Chương 33

Xử trí xong Tề thị, La thị đưa Diệp Thiên và Diệp Lệ rời khỏi phòng khách, một tay Diệp Thiên nắm tay mẫu thân, một tay nắm tay ca ca, hành động này đối với nàng mà nói là một loại trải nghiệm mới lạ, bởi vì mẫu thân bị bệnh bảy năm, từ lúc nàng có ký ức nàng chưa bao giờ được nắm tay mẫu thân đi dạo. Diệp Thiên nhìn mẫu thân, lại nhìn ca ca, đôi môi phấn hồng nho nhỏ vui vẻ chu lên, trên gương mặt trắng nõn lộ ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Đương nhiên La thị cảm giác được tâm trạng của nữ nhi bảo bối đang nhảy nhót, bà rất vui mừng khi nữ nhi ỷ lại vào mình, đồng thời bà cũng cảm thấy áy náy khi nhiều năm như vậy bà chưa từng chăm sóc nữ nhi, bà nhẹ nhàng xoa xoa nắm nắm tay nhỏ mềm mại trong tay.

Diệp Thiên vừa đi vừa hưng phấn giới thiệu cho mẫu thân, đây là hoa hải đường, đây là hoa hồng ……

Trong mắt La thị tất cả đều là ý cười dịu dàng, “Bình thường Thiên Thiên vẫn hay mang hoa đến phòng mẫu thân, có phải đều là hoa trong hoa viên phải không?”

Diệp Thiên vui vẻ gật đầu, hoa trong hoa viên rất nhiều, đủ loại kiểu dáng, nàng thường xuyên hái những loại hoa mới mẻ đưa đến trong phòng mẫu thân, như vậy cho dù mẫu thân không thể ra ngoài cũng có thể nhìn thấy hoa tươi.

Diệp Lệ đi Diễn Võ Trường, Diệp Thiên cùng mẫu thân trở về Tư Xa Đường, không bao lâu sau liền có người đưa sổ sách cùng chìa khóa tới nơi này, La thị phải đi đến trướng phòng ghi chép số bạc còn lại, sau đó đến nhà kho kiểm kê tồn kho. Kiểm kê tồn kho phải đối chiếu vật phẩm trong sổ ghi chép và số lượng đồ vật hiện có trong kho, để đề phòng có người lấy hàng kém chất lượng thay thế cho hàng tốt, vì vậy tốn rất nhiều thời gian lại buồn tẻ nhàm chán, La thị nhìn khuôn mặt nhỏ của nữ nhi bảo bối đang chậm rãi nhíu lại, bà cười nói: “Thiên Thiên không cần ở cạnh mẫu thân, tự mình đi chơi đi.”

“Con muốn đến Dự Vương phủ.” Diệp Thiên ngẩng đầu, “Lần này ít nhiều nhờ Dự Vương điện hạ giúp đỡ, con muốn đi cảm ơn ngài ấy.”

“Đi thôi.” La thị nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu nữ nhi, bà có thể khỏe lại như ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào Dự Vương.

Diệp Thiên lên xe ngựa đi Dự Vương phủ, ngựa quen đường cũ mà đi vào thư phòng của Dự Vương.

Dự Vương ngồi trước án thư, thấy Diệp Thiên tới, đôi mắt phượng đen như mực hiện lên một tia ý cười, hắn vẫy tay “Thiên Thiên, tới đây.”

Diệp Thiên ngồi trên chiếc ghế lớn bằng gỗ tử đàn bên cạnh Dự Vương “Ngôn ca ca, huynh đang bận sao?”

Dự Vương bế nàng lên để nàng ngồi trên đùi mình, Diệp Thiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó chăm chú nhìn bản đồ trên bàn, trên bản đồ có một số địa danh, nhưng đại bộ phận đều là đường cong quanh co khúc khuỷu, Diệp Thiên nhìn nửa ngày cũng không hiểu chút gì.

Ngón tay thon dài tựa bạch ngọc của Dự Vương duỗi tới đây, chỉ vào một điểm trên bản đồ “Nơi này chính là kinh thành chúng ta đang sống.”

Diệp Thiên “Ồ” một tiếng.

Dự Vương lại chỉ sang chỗ khác “Nơi này chính là đất phong của ta, Bồng Diệp.”

