Chương 49

Tác giả: Giản Diệc Dung

Lão thái thái xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, có người sảng khoái có người thầm hận, hơn nữa Tế Bình Hầu đã chết mà sống lại nên cơm tất niên đêm giao thừa cũng không ai có tâm tư ăn uống, gia yến nhanh chóng kết thúc. Lão thái thái trúng gió, không thể gác đêm tại Thọ An Đường nên mọi người chỉ hàn huyên vài câu rồi mỗi người mang một tâm sự rời đi.

Dọc theo ánh đèn mông lung trên đường đi, Diệp Thiên một tay nắm tay mẫu thân, một tay nắm tay phụ thân, cao hứng vừa đi vừa nhảy. La thị và Diệp Thừa Nguyên liếc nhau, cả hai người đều cảm thấy trong ánh mắt người kia cất dấu vô số lời muốn nói.

Diệp Lệ đi theo phía sau, tâm tình của hắn đã bình tĩnh trở lại, may mắn có Dự Vương nói trước với một nhà bọn họ chuyện phụ thân còn sống, bằng không hôm nay hắn khẳng định không thể tin được đây là thật sự. Hắn nhìn ba người phía trước, ánh sáng trong mắt tràn đầy dịu dàng, hỏi: “Thiên Thiên, tại sao muội không nắm tay ca ca?”

Diệp Thiên sửng sốt, nàng chỉ có hai tay, đã nắm tay mẫu thân và phụ thân thì không thể nắm tay ca ca. Nhưng nếu ca ca đã mở miệng, nàng cũng không thể để ca ca khổ sở, nghĩ ngợi một lát nàng liền buông tay phụ mẫu, chạy đến bên người ca ca, giữ chặt bàn tay mang theo vết chai mỏng của hắn “Ca ca, chúng ta cùng đi.”

Không có tiểu nha đầu chen giữa, La thị và Diệp Thừa Nguyên sóng vai nhau bước đi, hai người càng dựa càng gần, hai cánh tay ngẫu nhiên sẽ đυ.ng tới nhau. Dần dần không biết là ai chủ động cuối cùng hai bàn tay kia cũng nắm lấy nhau.

Diệp Lệ nhéo nhéo bàn tay bụ bẫm của Diệp Thiên, ý bảo nàng nhìn phía trước, Diệp Thiên nhìn chăm chú nhìn lại, sau đó nàng thấp giọng “Nha ~” một tiếng, phảng phất như rốt cuộc nàng cũng hiểu chuyện. Trách không được ca ca muốn gọi mình ra phía sau, thì ra là thế này nha. Nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Lệ, thấp giọng nói: “Ca ca, thật sự quá tốt!”

Diệp Lệ mỉm cười ôm nàng lên “Đúng vậy, thật tốt quá, cuối cùng thì một nhà chúng ta cũng được đoàn tụ.” Mẫu thân có thể đi lại, phụ thân còn sống, bản thân mình cũng không chết, muội muội bảo bối còn ở trong ngực, mọi chuyện đều rất tuyệt. Lại nói tiếp, gia đình bọn họ có được ngày hôm nay ít nhiều đều nhờ ơn Dự Vương. Là Phùng ma ma hắn phái tới phát hiện ra mẫu thân bị trúng độc, cũng nhờ hắn biết trước âm mưu của Diệp Thừa Hoành nên mình mới có thể tránh thoát khỏi móng vuốt tử thần. Bên cạnh đó khi mọi người còn chưa biết chuyện hắn đã phái người đi Nữ La Quốc cứu phụ thân bị giam lỏng trở về. Lúc đầu Diệp Lệ cảm thấy cực kỳ không hài lòng với người muội phu này, hắn luôn cảm thấy Dự Vương căn bản không xứng với muội muội của mình, tương lai chắc chắn sẽ khiến muội muội chịu khổ. Không nghĩ tới Dự Vương lại chính là quý nhân của cả gia đình này, hiện tại Diệp Lệ không còn cảm thấy Dự Vương là hoàng tử kiêu ngạo ương ngạnh ăn chơi trác táng nữa, mà ngược lại trong lòng hắn luôn dành sự cảm kích cùng tín nhiệm cho người này.

