Chương 19

"Thôi đi, em cũng không cần gọi tôi là chị dâu hoặc những xưng hô gì đó có quan hệ tới ba em. Em có thể gọi tên tôi, hoặc là gọi chị đi, tôi cũng coi như có thêm một em gái." Liễu Tịnh Thanh suy nghĩ, cảm giác có dính líu với Lý Quân vẫn không thích lắm.

"Tịnh Thanh." Lý Thủ Nhất cảm thấy cứ gọi tên hình như không tốt lắm, dù sao Liễu Tịnh Thanh lớn hơn nàng rất nhiều tuổi. Nhưng so với gọi bằng chị, hình như nàng thích gọi tên Liễu Tịnh Thanh, cho nên muối mặt kêu tên một tiếng.

Liễu Tịnh Thanh nghe Lý Thủ Nhất gọi tên mình, cảm giác có chút quái lạ, bởi vì cô cho rằng Lý Thủ Nhất nhất định sẽ kêu mình là chị hay gì đó, dù sao mình lớn hơn em ấy hơn mười tuổi, không ngờ em ấy gọi thẳng tên mình luôn. Mặc dù vậy, Liễu Tịnh Thanh vẫn khẽ gật đầu.

Lúc này xe vừa đến cổng trường.

"Chị, em vào trường đây, gặp lại sau." Lý Thủ Nhất nói có chút dí dỏm, dứt lời liền chuồn khỏi xe.

Liễu Tịnh Thanh cảm thấy Lý Thủ Nhất kêu chị có cảm giác tốt hơn nhiều, cô thấy Lý Thủ Nhất đối với mình dường như không còn câu nệ như trước nữa. Nghĩ tới đây, Liễu Tịnh Thanh khẽ cười nhạt, tiếp đó đạp cần ga, tiếp tục lái xe.

"Cái đó, mẹ kế mình hỏi cậu, kỳ nghỉ cậu có rảnh giúp mình bổ túc không..." Lý Thủ Nhất mới nói được một nửa liền bị Phương Văn Thanh cắt lời.

"Không có thời gian, tôi phải ở nhà xem truyện tranh." Phương Văn Thanh cảm thấy không có gì quan trọng hơn truyện tranh của mình. Mình vốn dĩ không muốn tham gia lớp bổ túc trong kỳ nghỉ đông do trường tổ chức, ba mẹ lại không cho phép mình ở lì trong nhà nên bị đuổi về trường. Nếu như còn phải dạy bổ túc cho Lý Thủ Nhất, vậy chẳng phải muốn điên rồi. Mình đâu phải là bạn học tốt của Lý Thủ Nhất, lấy giúp người làm niềm vui chứ.

"Mẹ kế mình nói, chị ấy sẽ trả lương rất cao cho cậu, đến lúc đó cậu có thể mua những mô hình nhân vật mà cậu thích, những truyện tranh mà cậu muốn cất giữ..." Lý Thủ Nhất lấy lợi dụ dỗ. Thật ra thì trong việc đối nhân xử thế, cái đầu quả dưa của nàng vẫn xoay chuyển được rất nhanh.

"Cái này có thể suy tính một chút." Phương Văn Thanh quả thật động lòng, các mô hình nhân vật, các loại DVD nguyên bản mà cô rất mong muốn đều có giá không rẻ.

"Cậu có thể đem truyện tranh tới nhà mình xem, sẽ không tốn rất nhiều thời gian của cậu." Lý Thủ Nhất thấy Phương Văn Thanh dao động thì lập tức không ngừng thuyết phục.

"Vậy được, vụ làm thêm này tôi nhận. Nói chuyện, mẹ kế của cậu chẳng những thu nhận cậu, còn tiêu tiền cho cậu học bổ túc, đối xử với cậu thật là tốt." Phương Văn Thanh chống cằm nói như có thâm ý.

"Đúng vậy, không có ai còn tốt hơn chị ấy." Lý Thủ Nhất nghĩ đến khuôn mặt Liễu Tịnh Thanh, chân thành nói.

