khúc Tĩnh Lan, cô có thể tiếp nhận cũng chỉ có khoác tay mà thôi. Nhưng cứ như vậy đột nhiên bị Lý Thủ Nhất đầy một vòng tay, nội tâm giống như lần đầu tiên bị Lý Thủ Nhất khoác tay, bản năng là có chút bài xích. Loại bài xích đó hầu như là một loại thói quen, giống như phản xạ có điều kiện không phân biệt bất kỳ người nào. Nhưng Liễu Tịnh Thanh khắc chế phản cảm nho nhỏ kia giống như lần trước, bị Lý Thủ Nhất ôm một hồi lâu sau, cảm giác bài xích kia từ từ biến mất, thậm chí có chút cảm giác thích bị ôm. Cô nghĩ có lẽ mình không bài xích người khác thân cận giống như trong tưởng tượng, có lẽ mình cũng không có kỳ quái và khó đến gần như mình nghĩ.

Sau khi Lý Thủ Nhất ôm cũng khá lâu, mới ý thức được mình có chút thất lễ, vội vàng buông thân thể Liễu Tịnh Thanh, nàng ngượng ngùng cười với Liễu Tịnh Thanh.

"Em vui quá, có chút đắc ý mà quên mình rồi." Lý Thủ Nhất vội vàng giải thích. Nàng cảm thấy thân thể Liễu Tịnh Thanh vừa thơm vừa mềm. Nàng cảm thấy vòng ôm của mẹ có lẽ chính là như vậy đi, cảm giác thật là rất tốt, khiến cho nàng thiếu chút nữa cũng không nỡ buông ra.

"Không phải tối nay em muốn ngủ chung với tôi sao? mau mau đi tắm đi." Liễu Tịnh Thanh nhẹ giọng nói. Cô cảm thấy hình như Lý Thủ Nhất không có gì cần phải giải thích, mình không đến nỗi chỉ vì một cái ôm mà nổi giận với em ấy.

"Dạ, Em đi tắm ngay bây giờ." Lý Thủ Nhất nghĩ đến tối nay lại có thể ngủ chung cùng Liễu Tịnh Thanh liền vui vẻ lập tức trở về phòng tắm, về đến phòng vẫn luôn cười. Tâm tình tốt, cái gì cũng tốt.

Liễu Tịnh Thanh nhìn bóng lưng Lý Thủ Nhất trở về phòng, khóe miệng cũng bất giác ngậm cười. Dễ dàng như vậy thì thấy vui vẻ, thật là một đứa trẻ đơn giản.

Liễu Tịnh Thanh cũng trở về phòng tắm, thời gian cô tắm luôn lâu hơn so với Lý Thủ Nhất. Chờ cô ra đến, Lý Thủ Nhất và Doraemon xanh lam của nàng đã xuất hiện trong phòng cô rồi.

"Em qua đây, giúp tôi sấy tóc một lát." Liễu Tịnh Thanh rất tự nhiên mở lời với Lý Thủ Nhất, cũng không cảm thấy không ổn. Kỳ thực, từ trước đến nay Liễu Tịnh Thanh đều tự mình sấy tóc, việc của chính mình cô luôn tự mình làm, rất ít mượn tay người khác. Có lẽ trong lòng cô giờ phút này, Lý Thủ Nhất cũng không phải là người ngoài, mà rốt cuộc Lý Thủ Nhất tồn tại là dạng gì, có lẽ bây giờ cô cũng không biết.