Ngón tay bụ bẫm của Diệp Thiên vươn ra, khoa tay múa chân một hồi sau đó kinh ngạc quay đầu nhìn Dự Vương, “Gần như vậy?”

Môi mỏng của Dự Vương hơi cong lên “Bản đồ này thu nhỏ mọi vật, giống như Dự Vương phủ, Thiên Thiên biết lớn bao nhiêu rồi đó, nhưng trên bản đồ cũng chỉ là một chấm nhỏ mà thôi, trên bản đồ thoạt nhìn Bồng Diệp rất gần, nhưng thực tế muốn tới nơi đó phải đi rất nhiều ngày.”

“Vậy nếu Ngôn ca ca muốn đến đất phong một chuyến, chẳng phải sẽ rất phiền toái hay sao?” Diệp Thiên cảm thấy đồng tình.

Dự Vương cười nói: “Rất phiền toái, cho nên, nếu ta muốn đến đất phong, Thiên Thiên có thể đi cùng ta không?”

Diệp Thiên ngay lập tức khó xử, theo lý thuyết Dự Vương giúp nàng nhiều như vậy, nàng cũng không nên cự tuyệt, nhưng mà mẫu thân vừa mới khỏi bệnh, nàng muốn ở cạnh mẫu thân nhiều một chút, lại nói, sự tình trong nhà đang bất ổn, nhị thẩm bị nhốt lại, mẫu thân vừa mới tiếp nhận quyền quản lý, cho dù nàng không thể giúp đỡ được gì, nhưng nếu có nàng ở cạnh mẫu thân sẽ an tâm hơn một chút.

“Sao thế, Thiên Thiên không muốn à?” Trong lòng Dự Vương có chút không thoải mái, hắn muốn thừa dịp tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi mang nàng đi ra ngoài chơi nhiều một chút, phải biết rằng một khi nữ tử gả cho người ta sẽ có rất nhiều việc phải lo liệu, vì thế cho dù lúc đó hắn không làm phiền nàng, nàng cũng không dễ dàng bỏ mặc mọi chuyện trong phủ để đi chơi vài tháng. Vừa vặn hắn cũng phải đến Bồng Diệp sắp xếp một số chuyện, những khu mỏ đó cần được khai thác nhưng lại không thể khai thác một cách công khai, chỉ có thể tiến hành theo quy mô nhỏ, mặc dù hắn phái thân tín đắc lực qua đó, nhưng hắn vẫn muốn nhìn tận mắt mới cảm thấy yên tâm.

“Không phải không muốn,” Diệp Thiên cẩn thận giữ chặt tay áo của Dự Vương “Thân thể mẫu thân vừa tốt lên lại tiếp quản chuyện nội trợ, ta muốn ở cùng mẫu thân hai ngày. Ngôn ca ca, chúng ta đợi qua mấy ngày mới đi, được không?”

Thì ra tiểu nha đầu nghĩ như vậy. Nhìn bộ dáng nàng thật cẩn thận thương lượng với mình, tâm tình Dự Vương lại trở nên sung sướиɠ, hắn nhéo nhéo gương mặt tròn trịa của nàng “Không phải đi ngay lập tức, năm nay cũng sẽ không đi, có thể sang năm hoặc năm sau mới đi.”

“Vậy sang năm hoặc năm sau, ta khẳng định có thể đi cùng Ngôn ca ca.” Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra, “Ngôn ca ca, lần này mẫu thân có thể tốt lên, ít nhiều đều nhờ huynh. Ngôn ca ca, cảm ơn huynh.”

Đôi mắt hạnh của nàng nghiêm túc nhìn Dự Vương, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích cùng tín nhiệm. Trái tim Dự Vương thập phần loạn nhịp, hai tay hắn không tự giác vòng qua ôm nàng thật chặt, hắn nhẹ giọng hỏi: “Vậy Thiên Thiên cùng ta vào cung thăm mẫu phi, được không? Lần trước mẫu phi gặp qua Thiên Thiên, người vẫn luôn miệng nhắc tới nàng.”

“Được được, ta cũng rất thích Ngọc phi nương nương. “Đầu nhỏ của Diệp Thiên dùng sức gật gật, tỏ vẻ bản thân đang thập phần thích thú.

Bọn họ ngồi trong xe ngựa xa hoa của Dự Vương tiến vào hoàng cung.

