Chương 26

"Hai người đàm luyến ái, em thích cậu ta?" Liễu Tịnh Thanh trực tiếp hỏi.

"Không có!" Lý Thủ Nhất mặt đỏ lên lập tức phủ nhận.

Liễu Tịnh Thanh nghĩ rằng có thể Lý Thủ Nhất chỉ là ngại ngùng, không dám thừa nhận mà thôi, con nít yêu sớm đều như nhau sợ bị gia trưởng phát hiện.

"Em đàm luyến ái, tôi có thể chấp nhận, điều kiện tiên quyết là đừng để ảnh hưởng việc học, còn phải biết tự bảo vệ mình." Thái độ Liễu Tịnh Thanh nói như một gia trưởng tư tưởng thông suốt. Tuy là nói thông suốt như vậy, trong lòng lại có cảm giác rất khó chịu.

"Vừa rồi cậu ta tỏ tình với em, em đã từ chối. Em không có đàm luyến ái, hiện tại cũng không muốn đàm luyến ái." Giọng Lý Thủ Nhất có chút kích động phủ nhận lần nữa, nàng không mong muốn Liễu Tịnh Thanh nghĩ là mình yêu sớm một chút nào.

Thái độ Lý Thủ Nhất phủ nhận có chút kịch liệt, khiến trong lòng Liễu Tịnh Thanh vô tình thở phào nhẹ nhõm. Cô không nhận ra một tia chiếm hữu dục thật nhỏ trong lòng mình, chỉ cảm thấy con gái không nên yêu sớm thì tốt hơn, như vậy mình cũng sẽ không bận tâm thế nào.

"Ừm" Liễu Tịnh Thanh đạm nhạt đáp một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa, giống như kết thúc một đề tài không quan trọng.

Lý Thủ Nhất thấy Liễu Tịnh Thanh không nói tiếp nói chuyện này, trong lòng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy là cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ý.

Mặc dù Lý Thủ Nhất không có yêu sớm khiến Liễu Tịnh Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô cảm thấy Lý Thủ Nhất lớn thêm một chút, sớm muộn cũng sẽ đàm luyến ái với người khác. Lý Thủ Nhất rời khỏi mình cũng là chuyện sớm muộn. Nghĩ tới đây, trong lòng Liễu Tịnh Thanh liền có một loại cảm giác rất không thoải mái. Cô cho rằng loại không thoải mái này là bởi vì cô quá quen bị Lý Thủ Nhất ỷ lại, cũng thích bị Lý Thủ Nhất xem là người quan trọng nhất. Nghĩ đến ngày sau sớm muộn phải đối mặt với sự rời xa của Lý Thủ Nhất, Liễu Tịnh Thanh cảm thấy nên ngăn ngừa loại thói quen này càng ngày càng sâu thêm. Có ý nghĩ như vậy Liễu Tịnh Thanh có ý thức giữ khoảng cách với Lý Thủ Nhất.

Lý Thủ Nhất là một người rất nhạy cảm. Nàng rất nhanh ý thức được, nàng và Liễu Tịnh Thanh chung đυ.ng hình như trở nên có chút khác lạ. Tuy là hành vi không có gì khác lạ, nhưng về cảm giác hình như không giống trước. Lúc đầu Lý Thủ Nhất tưởng là ảo giác, nhưng liên tiếp vài ngay đều như vậy, Lý Thủ Nhất liền phát hiện, không phải mình quá nhạy cảm, nàng khẳng định Liễu Tịnh Thanh âm thầm xa cách mình. Nhận thức điều này khiến Lý Thủ Nhất luống cuống, nàng không biết mình làm không tốt chỗ nào khiến Liễu Tịnh Thanh nảy sinh phản cảm với mình, mà xa cách mình. Nàng lại không dám hỏi trực tiếp Liễu Tịnh Thanh. Lúc này nàng như con ruồi không đầu, ngoại trừ lo âu khổ sở lại không biết có thể làm gì.

Buồn lo trong lòng khiến Lý Thủ Nhất không cách nào chuyên chú học tập như trước, ngay cả Phương Văn Thanh bên cạnh cũng nhận ra được trạng thái của Lý Thủ Nhất.

"Cách kỳ thi cao trung chỉ còn một tháng, cậu mà cứ tình trạng này thì chắc thi không được thành tích gì tốt." Phương Văn Thanh nhìn không vô mở miệng nói. Lý Thủ Nhất có bao nhiêu cố gắng học tập, cô đều nhìn thấy, bây giờ bỏ dở nửa chừng không khỏi quá đáng tiếc đi.

"Mình biết tình trạng không tốt, nhưng mà trong lòng mình cứ không cách nào nào yên tâm, vừa nghĩ tới chị ấy đang xa lánh mình, trong lòng rất khó chịu, mình không biết làm sai chỗ nào..." Giờ phút này trong lòng Lý Thủ Nhất tủi thân đến sắp khóc, càng nói thì trong lòng càng khó chịu.

"Mẹ kế của cậu đang xa lánh cậu?" Phương Văn Thanh hỏi. Tần suất Liễu Tịnh Thanh tới đón Lý Thủ Nhất gần đây rõ ràng cao hơn nhiều. Trước kia ít tới đón, gần đây căn bản là một tuần đều sẽ tới đón một lần. Rõ ràng là để ý Lý Thủ Nhất hơn trước kia mới đúng. Xa lánh Lý Thủ Nhất? không lẽ là nhận ra tình cảm đối với Lý Thủ Nhất, lâm vào tâm trạng đấu tranh nội tâm? Dù sao không phải ai cũng có thể thản nhiên chấp nhận sự thật bản thân đổi thành cong, còn là một cô bé nhỏ hơn mình mười tuổi, lúc này nội tâm Liễu Tịnh Thanh phải đang mâu thuẫn kịch liệt mới đúng. Trong đầu Phương Văn Thanh bất giác lại tự mình bổ não.