Bốn người hai người đi trước hai người đi sau, cùng nhau trở về Tư Xa Đường. Diệp Thừa Nguyên đứng ngoài cửa viện, ngước mắt nhìn biển hiệu trên cửa viện thông qua ánh sáng nhàn nhạt từ đèn l*иg. Nét chữ trên cửa không quá rõ ràng, nhưng vừa liếc mắt một cái ông liền nhận ra đây là bút tích của thê tử mình. Tư Xa Đường, Tư Xa có nghĩa là “Tư nguyên” đi. Ông cúi đầu nhìn về phía thê tử, ánh mắt hai người chạm nhau, La thị lại có chút thẹn thùng mà cúi đầu.

Ở phía sau, Diệp Thiên ôm cổ Diệp Lệ, gác chiếc cằm nhỏ trên vai hắn, thấp giọng mỉm cười. Mẫu thân luông nhớ nhung phụ thân, hiện giờ, phụ thân đã trở lại.

Bốn người tiến vào sân, các nha hoàn bà tử trong viện đều xao động đồng thời cúi người hành lễ. Diệp Thừa Nguyên xua tay sau đó lôi kéo La thị nhanh chóng đi vào phòng.

Vừa rồi không khí trong bữa cơm trừ tịch rất không thích hợp nên Diệp Thiên cũng không ăn được mấy miếng. Nàng sờ sờ bụng nhỏ và đi thẳng đến bàn chọn một khối điểm tâm, nắm ở trong tay, chạy đến bên người phụ thân, dựa vào chân phụ thân, ngẩng đầu hỏi: “Cha có đói bụng không, người có muốn ăn điểm tâm không?”

Diệp Thừa Nguyên lắc đầu, “Thiên Thiên ăn đi, cha không đói bụng.” Nhìn bộ dáng bụ bẫm này của tiểu nữ nhi, khẳng định là người thích ăn.

Quả nhiên Diệp Thiên cầm miếng điểm tâm đưa lên miệng cắn, nàng cũng không rời đi mà tiếp tục dựa vào người phụ thân, vừa ăn điểm tâm vừa ngẩng đầu đi nhìn ông.

Bộ dáng vừa tò mò vừa ỷ lại này khiến trong lòng Diệp Thừa Nguyên rất thoải mái, ông bế nàng đặt lên đùi, Diệp Thiên nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, hỏi: “Cha, người từ Nữ La Quốc trở về, có phải nơi đó cách đây rất xa không? Con nhìn trên bản đồ của Ngôn ca ca thấy Nữ La Quốc còn xa hơn cả Bồng Diệp đó, một đường này cha có mệt mỏi không?”

Ngôn ca ca? Diệp Thừa Nguyên đang định hỏi Ngôn ca ca là ai thì ông bỗng nhiên nhớ tới tên huý của Dự Vương chính là Tiêu Ngôn Phong, hơn nữa loại đồ vật như bản đồ này không phải người bình thường nào cũng có thể có. Lông mày Diệp Thừa Nguyên không tự giác mà nâng lên. Thời điểm Dự Vương phái người đi cứu ông từng nói, hắn đã đính hôn cùng Thiên Thiên, chịu sự gửi gắm của Thiên Thiên, tìm hiểu tin tức của ông khắp nơi, biết ông đang ở Nữ La Quốc nên mới nghĩ cách cứu viện.

Lúc ấy ông cảm thấy rất kỳ quái, nữ nhi của ông mới tám tuổi, sao có thể đính hôn. Hơn nữa tìm người và cứu người trong quốc gia khác phải hao phí rất nhiều nhân lực cùng vật lực, không ngờ chuyện như thế này Dự Vương cũng chịu làm. Hiện tại nghe nữ nhi gọi Dự Vương là “Ngôn ca ca”, xem ra mối quan hệ giữa hai người cực kỳ thân mật. Bản đồ là loại đồ vật cơ mật, chúng đều đặt trong thư phòng được canh gác nghiêm mật nhất, xem ra nữ nhi có thể tùy tiện ra vào thư phòng của Dự Vương. Rốt cuộc là Dự Vương sủng ái Thiên Thiên tới mức nào.

Diệp Thừa Nguyên âm thầm cảm thấy tò mò, nữ nhi của ông mới chỉ là tiểu nha đầu tám tuổi thôi. Ở trong mắt ông, đương nhiên nữ nhi của ông rất đẹp, cũng thập phần đáng yêu, nhưng rốt cuộc vẫn chưa phải mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì đó. Dự Vương sủng nàng như vậy, cuối cùng là vì cái gì? Nếu nói hắn thật lòng thích nữ nhi nhỏ tuổi của ông, theo lý thuyết thì tình cảm sẽ không quá nùng liệt đến loại trình độ này. Nhưng nếu nói Dự Vương có mưu đồ gì khác thì ông lại không hiểu, bởi vì đính hôn với người không có bối cảnh như Thiên Thiên cũng không giúp được gì cho sự nghiệp của hắn.

