Chương 47

Tác giả: Giản Diệc Dung

Có mọi người cẩn thận chăm sóc, Diệp Thiên tốt lên từng ngày, đến thời điểm rời khỏi Dự Vương phủ, trên người trên mặt một chút dấu vết cũng không có.

Dùng nước thuốc của Lộc y chính rửa sạch sạch sẽ, thay xiêm y, Dự Vương lôi kéo Diệp Thiên ra sân. Vốn dĩ tiểu nha đầu nói muốn ở lại vương phủ một ngày, nhưng kết quả hai người ở cùng nhau trong một viện hơn mười ngày, Dự Vương thập phần thỏa mãn.

Diệp Lệ chỉ được trông ngóng bên ngoài sân, mẫu thân còn có thể vào xem, nhưng hắn đã hơn mười ngày rồi chưa được gặp mặt muội muội, cũng không biết muội muội có phải chịu tội không.

“Ca ca!” Diệp Thiên vừa ra khỏi cửa, liền nhào về phía Diệp Lệ. Nàng được Diệp Lệ chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ phải rời xa ca ca trong suốt thời gian dài như vậy. Vốn tưởng rằng phải về nhà mới có thể nhìn thấy ca ca, không nghĩ tới ca ca lại đến đây đón nàng.

Trong mắt Diệp Lệ tràn đầy ý cười dịu dáng, hắn dang rộng hai tay vững vàng đón được muội muội, bế lên ước lượng một chút, sáu đó ném cho Dự Vương một ánh mắt vừa lòng. Không tồi, muội muội không bị gầy đi chút nào, xem ra bọn họ chăm sóc muội muội rất tốt.

Diệp Thiên vẫy tay với Dự Vương “Ngôn ca ca, mấy ngày nữa ta lại đến thăm huynh.”

Dự Vương mỉm cười gật đầu nhìn Diệp Lệ đưa nàng đi. Nếu là kiếp trước, hắn khẳng định không cho phép Diệp Lệ ôm nàng như vậy, tuy nhiên, kiếp này nhìn thấy thân nhân của nàng đều bình yên vô sự, có người đau nàng sủng nàng, trong lòng hắn rất vui mừng. Tiểu vương phi của hắn không phải nữ tử mồ côi đáng thương, nàng không chỉ có hắn che chở mà còn có mọi người trong nhà luôn bên cạnh nàng. Đối với lão thái thái cùng nhị lão gia trong phủ, nếu La thị không có cách xử trí bọn họ, hắn sẽ tự mình giải quyết.

La thị đã xử lý xong sự vụ trong phủ, đang ở Tư Xa Đường chờ hai huynh muội. Nhìn thấy một nhi một nữ nắm tay tiến vào, ánh mắt bà dừng lại trên gương mặt Diệp Thiên, không sai, vẫn là tiểu nữ nhi trắng trắng nộn nộn của bà, một chút dấu vết cũng không có.

“Nương!” Diệp Thiên vui sướиɠ chạy đến bên người mẫu thân, nàng rời nhà hơn mười ngày, nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy thân thiết, càng đừng nói tới mẫu thân.

Ngón tay La thị chạm vào gò má tròn tròn của nàng, lần này bà phải cảnh giác nhiều hơn, nhất định không thể để lão thái thái tìm được cơ hội xuống tay. Nữ nhi đã khỏi bệnh rồi nhưng trong phủ vẫn không thấy ai bị bệnh tương tự. Hiển nhiên không phải có người vô tình lây bệnh cho nàng, mà là chiếc khăn trong tay nha hoàn của lão thái thái có vấn đề.

Diệp Thiên bình an trở về, lão thái thái buồn bực mà ăn thêm một chén cơm. Bởi vì đã có vụ độc hại La thị, nên bà không dám tiếp tục hạ độc, chỉ dám dùng loại biện pháp không điều tra được này. Nhưng sự tình sao lại trùng hợp như vậy, Diệp Thiên phát bệnh đúng lúc đang ở Dự Vương phủ. Nếu nàng ở nhà, bà còn có thể tác động một chút, nhưng tới Dự Vương phủ thì tay bà lại không thể duỗi dài như vậy, cứ thế mà để vuột mất một cơ hội cực kỳ tốt này.

