Chương 17

"Thế à, vậy ngày mai em hỏi thử xem sao." Mặc dù Lý Thủ Nhất vẫn thấy không cần phải mời gia sư, nhưng nếu Liễu Tịnh Thanh đã nói vậy mà mình còn từ chối thì hình như có chút không biết phải trái.

" Đúng rồi, bụng em còn khó chịu không? Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất thỏa hiệp, liền kết thúc đề tài vừa rồi.

"Tốt hơn vừa nãy nhiều rồi, không có vấn đề gì." Lý Thủ Nhất cảm giác mình cũng không phải là người yếu ớt như vậy, một chút xíu khó chịu gì đó nàng vốn không thèm để ý.

"Nếu vẫn còn chút không thoải mái, vậy đừng đọc sách nữa, ngủ sớm chút đi, có thể ngày mai sẽ khỏi rồi: "Liễu Tịnh Thanh nói.

"Vậy còn chị? Còn phải đọc sách tiếp sao?" Lý Thủ Nhất hỏi, nàng cảm thấy nếu như Liễu Tịnh Thanh không ngủ, khẳng định mình không ngủ được, bởi vì nàng vừa nghĩ tới lỡ như tướng ngủ của mình kém, ngủ ngáy thì làm sao?

"Ừm, đọc thêm nửa tiếng nữa rồi ngủ, em ngủ trước đi." Liễu Tịnh Thanh lại cầm sách lên, lật tới trang vừa nãy đang đọc.

"Vậy em ngủ trước đây, ngủ ngon." Lý Thủ Nhất nhét lại quyển Kinh Thi còn chưa kịp đọc.

"Ngủ ngon." Liễu Tịnh Thanh không ngẩng đầu nói một tiếng ngủ ngon.

Lý Thủ Nhất nằm xuống, giấu thân thể trong chăn, ló ra cái đầu và hai con mắt len lén nhìn Liễu Tịnh Thanh. Giờ phút này không hiểu sao Lý Thủ Nhất nhớ đến một cảnh trong phim truyền hình, mẹ của một đứa bé gái đang khâu vá quần áo cạnh đèn dầu, bé gái kia xuyên thấu qua ánh đèn yếu ớt nhìn những nếp nhăn li ti trên mặt mẹ. Lý Thủ Nhất cảm thấy cảnh đó vô cùng ấm áp mà làm nàng hâm mộ. Nhưng mà lúc này, chẳng biết tại sao Lý Thủ Nhất cảm thấy hiệu quả tuyệt như nhau, dù sao Lý Thủ Nhất cũng chỉ cảm thấy cả lòng mình đều ấm áp thành tan chảy. Dĩ nhiên Liễu Tịnh Thanh tre tuổi xinh đẹp hơn người mẹ kia, không hề giống hình tượng một người mẹ chút nào, nhưng điều này hoàn toàn không trở ngại Lý Thủ Nhất nhập vai. Dĩ nhiên nàng chỉ dám len lén tưởng tượng như vậy trong đầu.

Đột nhiên Liễu Tịnh Thanh quay đầu liếc nhìn Lý Thủ Nhất, thấy Lý Thủ Nhất cuống quít nhắm mắt giả bộ ngủ, Liễu Tịnh Thanh nhớ đến hồi nhỏ ba mẹ cô cũng bắt cô ngủ vào một thời gian cố định, mà còn kiểm tra mỗi tối. Nếu như cô vẫn chưa ngủ, ba mẹ cô sẽ ép buộc cô đi ngủ sớm hơn chút. Lâu dần, có lúc không ngủ được, lại gặp ngay lúc ba mẹ đi tuần tra ban đêm, cô cũng sẽ lén lút giả bộ ngủ. Mới vừa rồi mình chỉ đề nghị em ấy ngủ sớm một chút, đâu có buộc em ấy nhất định phải ngủ, đó là chuyện trước lúc em ấy mười tuổi. Lý Thủ Nhất vẫn chỉ là đứa trẻ, em ấy sẽ lệ thuộc vào mình, xem mình như người nhà, dường như không hề làm người ta thấy bất ngờ. Lý Thủ Nhất thật hy vọng mình biến thành người nhà của em ấy. Liễu Tịnh Thanh cảm thấy mình cũng thử xem Lý Thủ Nhất như người nhà của mình, xem như nhiều thêm một đứa em gái đi. Liễu Tịnh Thanh nào biết đâu, cô muốn xem Lý Thủ Nhất là em gái, trong lòng Lý Thủ Nhất muốn xem cô là mẹ.

"Có phải ánh đèn quá sáng không, làm em không ngủ được?" Liễu Tịnh Thanh hỏi.

"Không có, chỉ là em vẫn chưa tới giờ ngủ." Lý Thủ Nhất không dám nói mình ngủ không được, chỉ sợ Liễu Tịnh Thanh kêu nàng về phòng của mình ngủ.

"Vậy cũng cứ nằm đi, lúc thân thể không thoải mái, nằm vẫn dễ chịu chút." Liễu Tịnh Thanh thản nhiên nói.

"Chị có thể nói chuyện với em không? Lý Thủ Nhất hỏi.

"Em muốn nói chuyện gì?" Liễu Tịnh Thanh đang chuẩn bị lật trang, dừng lại động tác hỏi.

"Tuỳ tiện chuyện gì cũng được." Lý Thủ Nhất cũng không biết phải nói gì, nhưng chỉ cần trò chuyện với Liễu Tịnh Thanh thì đều tốt.

"Được thôi, hôm nay xem như là thời kỳ đặc biệt của em, tôi theo em nói chút chuyện vậy." Liễu Tịnh Thanh gấp sách lại, nhét vào kệ sách, sau đó thuận tay đóng đèn giường, gian phòng lập tức tối như mực.