Thấy Dự Vương nắm tay Diệp Thiên mà đến, Ngọc phi rất vui mừng, bà lệnh cho cung nhân lấy điểm tâm lại đây, sau đó tự tay rót trà cho hai người.

Đã gặp qua Ngọc phi một lần, lần này Diệp Thiên không hề câu nệ, vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện trong nhà cho Ngọc phi nghe “Lần này mẫu thân có thể khỏe lên, ít nhiều nhờ Ngôn…… Điện hạ đấy.”

Ngọc phi tán thưởng nhìn sang nhi tử, lúc trước bà rất lo lắng vũng nước đυ.c trong hầu phủ quá sâu, sợ tiểu nha đầu phải chịu ủy khuất, còn nghĩ chọn một ma ma ổn thỏa trong cung đưa qua đó, không nghĩ tới người của nhi tử lại lợi hại như vậy, chỉ qua một lần gặp mặt đã biết bí ẩn đằng sau căn bệnh nhiều năm của hầu phu nhân. Như vậy cũng tốt, nhi tử có thanh danh kiêu ngạo ương ngạnh, vốn dĩ bà có chút sầu lo sợ trong lòng hầu phu nhân không thích nhi tử nhà mình, sau chuyện này chắc hẳn điều đó đã không thành vấn đề. Mà thấy tiểu nha đầu thân mật cùng nhi tử, bà cũng rất vui mừng.

Đang nói chuyện, Thục phi phái người tới, nói là Nhị hoàng tử Thụy Vương tìm được một loại trà tốt, so với trà trong cung còn tốt hơn, Thụy Vương hiếu kính Thục phi, Thục phi lại chia một chút cho Ngọc phi.

Ngọc phi nói chuyện cùng cung nữ Thục phi phái tới, Dự Vương liền dẫn Diệp Thiên đến hoa viên phía sau chính điện.

Ngọc phi được xưng là đệ nhất mỹ nhân Đại Tề, Ngưng Ngọc Cung cũng là cung điện lớn nhất hậu cung, so với cung điện của Hoàng Hậu và Thục phi đều lớn hơn. Từ cửa chính nhìn vào có vẻ không có gì, nhưng toàn bộ mặt sau của chính điện là một khu vực rộng lớn, tất cả đều được xây dựng thành hoa viên, bên trong có rất nhiều loại hoa và cây đại thụ.

Diệp Thiên vừa tiến vào hoa viên liền tán thưởng mà mở to hai mắt, “Ngôn ca ca, nơi này thật xinh đẹp.”

Dự Vương mỉm cười gật đầu, đương nhiên phải xinh đẹp rồi, hoa viên này có người dụng tâm chăm sóc thường xuyên mà. Hắn lôi kéo cánh tay béo mập của Diệp Thiên, tùy ý đi lại trong hoa viên, càng đi càng sâu.

Đi đến dưới bóng cây hải đường, Diệp Thiên không chịu đi nữa, nàng ngẩng cổ nhìn những bông hoa đang nở rộ quyến rũ trên cây.

Dự Vương dùng tay ôm nàng lên, cố ý nâng nàng cao hơn đầu mình. Diệp Thiên không hề sợ hãi, mắt thấy đóa hải đường mỹ lệ kia giơ tay là có thể với tới, nàng mỉm cười khúc khích, một tay đỡ lên đầu Dự Vương duy trì sự cân bằng, một tay duỗi ra ngoài hái được một đóa hoa đang trong đà nở rộ.

Nàng nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau đó cúi đầu nhìn Dự Vương, lại thấy hắn đang ngửa đầu nhìn mình, ánh mặt trời xuyên qua từng lớp cành lá rơi xuống gương mặt hắn những quầng sáng thật nhỏ, khiến gương mặt bạch ngọc của hắn như được phủ một tầng kim sắc ấm áp.

Đầu ngón tay tròn tròn của Diệp Thiên điểm vài cái trên chóp mũi hắn, lẩm bẩm thở dài: “Ngôn ca ca, huynh cũng thật đẹp.” Than xong, nàng thuận tay đem đóa hải đường kia cài lên mái tóc hắn.

