Hai thánh sau, Dương Thanh hài lòng từ trong mật thất luyện khí của Trần Tâm đi ra, trong túi trữ vật của hắn có thêm hai món pháp bảo cao cấp nữa, một chính là bộ áo Hỏa Lân Bào làm từ da Xích Diệm Hỏa Lân và hai là hai thanh đao làm từ sừng con thần thú mà Dương Thanh tạm gọi là Vô Cực Đao. Để có hai món pháp bảo này, hắn đã phải tốn một số lượng linh thạch khổng lồ, nhưng hắn không hề tiếc tiền, vì số linh thạch này là hoàn toàn xứng đáng, giờ đây trên một bãi đất trống, hắn đang đứng đó, trên người mặc Hỏa Lân Bào, hai tay điều khiển Vô Cực Đao, tấn công một quả đồi thấp trước mắt, vô cực đao trong tay hắn chỉ khua nhẹ một lần một nửa quả đồi dưới sức nóng của chân hỏa trong đạo đã cháy thành tro bụi, đất đá bị nung nóng tan thành bột phấn, hắn hài lòng thu hai cây đao lại cất vào túi, rồi hắn nhìn đến chếc hỏa lân bào, công dụng phòng ngự thì hắn chưa có dịp thử, nhưng công dụng ẩn nặc linh khí thì quả là tuyệt hảo, mặc chiếc áo này hắn không khác gì một phàm nhân bình thường dù là ai cũng đừng hòng xem cảnh giới của hắn trừ khi hắn cho phép. Hơn nữa chiếc áo rất mỏng và nhẹ, có thể mặc suốt trên người được, vậy là từ này, ngoài mấy thứ hắn nhặt nhạnh ở các nơi thì hắn cuối cùng cũng đã có bảo vật của riêng mình. Hắn hài lòng vuốt ve tà áo, nhìn lên trời rồi lẩm nhẩm:
- Thanh Hương, nàng hãy chờ ta, nhất định sẽ có ngày ta lên đó tìm nàng.
Nhớ đến Thanh Hương lại khiến hắn ngẩn ngơ một đoạn, hắn lục lọi trong túi lôi miếng ngọc trước kia ra cầm trong tay. Đây chính là miếng ngọc mà Thanh Hương tặng hắn năm xưa. Đến bây giờ hắn vẫn không ngờ mới đó mà đã hơn 200 năm trôi qua, đối với hắn cô sơn tiên đảo, con đường tu luyện của hắn tựa như một giấc mơ vậy. Mấy chục năm nay hắn chỉ có một mục tiêu đó chính là trường xuân bất lão, sớm ngày thành tiên, chỉ có như vậy hắn mới có thể tìm lại tình yêu của hắn, và giờ đây hắn đang đứng trước một bước quan trong nhất, điều chế Tụ Pháp Đơn để có thể Trúc Cơ. Không giống các pháp môn tu luyện khác. Sinh tử quyết mà hắn luyện chỉ cho phép trúc cơ một lần duy nhất, nếu thất bại cảnh giới sẽ bị tán hết trở thành phàm nhân. Vì vậy lần này hắn phải chuẩn bị vô cùng cẩn thận, không được phép có sai sót gì. Nắm chặt miếng ngọc trong tay, hắn lập tức tung một thanh vô cực đạo ra đặt chân lên đó, bay về hướng Hà gia thôn trong núi.
.....
Tại Linh thú viện Lão già bữa trước nói với hắn:
- Sau khi đạo hữu yêu cầu, chúng ta đã cho người tìm kiếm kết quả phát hiện một con bát túc tri thù đúng như đạo hữu muốn.
Hắn nén nỗi vui mừng rồi hỏi:
- Vậy đạo hữu còn chờ gì mà không bắt lấy nó.