Nghĩ không ra nên ông tạm thời đặt trong lòng, Diệp Thừa Nguyên rót một chén trà đưa tới bên miệng Diệp Thiên, chờ nàng uống hết một hớp nước, ông mới nói: “Dọc theo đường đi đa số thời gian đều ngồi thuyền, trên thuyền có chỗ ngủ, ngoại trừ có chút lắc lư thì thật ra không hề mệt mỏi.”

Diệp Thiên gật đầu đồng ý “Con cũng từng ngồi thuyền ở Dự Vương phủ, thuyền nhỏ có chút lay động. Tuy nhiên thuyền hoa lớn của Ngôn ca ca trên hồ Lâm Bình thì ổn định hơn.”

Diệp Thừa Nguyên thấy nàng nhắc tới Dự Vương một cách rất tự nhiên, trong lòng nghi hoặc càng sâu, hỏi: “Thiên Thiên thường xuyên đến Dự Vương phủ sao?”

“Cũng không thường xuyên lắm, cách một đoạn thời gian mới đi một lần, ở lại đó một hai ngày sẽ trở về.” Diệp Thiên lắc đầu, ở trong mắt nàng đó là không thường xuyên “Nhưng lần trước thời điểm con đến vương phủ bị bệnh đậu mùa, nên đã ở vương phủ hơn mười ngày đó.”

Chuyện này Diệp Thừa Nguyên cũng biết, Dự Vương không muốn sau khi ông trở về hai mắt lại bị bôi đen, hoàn toàn không hiểu tình huống trong phủ, nên đã nói hết những chuyện địa sự xảy ra trong mấy năm nay cho ông. Diệp Thừa Nguyên đau lòng nắm chặt bàn tay nhỏ của Diệp Thiên, vén tay áo nàng lên nhìn, nhìn thấy cánh tay trắng mập như củ sen, một chút vết sẹo cũng không có, lúc này ông mới tin tưởng Dự Vương chăm sóc nữ nhi của ông rất tốt. “Thiên Thiên bị lên đậu có khó chịu không?” Ông có chút áy náy, thê tử, nhi tử, nữ nhi đều xảy ra chuyện, nhưng ông lại không thể ở bên cạnh bọn họ. Ông không hoàn thành trách nhiệm của người trượng phu, cũng không hoàn thành trách nhiệm của phụ thân. Qua ngày mai Thiên Thiên đã bước sang tuổi thứ chín rồi, nhưng ông lại chưa từng dạy dỗ nàng một ngày. Thật may mắn khi nữ nhi của ông vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này.

“Không khó chịu.” Diệp Thiên quơ quơ đầu nhỏ, “Vương phủ có quả nho chín ăn rất ngon, mỗi ngày Khang công công đều cắt cho con một chùm nho dài, con và Ngôn ca ca đều thích ăn, à, A Hoàng cũng thích ăn.”

“A Hoàng? chó thích ăn nho sao?” Diệp Thừa Nguyên có chút kinh ngạc, Dự Vương là một nhân vật lợi hại, chó của Dự Vương phủ cũng không bình thường.

“Tại sao lại là chó?!” Diệp Thiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn phụ thân một cái, nàng thật sự không hiểu phụ thân đang nghĩ gì “A Hoàng là một con chim, một con chim cực kỳ đẹp, một con chim cực kỳ thông minh!”

“Ồ, A Hoàng…… là chim sao? Tên này thực…… Độc đáo.” Diệp Thừa Nguyên cười nói.

La thị và Diệp Lệ ngồi bên cạnh đều nở nụ cười, không trách được hầu gia đoán sai, bởi vì cái tên “A Hoàng” này thật sự rất kỳ quái.

Diệp Thiên khó hiểu mà nhìn ba người, nàng không rõ bọn họ đang cười cái gì. Tuy nhiên chuyện này không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của nàng, nàng cũng vui vẻ nở nụ cười.

La thị cùng Diệp Lệ thấy nàng cười đến ngây ngốc lại càng vui vẻ. Diệp Lệ vẫy tay, Diệp Thiên ăn xong khối điểm tâm, trượt từ trên đùi phụ thân xuống dưới, chạy đến bên cạnh ca ca “Làm sao vậy?”