"Chính là quá tốt, có vẻ hơi không giống bình thường." Phương Văn Thanh nhìn vẻ mặt đầy cảm ơn của Lý Thủ Nhất nói đến Liễu Tịnh Thanh, trong lòng cảm thấy Lý Thủ Nhất đang bị Liễu Tịnh Thanh dạy dỗ huấn luyện. Đột nhiên cô rất muốn đến nhà Lý Thủ Nhất uốn nắn lại.

"Chị ấy rất tốt với mình, không hề có bất kỳ ý đồ gì, sau này cậu đừng hoài nghi chị ấy, mình không thích." Lý Thủ Nhất rất bảo vệ Liễu Tịnh Thanh mà nói.

Phương Văn Thanh nhún nhún vai, không tiếp tục đề tài này nữa.

Sau khi kết thúc một tuần học bổ túc ở trường là đến kỳ nghỉ đông, Phương Văn Thanh mang theo mấy quyển đến nhà Lý Thủ Nhất, chính xác mà nói là nhà Liễu Tịnh Thanh. Phương Văn Thanh vừa thấy chỉ một nóc biệt thự nhỏ riêng biệt liền nghĩ, mẹ kế của Lý Thủ Nhất quả nhiên là người có tiền, nhưng mà nghĩ nghĩ thấy cũng phải, trả 500 đồng cho nửa ngày học thêm của một đứa học sinh sơ trung, đối với người bình thường mà nói không phải món tiền nhỏ gì. Tuy là học bổ túc chỉ có15 ngày, suy cho cùng bắt người tay mềm, Phương Văn Thanh liền bù từ phần rất căn bản bù lên cho Lý Thủ Nhất.

Lý Thủ Nhất nhận ra rằng học bá đúng là học bá, phương pháp học tập hoàn toàn khác với phương pháp của Liễu Tịnh Thanh. Ví dụ phương pháp của Liễu Tịnh Thanh thích hợp xây dựng nền móng vững chắc hơn, mà phương pháp của Phương Văn Thanh chính là tìm ra những điểm chính trong nội dung các bài học trước đó, đi đường tắt, nhanh chóng nắm giữ điểm chính, chọn ra chỗ xấu của trọng điểm. Tuy là sẽ bỏ sót một số trọng điểm, nhưng có thể trong thời gian ngắn nhất đạt tiêu chuẩn, bao quát được 80 phần trăm trọng điểm các môn học.

Phương Văn Thanh dạy bù được vài ngày rồi cũng chưa gặp mặt Liễu Tịnh Thanh, bởi vì cô đều đến dạy bổ túc cho Lý Thủ Nhất vào buổi trưa , trước năm, sáu giờ đã về rồi, Liễu Tịnh Thanh chưa bao giờ về sớm như vậy.

Bởi vì mỗi ngày Liễu Tịnh Thanh đều vẫn còn phụ đạo cho Lý Thủ Nhất, cho nên cũng có biết sơ về phong cách học tập của Phương Văn Thanh.

"Người bạn cùng bàn này của em rất thông minh, cũng có phương pháp, số tiền này đúng là bỏ ra thật đáng giá. Bạn ấy có thể giúp em đạt tiêu chuẩn trong thời gian ngắn nhất, nhưng mà thi không được điểm cao, bởi vì chỉ số thông minh của em không đạt tới trình độ bạn ấy.

Trong thời gian ngắn em học theo phương pháp học của bạn ấy, chờ sau khi thành tích bù đến 70, 80 phần trăm, em phải theo phương pháp học của tôi để hoàn thiện, thì mới thi đạt điểm cao được." Liễu Tịnh Thanh nói dặn dò Lý Thủ Nhất. Liễu Tịnh Thanh thuộc về loại phụ nữ có chút thông minh nhưng càng nhiều là dựa vào nỗ lực, cũng chưa bao giờ cảm thấy mình ưu tú, bởi vì cô biết trên thế giời này, người thông minh lợi hại hơn mình quá nhiều. Đặc biệt là người mà bạn giao du giao thiệp càng ưu tú, bạn càng cảm thấy thực ra mình rất nhỏ bé không đáng kể. Hiển nhiên Lý Thủ Nhất cũng không thuộc về hàng ngũ đặc biệt thông minh, em ấy thích hợp loại giống như mình, cần phải nỗ lực.