Lão già kia cười ha hả rồi nói:
- Dương đạo hữu có điều không biết, loài này độc địa vô cùng, lại có tốc độ nhanh vào hàng bậc nhất, các pháp thuật sơ cấp của nó đều không mạnh lắm, nhưng lại vô cùng quái dị. Không phải muốn bắt là bắt được.
- Vậy ta phải làm thế nào.
Lão già lại cười:
- Ha Ha. Tổ tiên chúng ta đã truyền lại cách bắt rồi, đạo hữu cứ yên tâm. Hà Xuân Hải ta đã hứa nhất định sẽ làm được. Mùa xuân sang năm, đạo hữu quay lại đây, nhất định sẽ có tin mừng.
Dương Thanh nghe vậy thì hơi trùng giọng xuống:
- mùa xuân sang năm ư.
Hà Xuân Hải cũng điềm tĩnh trả lời:
- Đúng vậy, còn các mùa khác mà muốn bắt nó thì chỉ còn đường chết.
- Không còn cách nào khác sao.
- Không có, nếu như đạo hữu đã kết đan thì có thể.
Kết Đan lão đang nói nhảm đấy à. Hắn thầm nghĩ, nếu kết đan rồi, hắn còn tìm mấy thứ này làm gì, hắn nhẩm tính từ giờ đến mùa xuân năm sau còn ba tháng nữa, hắn đã đợi được mười năm, đợi thêm ba tháng nữa cũng không hề gì. Nghĩ vậy hắn gật đầu đồng ý,
- Được lắm, Hà đạo hữu mùa xuân sang năm gặp lại.
Rời khỏi Hà gia thôn, cưỡi trên vô cực đạo, hắn tính rằng sẽ đi tìm một chỗ nào đó bế quan tu luyện đợi đến mùa xuân sang năm lấy đủ tài liệu luyện đan rồi sẽ tiến nhập Trúc Cơ, chỉ cần đột phá cảnh giới lên Trúc Cơ kỳ. Tốc độ tu luyện của hắn sẽ gia tăng đột biến. Chỉ còn một bước này, hắn phải cố lên. Đang suy nghĩ thì một giọng nói vang lên vọng vào tai hắn:
- Đạo hữu, xin dừng bước.
Hắn vội vã dừng lại ngó quanh quất xem là kẻ nào lên tiếng, thì một giọng nói của nữ khác lại vang lên:
- Lương Doanh, ngươi chặn ta lại là có ý gì.
Tên còn lại lên tiếng:
- Thân Thanh Quân đạo hữu đừng hiểu lầm. Ta chỉ muốn đạo hữu cùng đi với ta một chuyến.
Hắn vội vã đáp xuống một lùm cây gần đó, thở phào, may mà bọn chúng không nhạn ra hắn, nếu không thì thật là nguy hiểm, đứng trước hai tên Trúc Cơ kỳ, làm sao hắn còn đường sống. Tấm Hỏa Lân Bào này thật tốt, nó đã cứu hắn một mạng. Hắn kéo chiếc mũ áo lên trùm kín đầu. Còn một tấm da ở gần cổ áo hắn kéo ngang sang che một nửa khuôn mặt, giờ đây nhìn hắn giông như một hiệp khách nhân gian, hắn vội vã ẩn nặc linh khí, rồi im lặng quan sát, hắn không dám đi qua đó, biết đâu lại bị gϊếŧ người giệt khẩu. Hắn đành phải đợi hai người bọn họ thanh toán nhau xong mới có thể tiếp tục hành trình. Tên được gọi là Lương Doanh lại cất tiếng:
- Thanh Quân đạo hữu. Môn chủ để mắt đến ngươi có gì mà không tốt, được làm đạo lữ của người, thật là một dịp may hiếm có.
- Hừ. Ta không cần. Nếu muốn ngươi đi mà làm.
Lương Doanh nghe vậy thì vung tay ném một chiếc truyền tin phù lên trời, rồi nói:
- Thân đạo hữu, Lương mỗ xin thất lễ.