Chương 30

Diệp Phù trở về muộn như vậy, lại hôn mê bất tỉnh phải ngồi kiệu vào trong phủ, ngày hôm sau cũng không thể rời giường. Trong lòng La thị và Diệp Lệ đều biết chắc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng lười quản chuyện của nhị phòng, nhưng thật ra hai người đều gọi Diệp Thiên tới dặn dò một lần, bảo nàng sau này cách Diệp Phù xa một chút, miễn cho bị dạy hư.

Diệp Phù dưỡng bệnh hơn nửa tháng mới tốt lên, không riêng gì nàng ta, trong thời gian này thân thể La thị cũng đã được dưỡng tốt.

La thị sờ sờ hai chân của mình, đã bảy năm rồi không nghĩ có một ngày mình có thể đứng dậy, nếu đã đứng được dậy có một số việc cũng nên tính toán rõ ràng.

Một ngày cuối tuần, nhị lão gia Diệp Thừa Hoành và tam lão gia Diệp Thừa Xương đều có mặt tại nhà, thì bỗng nhiên tộc trưởng của Diệp thị nhất tộc và mấy bô lão trong tộc đột nhiên tìm đến Tế Bình Hầu phủ.

Đón người vào đại sảnh phòng khách, nhị lão gia sai người dâng trà, nghi hoặc hỏi: “Tại sao hôm nay đại bá lại tới thăm?” Ấn theo thứ tự trong tộc thì lão tộc trưởng là đường ca (anh họ) của lão hầu gia, nhị lão gia phải gọi một tiếng đại bá.

Tộc trưởng không nói rõ ý đồ đến đây, chỉ nói: “Mời đệ muội và các cháu dâu tới đây đi.”

Lão thái thái cùng Tề thị, Mai thị đều vội vã tới đây, nếu một mình lão tộc trưởng tìm tới nhà thì có thể là đi thăm người thân bằng hữu, nhưng bên cạnh đó ông còn dẫn theo vài vị thúc bá lớn tuổi trong tộc cùng tới thì rõ ràng đã có chuyện xảy ra.

Lão thái thái cười nói: “Hôm nay đại ca và các vị thúc bá sao lại rảnh rỗi tới đây?” Gần đây trong nhà cũng không xảy ra chuyện gì, cho dù mối quan hệ của Diệp Phù và Thái Tử có chút không rõ ràng lắm nhưng cũng không truyền ra bên ngoài, không biết chuyện gì khiến tộc nhân trong tộc phải xuất động tới tận nhà thế này.

“Là cháu dâu cả La thị mời chúng ta tới đây,” Một vị thúc thúc trong tộc vuốt râu, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn lão thái thái một cái, “Nói là có chuyện lớn liên quan đến mạng người, muốn mời chúng ta tới đây chủ trì công đạo.” Bọn họ biết lão thái thái là tục huyền của lão hầu gia, đương nhiên trong phủ sẽ xảy ra chút mâu thuẫn, nhưng nói tới chuyện liên quan đến mạng người, chẳng lẽ lão thái thái này thực sự có lá gan lớn như vậy?

Nét tươi cười trên mặt lão thái thái cứng một chút, “Đứa nhỏ này, trong nhà đang yên bình sao có thể có chuyện liên quan đến mạng người? Thật đúng là kinh ngạc, còn mệt nhọc các vị thúc bá trong tộc đi một chuyến tới đây.” Mặc dù lời nói của bà rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt đã ánh lên một tia hoảng loạn, chắc không phải La thị nhận ra mình bị trúng độc đi? Theo lý thuyết là không có khả năng, nếu La thị có bản lĩnh này, ngay từ bảy năm trước đã không trúng chiêu, làm sao có thể qua bảy năm đột nhiên nhận ra bản thân bị trúng độc?

“Là ta mời các vị thúc bá trong tộc tới đây và thực sự xảy ra việc lớn liên quan đến mạng người!” Một giọng nữ trong trẻo truyền đến, ngay sau đó thân ảnh La thị xuất hiện trước cửa phòng khách, bà chải búi tóc phi tiên kế,mặt mày như họa, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, áo khoác ngoài màu vàng thêu hình sáp ong, nhìn thì có vẻ dịu dàng nhưng lại mang theo một tia sắc bén không dễ phát hiện. Bà không ngồi xe lăn, cũng không cần bà tử cõng mà là tự mình bước vào, mặc dù tốc độ hơi chậm nhưng bước chân lại rất ổn, Diệp Lệ và Diệp Thiên một trái một phải đi bên cạnh bà.

“Đại tẩu, tẩu có thể đi lại rồi!” Mai thị ngạc nhiên nhìn La thị chậm rãi bước vào, Tề thị cũng không dám tin tưởng mà mở to hai mắt.