Như thường lệ, Liễu Tịnh Thanh nói gì, Lý Thủ Nhất chỉ có phần ngoan ngoãn nghe lời. Huống chi, Lý Thủ Nhất cảm thấy nghe Liễu Tịnh Thanh chuẩn không sai.

Phương Văn Thanh bổ túc cho Lý Thủ Nhất 12 ngày, lúc sắp kết thúc, Phương Văn Thanh mới gặp mặt trực diện với Liễu Tịnh Thanh lần đầu tiên.

Liễu Tịnh Thanh mặc đồ công sở, xoã tóc, người còn xinh đẹp, khiến Phương Văn Thanh cảm thấy Liễu Tịnh Thanh thật giống ngự tỷ bước ra từ truyện tranh, làm Phương Văn Thanh bất giác nhìn thêm mấy lần. Cô nghĩ, CP mẹ kế và Lý Thủ Nhất này ghép đôi thật quá tuyệt, hai người đều rất xinh đẹp, Lý Thủ Nhất còn nhỏ hơn nhiều tuổi như vậy, niên hạ kế mẫu nữ, cấm kỵ, các loại yếu tố tổng hợp, vô hình khiến Phương Văn Thanh có phần hưng phấn. Nếu như ngực Liễu Tịnh Thanh lớn hơn chút nữa thì càng tốt, dù sao ngực Lý Thủ Nhất nhỏ như vậy, có thể bù đắp lại.

"Chị, đây là bạn cùng bàn của em, Phương Văn Thanh." Lý Thủ Nhất giới thiệu Phương Văn Thanh với Liễu Tịnh Thanh.

Mặc dù IQ của Phương Văn Thanh cao nhưng mà EQ thấp, đặc biệt không giỏi giao tiếp, bình thường ở trường học kiêu ngạo, phớt lờ bạn học cũng coi như thôi. Nhưng có chút ngại ngùng tiếp tục kiêu ngạo với Liễu Tịnh Thanh, dù sao những bạn học kia quá đần độn, thế nhưng xem ra Liễu Tịnh Thanh cũng giống phụ nữ rất ưu tú. Nhưng mà gặp dịp khoe tài gì đó giống như Lý Thủ Nhất thì cô không thèm làm, cũng sẽ không làm, cho nên cũng chỉ cứng ngắc gật đầu một cái với Liễu Tịnh Thanh coi như chào hỏi.

Liễu Tịnh Thanh cũng nhìn Phương Văn Thanh một chút, thật ra thì tướng mạo coi như thanh tú, chỉ là gọng kính đen dầy cộm che mất ánh mắt, làm hạ nhan sắc trên trung bình thành tướng mạo xấu xí, vóc người nhỏ nhắn khả ái, ánh mắt lại có chút ngạo, lộ rõ sắc sảo, khí chất hoàn toàn không giống Lý Thủ Nhất. Lý Thủ Nhất quá mức lanh lợi, giống như con chó cưng vô cùng dịu ngoan, Phương Văn Thanh giống như một con mèo có móng vuốt sắc bén. Nhưng mà Liễu Tịnh Thanh lại vui mừng vì người mình thu dưỡng là Lý Thủ Nhất, nếu không có thể không được bớt lo như vậy, ở chung cũng không thoải mái như vậy. Từ trước đến giờ Liễu Tịnh Thanh cũng không thích chủ động giao thiệp với người khác, dù sao cô sống lâu hơn Phương Văn Thanh 11 năm, khéo léo hơn Phương Văn Thanh rất nhiều, cho nên khẽ mỉm cười với Phương Văn Thanh một cái, tỏ ra trưởng bối có thiện ý.