Bụp!.
Một tiếng vang trầm thấp vọng khắp phòng luyện đan, Dương Thanh mở đôi mắt chứa đầy tơ máu ra thở dài một tiếng. Đây là lần thứ ba hắn luyện đan thất bại. Hắn lặng im nhìn chằm chằm vào chiếc Bích Ngọc Vương Đỉnh. Vẻ không cam lòng hiện ra trong mắt. Tuy trong bí kiếp viết rằng đan này chỉ cần có đủ nguyên liệu là có thể luyện thành nhưng hắn nghĩ rằng cái từ có thể đó là dành cho nhất đại tông sư luyện đan thuật chứ không phải là hắn. Bốn mươi chín loại đan dược chính, bảy loại chủ dược, lại còn phải khống chế ngọn lửa vừa đúng hỏa hầu, hắn tự biết mình không làm nổi.
Một nửa số nguyên liệu đã bị hắn sử dụng rồi, nếu tiếp tục sử dụng nữa, kết quả cũng chỉ có vậy, hắn thở ra một hơi lãnh khí đứng dậy, mở phong tỏa của động phủ, phi hành lêи đỉиɦ của Vọng Nguyệt Lâu lặng lẽ hấp thụ ma khí, cả tòa lầu làm từ Bích Ngọc Ma Châu này tỏa ra một quầng khí màu đỏ không ngừng chui vào trong mi tâm của hắn, tuy bây giờ còn lâu mới đến hạn huyết chú phát tác, nhưng có hấp thụ cũng không hề gì. Luồng Hồng Vân đang bay vào người hắn bất chợt dừng lại, hắn đưa tay phất nhẹ, một khối cầu màu đỏ lập lờ trôi nổi trước mặt hắn, bên trong hiện ra hình ảnh bên ngoài đại trận:
- Đoàn Đại Bảo, ngươi chắc hẳn tên súc sinh kia vẫn quanh quẩn nơi đây.
Ngụy Hải Thanh ngước nhìn cảnh vật xung quanh lão, rồi cất giọng âm trầm hỏi. Phía sau lão là Hắc Long Thất Tử cả bảy người đều có cảnh giới Trúc Cơ Hâu Kỳ hai mắt người nào người nấy đều tỏa ra một luồng uy áp chói mắt. Đoàn Đại Bảo mắt thấy Cốc chủ mang theo cả Hắc Long Thất Tử đến đây thì không khỏi kinh hoảng trong lòng. Hắn vội vã cúi đầu thi lễ rồi nói:
- Cốc chủ minh giám, thuộc hạ quyết không nhầm được tên Dương Thanh đó chỉ ở đâu đó quanh đây.
Ngụy Hải Thanh nhắm nghiềm hai mắt tiên thức Kết Đan Hậu Kỳ hùng mạnh của hắn không ngừng tản ra bốn phía tìm kiếm. Hắc Long Thất Tử cũng xếp thành hình thất tinh bắc đẩu dung hợp tiên thức với nhau trợ giúp lão truy lùng:
- Dương Thanh lần này có Hắc Long Thất Tử ở đây, ta xem ngươi làm sao chayh thoát.
Bên trong cửu khúc âm ma đại trận. Dương Thanh không ngừng cười lạnh, hắn quả thức muốn xem xem bọn người kia làm thế nào để tìm ra hắn, ở phía ngoài kia Ngụy Hải Thanh đã chậm rại thu lại tiên thức, tuy lão không thấy hắn nhưng nhờ kết hợp với tiên thức của Hắc Long Thất Tử, tiên thức của lão vụt tăng lên nhờ vậy liền phát hiện ra một tia linh lực ba động vô cùng nhỏ. Lão thầm nghĩ:
- Đoàn Đại Bảo nói đúng. Tên này vẫn quanh quẩn đâu đây, không ngờ hắn lại có thể lẩn trốn kỹ càng như vậy. Để lão phu xem xem. Ngươi trốn đến bao giờ.
Lão quay lại trầm giọng giao phó:
- Các ngươi mau tản ra. Tìm kỹ từng nhành cây ngọn cỏ quanh đây cho lão phu, hắn chỉ là Luyện khí kỳ mà thôi. Dù có trốn cũng là không thể lâu được.
Đoàn Đại Bảo và Hắc Long Thất Tử cúi mình đồng thanh nói:
- Tuân lệnh cốc chủ
Dứt lời cả bọn lập tức biến mất, còn lại một mình Ngụy Hải Thanh âm trầm nhìn về phía đại trận. Lúc đó Dương Thanh phảng phất ngờ rằng lão đã nhìn thấy cái gì đó, nhưng rồi hắn lại phủ định ngay, tuy rằng khng biết Triệu Phong năm đó có tu vi gì. Nhưng nhất định cao thâm mạt trắc. Đại trận này Ngụy Hải Thanh đừng hòng nhìn ra sơ hở.
Ở góc đông nam của Đại Trận. Trong một mảnh sơn cốc âm u, ẩn hiện mây mù, Trương Tông Dương đang phi hành vun vυ"t. Mắt hắn lần lướt quét khắp bốn phương tám hướng tìm kiếm, Trương Tông Dương này, chính là kẻ mạnh thứ ba trong Hắc Long Thất Tử. Vừa huy động tiên thức tìm kiếm hắn vừa suy nghĩ. Chỉ là một tên luyện khí kỳ tầm thường mà Cốc chủ phái bọn hắn đi liệu có dùng dao mổ trâu để gϊếŧ gà không. Cho dù là luyện khí kỳ đỉnh phong tầng mười, bất cứ một tên Trúc Cơ nào trong cốc cũng có thể gϊếŧ chết. Rồi hắn lại nghĩ. Tên Dương Thanh này ẩn dấu quanh đây mà ta thủy chung không thấy, tất có điểm hơn người, nhưng dù hắn nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra lý do gì mà cốc chủ phải đích thân dẫn theo bọn hắn.
Đang phi hành trên không chợt tiên thức của hắn phát hiện ra một luồng linh khí vô cùng quái dị. Mong manh như có như không ở ngay phía trước mặt, hắn vội vã lao vun vυ"t đến. Nhưng đến gần tiên thức của hắn phát hiện ra đây không phải là ngươi hắn muốn tìm, mà chỉ là một con chim to bằng nắm đấm, đang nằm nhắm mắt ở đó, trên người nó lông lá đã rụng gần hết, Trương Tông Dương có cảm giác như con chim này có thể chết bất cứ lúc nào. Lúc này con chim nằm im trên mặt đất cố gắng hít thở, linh khí trên thân nó càng lúc càng yếu, Trương Tông Dương bất chợt vung một ngón tay lên chỉnveef phía con chim nhỏ:
- Để lão tử giúp ngươi lên đường.