Dự Vương không biết mình nên tức giận hay nên cười, hắn đường đường Vương gia, trên đầu sao có thể cài đóa hoa nữ tính thế này, tuy nhiên tiểu nha đầu khen hắn đẹp, trong lòng hắn rất là sung sướиɠ.

Diệp Thiên đột nhiên nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, cánh tay nhỏ ốm lấy cổ Dự Vương,nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Ngôn ca ca, huynh có cảm thấy hình như có người đang nhìn chúng ta hay không?”

Dự Vương thu lại ý cười, thấp giọng nói: “Không sao, nơi này đều là người của mẫu phi, cho dù có người nhìn chúng ta, người đó cũng không mang ác ý, Thiên Thiên cứ việc yên tâm.” Đương nhiên hắn đã nhận ra từ sớm, tuy nhiên, hắn mang theo Diệp Thiên đi dạo trong hoa viên, vốn dĩ là để cho người kia xem.

Diệp Thiên thập phần tín nhiệm hắn, nếu Dự Vương nói không có việc gì, vậy khẳng định là không có việc gì. Nàng đứng thẳng thân mình hái một đóa hải đường khác, sau đó đá đá cẳng chân, Dự Vương thuận thế thả nàng xuống dưới đất.

Dự Vương tiếp nhận đóa hoa hải đường trong bàn tay trắng nõn của nàng, cắm lên búi tóc nhỏ của nàng “Thiên Thiên cũng rất đẹp.”

Được người khen đẹp, Diệp Thiên có chút ngượng ngùng, hơi mím môi mỉm cười.

Dự Vương nắm tay nhỏ của nàng, đi một vòng lớn trong hoa viên, sau đó mới trở lại chính điện. Thời điểm rời khỏi hoa viên, Dự Vương lặng lẽ bỏ bông hoa hải đường trên đầu xuống, cài hoa cho tiểu nha đầu xem cũng thôi đi, nhưng hắn không muốn người khác nhìn thấy trên đầu hắn cài hoa.

Hai người ở Ngưng Ngọc Cung dùng xong ngọ thiện, lại nghỉ ngơi một lát sau đó mới rời đi.

Thời điểm sắp rời cung, hai người gặp một nam nhân hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ đường đường, khí chất trầm ổn điềm tĩnh.

Dự Vương dừng bước chân, chắp tay nói: “Nhị ca.” Diệp Thiên biết đây là Nhị hoàng tử nàng chưa từng gặp, Thụy Vương điện hạ, cũng chính là nhi tử của Thục phi nương nương.

Ánh mắt Thụy Vương lướt qua trên người Diệp Thiên, gương mặt lạnh lùng lộ ra ý cười “Tứ đệ đi thăm Ngọc phi nương nương sao? Đây là tiểu thư Diệp gia đính hôn cùng Tứ đệ đi?”

Diệp Thiên uốn gối hành lễ: “Diệp Thiên gặp qua Thụy Vương điện hạ.”

Thụy Vương xua tay, “Không cần giữ lễ tiết. Lão tứ, khi nào có thời gian đến phủ đệ của ta ngồi một chút đi, từ ngày huynh đệ chúng ta rời cung, mỗi người một vương phủ khác nhau, thành ra rất ít khi tụ tập cùng nhau.” Thái Tử và Tam hoàng tử Khang Vương thường ở cạnh nhau, Thụy Vương đối đầu cùng Thái Tử, mà Dự Vương là người không ai thèm để ý tới, trừ bỏ ngày lễ tết người một nhà mới đoàn tụ, thời gian còn lại bọn họ rất ít khi ngồi cùng nhau.

Dự Vương dắt tay Diệp Thiên “Ngày khác đi, đệ còn phải đưa Diệp tứ cô nương trở về.”

Thụy Vương cười to, vỗ vỗ bả vai Dự Vương “Đã sớm nghe nói lão tứ rất coi trọng Tứ đệ muội, quả nhiên là như thế, vậy ngày khác lại tụ tập đi.”

Dự Vương nắm tay Diệp Thiên đi vài bước sau đó quay đầu nhìn theo bóng dáng Thụy Vương. Thái Tử và lão tam liên thủ, lão nhị cũng muốn tìm hắn liên thủ, đáng tiếc, hắn một chút cũng không muốn đứng về phía Thụy Vương, đương nhiên, hắn cũng sẽ không đứng cùng Thái Tử và Khang Vương.