Buồn bực thì buồn bực nhưng lão thái thái lại không dám hạ thủ ngay. Một là sau chuyện này La thị rất cẩn trọng, mỗi lần Diệp Thiên tới thỉnh an tổ mẫu đều không ăn không uống, ngay cả các đồ vật trong phòng lão thái thái nàng cũng không chạm vào. Hai là trong thời gian ngắn liên tục xuống tay, bà cũng sợ bị người khác bắt được nhược điểm, rốt cuộc từ thái độ của La thị cho thấy bà đang bị hoài nghi.

Tế Bình Hầu phủ lại trải qua những ngày tháng gió êm sóng lặng. Vào tháng chạp, La thị trở nên thập phần bận rộn. Thôn trang đưa hàng tết tới, quà lễ tết cho các bằng hữu thân thích, các sân đều phải dọn dẹp sạch sẽ, còn phải chuẩn bị thức ăn ăn tết, dụng cụ……

Tới ngày trừ tịch rốt cuộc những thứ cần chuẩn bị đều được chuẩn bị tốt, La thị mới bắt đầu được nghỉ ngơi. Sau bữa trưa là thời gian tế tổ của Diệp phủ.

Diệp Thiên mặc một chiếc áo khoác vàng nhạt thêu hoa mai thật dày, trên cổ quấn một chiếc khăn lông màu trắng ấm áp, thế nên nàng không hề cảm thấy lạnh. Nàng nắm tay mẫu thân chờ ở bên ngoài từ đường.

Từ đường Diệp phủ chỉ nam nhân mới có thể tiến vào, mặc dù nữ tử trong phủ không thể đi vào, nhưng trong suốt thời gian tế tổ đều phải canh giữ ở trong viện, chờ mấy nam nhân tế bái xong sẽ cùng nhau rời đi.

Diệp Thừa Hoành nhìn sắc trời, nhíu mày nói: “Tại sao lão thái thái vẫn chưa tới?” Ông phái gã sai vặt đến Thọ An Đường nhìn xem, gần đây lão thái thái béo đến lợi hại, chắc không phải là đi không nổi đi?

La thị rũ mi che khuất tia cười lạnh trong mắt. Hôm nay lão thái thái sẽ không tới được, bà đã sắp xếp một số vật cản nho nhỏ trên đường từ Thọ An Đường đến từ đường, bà không tin vận khí của lão thái thái tốt tới mức đều có thể tránh thoát. Vốn dĩ bố trí một vật cũng đủ rồi, nhưng bình thường lão thái thái không dễ dàng rời khỏi Thọ An Đường. Hôm nay là một cơ hội tốt hiếm có bà không muốn bỏ lỡ, để đề phòng vạn nhất bà đành phải sắp xếp thêm một vài vật nữa mới có thể yên tâm.

Không lâu sau người nhị lão gia phái đi xem xét tình huống liền vội vội vàng vàng chạy trở về, thở hồng hộc bẩm báo: “Lão thái thái, lão thái thái té ngã!”

“Cái gì?! Sao lại thế này?!” Diệp Thừa Hoành vừa nghe thấy thế liền nóng nảy.

“Nói là trên đường có một vũng nước không được quét tước sạch sẽ kết thành băng, lão thái thái vừa dẫm lên liền trượt chân ngã hôn mê bất tỉnh, ma ma ở Thọ An Đường đã phái người đi thỉnh đại phu rồi.”

Thì ra là thua trên khối băng kia, khóe miệng xinh đẹp của La thị nhẹ nhàng gợi lên. Nơi sắp đặt khối băng kia chính là một địa phương bà tỉ mỉ chọn lựa, chân dẫm lên băng sẽ trượt về phía trước còn người sẽ ngã về phía sau, mà phía sau chính là bậc thang bằng đá……

Diệp Thừa Hoành thầm kêu vài tiếng đen đủi, trong thời khắc chuẩn bị tế tổ mà lão thái thái té ngã ngất xỉu, ông luôn cảm thấy đây không phải dấu hiệu tốt. Tuy nhiên, canh giờ tế tổ không thể chậm trễ, cho dù lão thái thái không tới cũng phải tiến hành đúng hạn.

Diệp Thừa Hoành ho nhẹ vài tiếng, “Được rồi, đợi chút nữa tế tổ xong chúng ta hãy qua Thọ An Đường vấn an lão thái thái, hiện tại, ta sẽ dẫn dắt mọi người tiến vào từ đường.” Theo lý thuyết phải là đại ca Diệp Thừa nguyên dẫn dắt, nhưng người kia đoán chừng đã chuyển thế đầu thai rồi, chờ tìm được cơ hội tốt giải quyết nốt Diệp Lệ nắm được tước vị trong tay, ông sẽ trở thành đương gia một cách danh chính ngôn thuận. Diệp Thừa Hoành vừa tưởng tượng đến phong cảnh của mình trong tương lai liền cảm thấy tràn đầy tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực, chuẩn bị cất bước tiến vào từ đường.