“Chuyện này không có khả năng!” Lão thái thái kinh ngạc tới mức nhảy dựng lên, “Không phải ngươi không thể đứng dậy sao, tại sao, tại sao có thể đi lại?!” Đầu óc lão thái thái loạn thành một đoàn, La thị có thể đi rồi điều này thuyết minh rằng độc trong người nàng đã được giải, mà độc đã được giải có nghĩa là nàng biết mình bị trúng độc. Làm sao La thị có thể biết được, Vậy nàng có biết lão thái thái bà phái người hạ độc nàng hay không? Bà hoảng loạn nhìn thoáng qua nhị lão gia, Diệp Thừa Hoành nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo bà không nên kinh hoảng khiến cho tự loạn trận tuyến.

Cho dù giải được độc thì thế nào, Diệp Thừa Nguyên đã không còn, La thị chỉ là nữ nhân trong nội trạch, có thể tạo thành sóng gió gì? Mà Diệp Lệ mới mười bốn tuổi, không học tập tứ thư ngũ kinh chuẩn bị cho khoa cử cả ngày chỉ biết cưỡi ngựa bắn tên giơ đao múa kiếm, căn bản không thể có tiền đồ như Diệp Sở. Tóm lại đại phòng chắc chắn không thể xoay người mà chỉ có thể ngoan ngoãn nhường đường cho nhị phòng! Nghĩ đến đây, lão thái thái nhanh chóng trấn định xuống dưới, nhưng biểu hiện kinh hoảng lúc vừa rồi và ánh mắt hốt hoảng nhìn nhị lão gia ở đối diện đã rơi vào mắt La thị cùng những người trong tộc.

Quả nhiên là bà ta. Trong lòng La thị cười lạnh, năm đó khi mình còn chưởng quản việc nội trợ, người có thể trong khoảng thời gian ngắn khi mình sinh bệnh bố trí tất cả mọi chuyện, Tề thị và Mai thị chắc chắn làm không được, chỉ có lão thái thái mới có năng lực này. Bà đã sớm hoài nghi quỷ kế này do một tay lão thái thái tạo nên, mà không cần mượn tay Tề thị và Mai thị, biểu hiện vừa rồi của lão thái thái đã nói lên tất cả. Bà chỉ không nghĩ tới ngay cả nhị lão gia cũng tham dự trong đó, đúng vậy, chuyện hầu gia mất tích, một mình lão thái thái chỉ sợ làm không được, nói vậy Diệp Thừa Hoành là người luôn tham mưu cũng như đóng góp một chân vào mọi chuyện.

Hầu gia! Trong lòng La thị đau xót, thù này nhất định phải báo, bắt đầu từ hôm nay đi.

La thị hành lễ với tộc trưởng cùng vài vị thúc bá trong tộc “Hôm nay ta mời tộc trưởng cùng các vị thúc bá tới đây, thật sự là vì chuyện có liên quan đến mạng người. Bảy năm qua ta vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi, chỉ cần vừa cử động đầu óc đã choáng váng mệt mỏi, tim đập nhanh không thôi, thì ra tất cả những dấu hiệu trên không phải vì sinh bệnh, mà là bị trúng độc.”

Trúng độc? Tộc trưởng cùng các vị bô lão trong tộc cho nhau một ánh mắt, sau đó liên tưởng đến biểu hiện vừa rồi của lão thái thái và tình huống bên trong hầu phủ, trong lòng họ đều có suy đoán. Chỉ là, nếu lão thái thái thực sự độc hại hầu phu nhân, như vậy thanh danh của hầu phủ sẽ không tốt đồng thời cũng làm tổn hại đến danh dự của dòng tộc. Đến cuối cùng nên xử lý chuyện này như thế nào, trong lòng tộc trưởng đã bắt đầu tính toán.

“Đại tẩu bị trúng độc sao? Độc gì lợi hại như vậy?” Mai thị giật mình hỏi, lại thấy La thị ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn nhị tẩu Tề thị một cái.

Tề thị ngay lập tức nhảy dựng lên, “Ngươi nhìn ta làm gì!Không phải ta cho người hạ độc ngươi! Ngay cả loại độc ngươi trúng là gì ta cũng không biết!”

Khóe miệng La thị hiện lên một tia châm chọc, đương nhiên Tề thị sẽ không thừa nhận chuyện hạ độc, nhưng thực đáng tiếc, hôm nay đống bùn đen này nhất định phải rơi xuống đầu bà ta. Nếu muốn lay chuyển địa vị của lão thái thái, không phải ngày một ngày hai là có thể làm được, tuy nhiên nếu muốn bẻ gãy một cánh tay đắc lực của Lão thái thái thì phải xuống tay từ Tề thị ngu xuẩn trước. Lại nói, cho dù mình không nhằm vào Tề thị, đợi lát nữa khi sự tình bị vạch trần, chắc chắn lão thái thái cũng sẽ bắt Tề thị gánh tội thay.