Diệp Lệ nắm tay nàng, “Hiện tại canh giờ không còn sớm, ngày thường lúc này Thiên Thiên đã đi ngủ rồi, Thiên Thiên không buồn ngủ sao?”

“Không phải đên trừ tịch sẽ gác đêm sao?” Diệp Thiên kỳ quái hỏi, lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm giác được ca ca nhéo vào lòng bàn tay mình một cái. Nàng do một tay ca ca dạy dỗ, hai người tâm ý tương thông, tuy rằng nàng không rõ vì sao nhưng nàng vẫn khoa trương ngáp một cái “Vâng, muội mệt rồi, muội muốn trở về nghỉ ngơi.”

Diệp Lệ ngước mắt, “Cha, nương, Thiên Thiên còn nhỏ, không chịu được buồn ngủ, con đưa muội muội trở về ngủ.”

Đương nhiên La thị rất minh bạch, nhi tử muốn tạo cơ hội giúp bà và hầu gia có thời gian ở riêng với nhau. Sắc mặt bà phiếm hồng có chút ngượng ngùng, Diệp Thừa Nguyên lại thoải mái vung tay lên: “Đi thôi.”

Diệp Lệ dẫn Diệp Thiên đi rồi, bọn nha hoàn cũng rất có ánh mắt mà lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một đôi phu thê cửu biệt trùng phùng.

“A cẩm, tới đây.” Diệp Thừa Nguyên vươn tay về phía La thị.

La thị lúng túng, bảy năm không gặp, bà đương nhiên rất nhớ hắn, nhưng người nam nhân trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến bà có một loại cảm giác hoảng hốt không rõ ràng.

Diệp Thừa Nguyên thấy La thị không chịu lại đây, ông đứng dậy đi đến bên người bà ngồi xuống, thở dài: “Được thôi, ngàn núi vạn sông ta cũng đi vượt rồi, không thiếu vài bước chân này.” Ông vừa nói chuyện vừa ôm lấy bả vai La thị, thấp giọng nói: “A cẩm, nàng có nhớ ta hay không? Còn ta mỗi ngày đều nhớ đến nàng, nhớ nàng nhưng lại không gặp được nàng, nàng không biết ta cảm thấy khó chịu biết bao nhiêu đâu.”

“Chỉ nhớ tới ta, không nhớ tới người khác?” La thị liếc mắt nhìn ông một cái, từ biệt bảy năm, bà không biết bên người ông có người khác hay không? Nam nhân trừ bỏ thê tử, đương nhiên có thể nạp thêm mấy người thϊếp thất, đây là chuyện thường tình. Huống chi ông sống một mình ở bên ngoài lâu năm, tìm thêm một nữ nhân để chăm sóc cuộc sống thường ngày cũng là điều đương nhiên. Mặc dù nói thì dễ nhưng vừa tưởng tượng đến cảnh ông có nữ nhân khác, trong lòng La thị vẫn có chút không thoải mái.

“Đương nhiên phải nhớ người khác nữa.” Diệp Thừa Nguyên nhìn sắc mặt bà “Ta nhớ tới nhi tử của chúng ta.”

La thị hận đến mức dùng sức đập một cái lên ngực ông “Ta muốn nói chàng có nhớ nhung nữ tử nào khác ngoài ta không!” Bà cũng không tin người thông minh như ông lại không hiểu bà đang có ý gì. Ông đã không chủ động khai báo, ngược lại còn vòng vo với bà!

“Ai u ai u, ta nói ta nói!” Diệp Thừa Nguyên thể hiện bộ dáng thẳng thắn thành khẩn, “Ta cũng nhớ nữ tử khác.” Ông nói xong, ngừng một chút, nhìn sắc mặt trắng bệch của La thị, hơi mỉm cười, “Nữ tử khác này chính là nữ nhi bảo bối của chúng ta, mỗi ngày ta đều nhớ nàng, nhớ nhi tử và nữ nhi. Chỉ nhớ tới ba người các nàng, trái tim ta đã bị lấp đầy, sao có thể thừa vị trí cho người khác.”

Không phải ông cố ý trêu chọc La thị, mà vì rời nhà bảy năm, ông đã không còn sự tự tin của trước kia, ông không biết trong lòng thê tử còn vị trí của ông không. Sau khi nhìn thấy La thị ăn giấm trong lòng ông mới an ổn trở lại. “A cẩm, nàng yên tâm, ta chỉ có một mình nàng, trước kia chỉ có nàng, sau nàng cũng chỉ một mình nàng, vĩnh viễn chỉ có một nữ nhân là nàng.”