“Chậm đã!” Một thanh âm trầm thấp hữu lực truyền đến: “Hay là vẫn nên để ta đưa mọi người vào từ đường đi!”

Thân mình La thị đột nhiên run lên, nước mắt ngay lập tức trào ra, là ông! ông đã trở lại! Rốt cuộc ông cũng đã trở lại!

Diệp Thừa Hoành sửng sốt, chẳng lẽ Diệp Lệ định đoạt vị trí của mình? Diệp Lệ là thế tử, thân phận so với mình thì xác thật cao hơn một bậc, nhưng ông là bậc trưởng bối thì cũng có tư cách đưa mọi người vào từ đường chứ. Từ từ, thanh âm này không phải của Diệp Lệ, ông đột nhiên ý thức được cái gì, không dám tin tưởng mà xoay người lại.

Trước cửa viện xuất hiện một nam nhân hơn ba mươi tuổi, trời sinh anh tuấn nho nhã, thân hình cao lớn đĩnh bạt, khoác chiếc áo khoác màu đen. Người nọ chỉ cần đứng lẳng lặng ở nơi đó cũng khiến cho nhân tâm dâng lên một loại cảm giác kính sợ không tên.

“Đại ca! huynh, không phải huynh đã chết rồi sao?!” Diệp Thừa Hoành kinh ngạc quá mức khiến cho giọng nói bị thay đổi. Ông ta không thể tin được đây là thật sự, người đã chết bảy năm tại sao lại xuất hiện ở trước mặt mình, chẳng lẽ bởi vì nơi này là từ đường nên đại ca hiển linh?

Đôi mắt Diệp Lệ lập tức mở to, nam nhân kia khiến hắn có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng khi phụ thân mất tích, hắn mới bảy tuổi, hiện giờ hắn đã không còn nhớ rõ phụ thân trông như thế nào nữa, vừa nghe Diệp Thừa Hoành gọi ra tiếng “Đại ca”, hắn mới tin tưởng, phụ thân đã trở lại!

Người đang đứng trước cửa viện xác thật là Tế Bình Hầu Diệp Thừa nguyên.

Từ bảy năm trước ông đã bắt đầu mong ngóng được trở lại nơi này, sau khi bị nữ hoàng giam lỏng ông đã thử chạy trốn rất nhiều lần, tuy rằng đều thất bại nhưng ông chưa bao giờ từ bỏ hy vọng. May mắn có Dự Vương phái người tới nội ứng ngoại hợp, ông mới có thể quay trở về!

Diệp Thừa Nguyên không nhìn Diệp Thừa Hoành. Ông đưa mắt nhìn về phía La thị đang đứng trong viện, bảy năm trôi qua nàng vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là trong đôi mắt xinh đẹp kia tất cả đều là nước mắt, cánh môi no đủ run nhè nhẹ, bàn tay nàng hình như cũng đang phát run, trong tay còn nắm một bàn tay nhỏ bé.

Diệp Thừa Nguyên nhìn theo bàn tay nhỏ kia, là một tiểu nha đầu bảy tám tuổi, chiếc khăn lông màu trắng đang ôm trọn lấy khuôn mặt nhỏ tròn trịa của nàng. Nàng có một gương mặt trắng nõn, đôi môi nhỏ phấn hồng hơi mím, đôi mắt nho đen mở to vì kinh ngạc đang tò mò mà nhìn chằm chằm vào ông.

Chắc hẳn đây là nữ nhi của ông, khi ông rời đi nàng mới một tuổi. “Thiên Thiên?” Diệp Thừa nguyên thử mở miệng thăm dò.

Tiểu nha đầu lập tức mỉm cười, đôi gò má trắng như tuyết hiện lên hai núm đồng tiền rất đáng yêu, ánh mắt lóe lên ánh sáng vui vẻ“Cha!” Nàng buông tay La thị chạy nhào về phía Diệp Thừa Nguyên.