La thị vừa mới giải độc, thân thể vẫn chưa được khỏe mạnh như người bình thường, bà chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, Diệp Thiên và Diệp Lệ một trái một phải đứng bên cạnh bà “Thiên Thiên, con nói cho mọi người nghe, mẫu thân trúng loại độc nào.” Vốn dĩ bà không muốn mang theo tiểu nữ nhi tới nơi này, rốt cuộc nữ nhi còn nhỏ, bà hy vọng mình có thể bảo vệ thật tốt cho nữ nhi. Nhưng sau đó bà nghĩ lại, trên đời nảy làm gì có địa phương thanh tịnh đâu, chỉ nguyên một hầu phủ nhỏ bé mà thôi đã tranh đoạt ngươi chết ta sống như vậy, càng đừng nói đến hoàng cung. Người Thiên Thiên phải gả chính là Tứ hoàng tử, tiểu nhi tử Hoàng Thượng sủng ái nhất, bà không dám nuôi dưỡng nữ nhi thành một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên hoàn toàn không hiểu lòng người hiểm ác, như vậy không phải là thương nữ nhi mà là hại nàng.

“Lần trước, bởi vì quản sự ma ma trong viện ta về nhà an dưỡng tuổi thọ, Dự Vương điện hạ không yên tâm nên đã cử một ma ma ở vương phủ tới giúp ta trông nom sân viện, chính là Phùng ma ma.” Thanh âm mềm mại của Diệp Thiên vang lên, trong lòng mọi người như bị gõ một tiếng, Diệp Thiên chính là Dự Vương phi được Hoàng Thượng hạ thánh chỉ tứ hôn, nàng vừa mở miệng liền nhắc tới Dự Vương, nghe khẩu khí này dường như Dự Vương còn rất quan tâm đến nàng, mặc kệ nàng là cố ý hay vô tình, có Dự Vương ở đó khả năng việc ngày hôm nay không thể dễ dàng bỏ qua rồi.

Nên làm cái gì bây giờ? Sự việc hôm nay nên chấm dứt như thế nào? Trong lòng lão thái thái, nhị lão gia, tộc trưởng và các bô lão trong tộc đều bắt đầu tính toán.

Tề thị, Mai thị có chút ngây thơ mờ mịt, tam lão gia Diệp Thừa Xương mang ánh mắt đen tối nhìn sang lão thái thái và nhị lão gia, ông không tham dự vào chuyện của bọn họ, nhưng không có nghĩa là ông hoàn toàn không biết gì cả, ông biết thứ mẫu thân và nhị ca đang mưu đồ là gì, đương nhiên ông sẽ không đi tố giác bọn họ, bởi vì đối với ông mà nói cũng không có gì không tốt. Chỉ là hôm nay, hiển nhiên La thị có chuẩn bị mà đến, hai người bọn họ có thể ứng đối được không?

Diệp Thiên không để ý đến tâm tư mọi người, tiếp tục nói: “Thời điểm Phùng ma ma cùng ta đi gặp mẫu thân lại phát hiện ra Thanh Nguyên hương mẫu thân hay dùng đã bị động tay chân, bên trong trộn lẫn hỏa ly hoa, đồng thời cháo tổ yến của mẫu thân cũng bị gia tăng tính hàn. Hỏa và băng” Miệng nhỏ Diệp Thiên gắt gao mím chặt “Hai loại dược liệu này gặp nhau, trong thời gian ngắn sẽ khiến người ta suy yếu vô lực, không thể đứng dậy. Mà mẫu thân nằm trên giường không dậy nổi từ sau khi bắt đầu sử dụng hai thứ này. Nói cách khác, mẫu thân bị hạ độc đã hơn bảy năm.”

Móng tay lão thái thái bấm chặt vào lòng bàn tay, hỏa và băng xác thật là chất độc do bà hạ, xem ra, La thị không phải đánh bậy đánh bạ mà đã biết chắc chắn bản thân mình trúng loại độc gì. Vị Phùng ma ma này, không hổ là người trong cung ra, chỉ trong một lần gặp mặt đã hủy bỏ kế hoạch trong suốt bảy năm của bà.

“Nếu La thị trúng độc trong suốt bảy năm, vậy sao có thể khỏe mạnh như hiện tại?” Tộc trưởng hỏi. Không phải thời gian trúng độc càng dài càng khó giải quyết sao?

“Là y chính trong lương y sở của Dự Vương phủ bốc thuốc.” Diệp Thiên không chút hoang mang giải thích: “Ta vừa biết mẫu thân trúng độc liền đi Dự Vương phủ, cầu xin Dự Vương điện hạ hỗ trợ. Vừa vặn, Lộc y chính của Dự Vương phủ có y thuật rất lợi hại, ông vừa nghe thấy tên của hai thứ này liền nói ra bệnh trạng và biện pháp giải độc, sau đó bốc thuốc, mẫu thân uống thuốc một đoạn thời gian thì tốt rồi.”

Lại là Dự Vương! Dự Vương điện hạ quan tâm như thế, xem ra sự việc ngày hôm nay thật sự không thể dễ dàng bỏ qua.

Lưu ý: Như trong những chương trước mình đã nói bởi vì gọi mấy người Diệp Thiên, Diệp Phù là nàng rồi nên La thị hay Ngọc phi đều được gọi là bà, Tuy nhiên nếu tình huống có Lão phu nhân và La thị mình sẽ gọi La thị là nàng và lão phu nhân là bà nhé, bởi vì La thị trẻ hơn lão phu nhân mà.