"Cám ơn chị." Trong bóng tối Lý Thủ Nhất vui vẻ nói, bởi vì gian phòng tối đen một màu, cái gì cũng không thấy được, nàng chỉ cảm giác được động tác của Liễu Tịnh Thanh. Cô đặt gối dựa đầu vào chỗ tận cùng bên trong giường, sau đó cùng nằm xuống. Mái tóc dài của Liễu Tịnh Thanh rũ xuống trong bóng tối, có một lọn tóc rũ xuống gò má Lý Thủ Nhất, khiến Lý Thủ Nhất thấy hơi ngứa mặt. Nhưng Lý Thủ Nhất không hề ghét, thậm chí nàng len lén bắt lại lọn tóc dài của Liễu Tịnh Thanh, đặt ở chóp mũi thỉnh thoảng ngửi. Nàng cảm thấy chăn của Liễu Tịnh Thanh thơm, ngay cả tóc cùng thơm, nàng nghĩ sau này mình cũng để tóc dài, cùng gội dầu gội đầu giống như Liễu Tịnh Thanh, đến lúc đó có phải tóc của mình cũng thơm như vậy hay không? Lần đầu tiên, Lý Thủ Nhất cảm thấy tóc dài có lẽ cũng là một chuyện tốt, mặc dù lúc xử lý có vẻ sẽ rất phiền toái.

"Em nói đi, tôi nghe là được." Liễu Tịnh Thanh nằm xuống nhẹ giọng nói. Lý Thủ Nhất rất ngoan ngoãn, bất kỳ bộ phận thân thể nào cũng không đυ.ng chạm mình. Điều này khiến Liễu Tịnh Thanh thoải mái hơn nhiều, dường như rất lâu trước đây cô nhận ra kỳ thật mình không thích người khác tiếp xúc với thân thể của mình.

"Em sợ em nói ra, chị sẽ thấy em rất ấu trĩ." Lý Thủ Nhất ngượng ngùng nói, thật ra thì nàng thích nghe Liễu Tịnh Thanh nói chuyện hơn.

"Ai cũng từng có lúc niên thiếu vô tri, không có gì, em cứ tuỳ ý nói là được, có thể nói chuyện lúc em còn nhỏ, cũng có thể nói chuyện em ở trường, em muốn nói gì đều được." Còn phải ở chung rất nhiều năm, Liễu Tịnh Thanh nghĩ, có lẽ mình nên thử hiểu rõ cô gái này.

"Lần trước chị mua cho em thật nhiều quần áo, em mặc đi học, tất cả mọi người đều giống như gặp quỷ, lúc đó em thấy xấu hổ vô cùng..." Lý Thủ Nhất cũng không muốn nói đến cuộc sống lúc nhỏ, cuộc sống của nàng và ba nàng trải qua giống như con chuột trong ống cống, không thấy được ánh sáng, cho nên nàng lựa chọn nói chuyện ở trường học.

"Vậy em có thích quần áo tôi mua cho em không?" Liễu Tịnh Thanh hỏi, lúc này cô mới nhớ tới hình như mình quên hỏi ý Lý Thủ Nhất.

"Ban đầu có chút không quen, bây giờ đã quen rồi, cảm thấy những bộ quần áo đó rất đẹp..." Lý Thủ Nhất trả lời, thật ra thì khiếu thẩm mỹ của nàng vô cùng trì trệ, là không có cảm giác gì, chẳng qua là sau khi các bạn học nữ có quan hệ tốt với Lý Thủ Nhất đã quen với cách ăn mặc hiện giờ của nàng rồi, mỗi một bộ nàng mặc các cô đều nói đẹp mắt, cho nên lúc được khen Lý Thủ Nhất cũng tự cảm giác mình trở nên xinh đẹp.

"Con gái nên mặc như vậy mới đẹp." Liễu Tịnh Thanh hơi nhếch mép nói. Cô chọn quần áo cho Lý Thủ Nhất, dĩ nhiên là hợp với Lý Thủ Nhất nhất. Liễu Tịnh Thanh khá là tự tin với gu thẩm mỹ của mình.

"Ừm." Lý Thủ Nhất ứng thanh nói.

"Em để tóc dài nữa, đến lúc đó chắc hẳn có rất nhiều nam sinh theo đuổi em." Liễu Tịnh Thanh nói ra ý tưởng ban đầu của mình, cô cảm thấy có gien tốt vỏ của Lý Quân, dường như Lý Thủ Nhất con càng hơn cha, đến lúc đó chắc hẳn có rất nhiều người theo đuổi. Con gái xinh đẹp, trời sinh thì đã khiến người ta thích hơn người tầm thường.

"Làm sao mà..." Nói đến đề tài này, một đứa trẻ vừa bước vào thời kỳ trưởng thành như Lý Thủ Nhất rất xấu hổ, vừa xấu hổ liền lắp bắp. Thật ra thì nàng vẫn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.

"Em có thích đứa con trai nào không?" Thiếu nữ thời kỳ trưởng thành hình như bắt đầu chớm mầm thanh xuân.

"Không có, em không thích nam sinh, em thích chơi chung với con gái." Lý Thủ Nhất lập tức phủ nhận nói.

Liễu Tịnh Thanh nghe vậy cười một tiếng. Lý Thủ Nhất đúng là vẫn y như đứa bé gái. Liễu Tịnh Thanh chợt nhớ tới các bé gái tiểu học luôn cảm thấy nam sinh rất đáng ghét, xem ra Lý Thủ Nhất không chỉ có thân thể phát triển muộn, tâm lý cũng phát triển muộn. Phát triển muộn trái lại không phải là chuyện gì xấu.