Thật đúng là nữ nhi của mình! Nàng lớn lên thật xinh đẹp, khi cười rộ lên thật sự quá đáng yêu! Diệp Thừa nguyên cong lưng đón được thân thể nho nhỏ của tiểu nữ nhi và ôm nàng lên “Thiên Thiên!” Thân mình nữ nhi thật là mềm mại. Diệp Thiên vòng tay ôm lấy cổ cha, gương mặt mềm mại cũng dán lên mặt ông. Trong lòng Diệp Thừa Nguyên như được chảy qua một dòng nước ấm, thật tốt, cuối cùng ông đã trở lại.

Bàn tay to của Diệp Thừa nguyên vỗ về tấm lưng nho nhỏ của Diệp Thiên, ánh mắt ông đảo qua mấy người đang đứng ngây như ngỗng ở trong viện đồng thời lướt qua thiếu niên mày kiếm mắt sáng đang kích động kia, cuối cùng ông dừng lại trên gương mặt thê tử, hơi mỉm cười nói “Không sai, ta đã trở về.”

Tiểu viện bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Diệp Thừa Hoành thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, không thể nào, kế hoạch tỉ mỉ nhiều năm như vậy, mắt thấy chỉ cần loại trừ Diệp Lệ thì đại kế của ông sẽ thành công, tại sao đại ca đã chết bảy năm rồi lại bất ngờ xuất hiện? Ngay sau đó, một dòng khí lạnh từ lòng bàn chân lan tràn lên khắp cơ thể ông, chuyện năm đó đại ca có biết là do mình làm hay không? Tuy rằng ông chưa hề lộ diện, nhưng từ trước đến nay đại ca luôn thông minh nhạy bén, cho dù lúc ấy không biết nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng sẽ đoán được là mình. Đại ca quay về để báo thù sao?

Diệp Thừa Xương cũng rất kinh ngạc, ông đưa mắt nhìn qua sắc mặt tái nhợt của Diệp Thừa Hoành. Mặc dù ông không tham dự vào chuyện lớn của nhị ca và lão thái thái, nhưng đối với những chuyện bọn họ từng làm trong lòng ông lại biết rất rõ ràng. Không nghĩ tới nhị ca lại làm việc không đáng tin cậy như thế, ám sát Diệp Lệ không thành công, ngược lại tự đẩy mình vào lao Hình Bộ đại. Nếu không phải Diệp Phù cầu xin Thái Tử, lần này nhị ca chắc chắn xong đời. Mà vị đại ca vốn tưởng rằng đã chết chắc rồi, hiện giờ cũng đội mồ sống lại. Nhị ca ơi nhị ca, rốt cuộc huynh có làm được chuyện gì nên hồn hay không? May mắn mình không tham dự vào trận tranh đoạt của bọn họ, tước vị chỉ có một, nhưng chức quan lại có rất nhiều. Từ khi thành thân cùng Mai thị, con đường làm quan của ông có thể nói là hanh thông, so với việc tranh đoạt tước vị hầu phủ thì khá hơn nhiều.

Ba tỷ muội nhị phòng cũng vô cùng khϊếp sợ, Diệp Phù tuổi lớn hơn một chút còn có thể thoáng khống chế được biểu tình của chính mình. Nhưng Diệp Dung lại kinh ngạc tới mức mở to cả mắt và miệng, giờ khắc này nàng mới ý thức được, Diệp Thiên cũng có phụ thân, hơn nữa phụ thân của Diệp Thiên còn là hầu gia của Tế Bình Hầu phủ, là người quyết định bất cứ mọi việc lớn nhỏ trong hầu phủ. Hiện tại người đó đã quay trở lại!

Sắc mặt Diệp Sở trở nên trắng bệch, tuy rằng hắn không biết rốt cuộc năm đó phụ thân đã làm những gì, nhưng từ lời nói và việc làm của phụ thân, hắn cũng có thể đoán được chuyện đại bá phụ mất tích có liên quan đến phụ thân. Hắn chưa bao giờ cảm thấy cách làm của phụ thân có cái gì không đúng, thậm chí trong lòng hắn còn âm thầm cảm kích việc làm của phụ thân. Bởi vì hắn không cần làm gì cả, chỉ cần an tâm chờ đợi, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ trở thành thế tử mang thân phận cao quý, người thừa kế của Tế Bình Hầu phủ. Trăm triệu không nghĩ tới, đại bá phụ có thể trở lại.

Diệp Thừa Nguyên ôm Diệp Thiên, bước từng bước một đến trước mặt La thị, ngón tay thon dài xoa gương mặt bà, ngón cái lau đi những giọt nước mắt, dịu dàng nói: “Chớ khóc, ta đã trở về.”