Lý Thủ Nhất gật đầu.

"Tại sao?" Phương Văn Thanh hỏi.

"Không biết." Nếu như biết mình sai ở chỗ nào, nàng còn có thể nghĩ cách cứu vãn, chính vì không biết sai ở đâu mới khiến cho nàng không có đầu mối chút nào, càng lo lắng.

"Chuyện khi nào? Đã xảy ra chuyện gì đặc biệt sao?" Phương Văn Thanh đẩy gọng kiếng, bộ dạng chuyên gia tình cảm hỏi.

"Chuyện mấy ngày nay, ngoại trừ vào lúc mấy ngày trước chị ấy tới đón mình, đúng lúc thấy có một nam sinh lớp khác chặn mình lại tỏ tình thì cũng không có chuyện khác xảy ra." Lý Thủ Nhất mơ hồ cảm thấy có chút quan hệ, nhưng là không khẳng định lắm. Nàng chắc chắn hôm đó Liễu Tịnh Thanh tin lời của mình, chắc chắn mình không phải yêu sớm. Trừ việc này ra, nàng không nghĩ ra còn có việc gì, nhưng nàng lại không hiểu, chuyện này và xa lánh mình có quan hệ logic gì?

"Sau khi chị ấy nhìn thấy nam sinh tỏ tình với cậu, chị ấy liền không vui vẻ? Cố ý không để ý tới cậu?" Phương Văn Thanh hỏi.

"Mình nói với chị ấy là mình không có yêu sớm, chị ấy cũng tin. Chị ấy cũng không có cố ý không để ý tới mình, chính là cảm giác giống như đang xa lánh mình. Có phải mình làm gì sai khiến chị ấy chán ghét mình không?" Thậm chí lúc ấy Liễu Tịnh Thanh có phải không vui hay không, Lý Thủ Nhất cũng không xác định, chỉ là cảm thấy bầu không khí là lạ. Nàng cảm thấy lúc đó do mình có chút xấu hổ, lại có chút ngượng ngùng; hơn nữa xa lánh mình là cảm giác của mình chứ không phải Liễu Tịnh Thanh làm.

Phương Văn Thanh cảm thấy, có lẽ bởi vì đó là người của mình, bị người khác thích, cho dù Lý Thủ Nhất không thích đối phương thì vẫn khiến người ta cảm thấy không vui. Giống như đồ đạc của mình, người khác cứ nghĩ đến muốn trộm đi, làm sao cũng vui không nổi. Có lẽ chỉ là chiếm hữu dục quấy phá, Liễu Tịnh Thanh không vui, dĩ nhiên Lý Thủ Nhất cũng không có ngày tốt. Chỉ là không nghĩ tới người ta còn chưa làm gì, Lý Thủ Nhất cũng đã bị ảnh hưởng, lập tức không còn lòng dạ học hành. Nàng cảm thấy cái tính tình này của Lý Thủ Nhất thật không thích hợp yêu sớm, không thể nhất tâm nhị dụng. Cô vốn còn định đẩy các nàng một cái, bây giờ cảm thấy vẫn là không cần thêm phiền thì hơn. Dù sao cách trung khảo chỉ có một tháng, dù sao học sinh mà, vẫn nên lấy việc học làm trọng, ai bảo Lý Thủ Nhất không có một cái đầu cường đại giống như mình chi?

"Cậu đã nói không có chuyện gì đặc biệt, vậy thì không phải là vấn đề của cậu. Có thể chỉ là chị ấy đến kỳ kinh nguyệt, cậu ân cần quan tâm chăm sóc chị ấy là được rồi, không chuyện gì đáng lo." Phương Văn Thanh cảm thấy chỉ cần Lý Thủ Nhất ôm chặt bắp đùi mẹ kế bày tỏ một chút lòng trung thành hẳn là xong rồi.

"Thật?" Lý Thủ Nhất nửa tin nửa ngờ hỏi.

"Bằng không, cậu liền trực tiếp hỏi chị ấy là được." Phương Văn Thanh cảm thấy lúc trước đều là tự mình não bổ, không nhất định là thật; so với đoán mò, trực tiếp hỏi người trong cuộc không phải tốt hơn.

"Mình không dám..." Lý Thủ Nhất không dám mở miệng, chỉ sợ mình thần kinh nhạy cảm, bị Liễu Tịnh Thanh cho là chuyện bé xé ra to.

"Phụ nữ thật phiền toái!" Đặc biệt là loại phụ nữ thần kinh nhạy cảm lại nhát gan này, Phương Văn Thanh trợn mắt tiếc hận nhìn Lý Thủ Nhất.

Mặc dù Phương Văn Thanh không nói ra ý kiến có tính khả thi, nhưng Lý Thủ Nhất dốc hết bầu tâm sự, cảm thấy tốt hơn một chút. Nàng nhớ hai ngày này là dì cả của tháng này sắp tới rồi. Nàng đối với cơ hội ngủ ké mỗi tháng một lần sắp đến vừa mong đợi lại vừa lo lắng. Muốn xác định có phải Liễu Tịnh Thanh đang xa lánh mình hay không, chỉ cần nghiệm chứng một chút thì sẽ biết.