Chương 26

Có giải dược của Lộc y chính, thân thể La thị khôi phục theo từng ngày, lúc mới bắt đầu dưới sự trợ giúp của Quế Hương và Liên Hương bà có thể miễn cưỡng đứng dậy, sau một tháng bà đã có thể tự mình đỡ vách tường đi một hơi 3 vòng trong phòng, tuy rằng đối với người bình thường chuyện này không đáng nói, nhưng đối với một người nằm trên giường bảy năm như bà điều này lại là niềm vui cực kỳ to lớn.

Thấy thân thể mẫu thân ngày càng tốt, tâm tình Diệp Thiên cũng ngày càng vui sướиɠ, nàng tin chỉ cần qua vài tháng, mẫu thân có thể giống như mình bước đi như bay dạo quanh hoa viên, đến lúc đó nàng nhất định phải kéo tay mẫu thân cùng nàng tản bộ.

“Đại tiểu thư tới.” Nghe thấy tiếng thông báo của tiểu nha hoàn trong viện, đôi mày tinh tế của Diệp Thiên chậm rãi cau lại, từ khi biết chân tướng mẫu thân bị trúng độc, mỗi lần đi thỉnh an tại Thọ An Đường nàng liền lưu ý, quả nhiên lão thái thái và nhị phòng cùng tam phòng có một loại thân mật rất tự nhiên, đặc biệt là đối với đại tỷ Diệp Phù và nhị ca Diệp Sở của nhị phòng, lão thái thái càng giống một tổ mẫu từ ái.

Diệp Phù chỉ mới mười hai tuổi đã phi thường thích làm đẹp, nàng ta mặc một chiếc váy ôm ngực màu vàng nhạt kếp hợp với hoa văn ngọc lan trắng được thêu nổi, trước ngực là một sợi dây màu xanh nhạt thắt thành hình con bướm xinh đẹp. Nàng ta dùng chì vẽ một đôi lông mày đang cực kỳ thịnh hành, dùng son môi khiến cho đôi môi hồng nhuận tinh tế, móng tay khá dài được nhuộm thành màu hồng phấn.

Diệp Thiên mới vừa đứng dậy định đi nghênh đón, Diệp Phù đã thân thiết mà giữ tay nàng lại “Tứ muội muội, tại sao không ra ngoài cho thoáng, cả ngày buồn bực ở trong phòng.”

“Muội lười nhúc nhích.” Gần đây nàng chỉ muốn ở cạnh mẫu thân và ca ca, nàng không muốn nhìn thấy lão thái thái cùng người của nhị phòng cùng tam phòng và đặc biệt không muốn ở gần ba tỷ muội của nhị phòng.

“Muội nha, chính là quá béo!” Diệp Phù nhéo nhéo cánh tay nàng, Diệp Thiên cau mày né tránh, Diệp Phù cười nói: “Ta nói với muội, nữ hài tử cũng không thể ăn quá nhiều, tứ muội muội cũng quá thích ăn rồi, trong viện còn xây riêng một phòng bếp nhỏ làm điểm tâm cho muội, Dung nhi không hiểu còn oán giận lão thái thái bất công, may mà có ta nhắc nhở muội ấy rằng ăn nhiều không tốt, bằng không muội ấy sẽ không quản được chính mình, có lẽ muội ấy cũng không muốn béo như tứ muội muội đâu.” Nàng ta nhìn khuôn mặt nhỏ không cao hứng của Diệp Thiên, trong lòng âm thầm đắc ý, lần trước Diệp Dung vừa chê Diệp Thiên béo, Dự Vương liền đuổi hai người các nàng ra ngoài, nhưng Dự Vương cũng không thể ở bên cạnh Diệp Thiên mọi lúc mọi nơi, không phải sao? Hiện tại mình liên tục chê Diệp Thiên béo, không phải muội ấy vẫn ngoan ngoãn lắng nghe sao?

“Được được, muội cũng đừng nóng giận, đại tỷ tỷ cũng vì muốn tốt cho muội, nếu muội là người không liên quan, ta mới mặc kệ muội béo hay gầy.” Diệp Phù lôi kéo tay nhỏ của Diệp Thiên ngồi xuống ghế “Tứ muội muội, ta nói với muội, ngày mai chính là lễ Vu Lan, tại hồ Lâm Bình có tổ chức đua thuyền rồng, hai tỷ muội chúng ta nhất định phải đi xem.” Nàng đã hỏi thăm rõ ràng, lễ hội đua thuyền rồng năm nay cả bốn vị hoàng tử đều tham gia, đây là cơ hội tốt không thể bỏ qua, nàng dẫn theo Diệp Thiên không chừng có thể nói chuyện cùng các hoàng tử khác. Nhớ tới trong tiệc bách hoa yến Thái Tử như có như không liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng Diệp Phù không khỏi nhảy dựng.

“Muội muốn đi cùng ca ca.” Diệp Thiên không hề muốn ra ngoài cùng Diệp Phù.

“Đại ca khẳng định sẽ ở cạnh đám bằng hữu của huynh ấy, tứ muội muội, muội cũng không thể luôn quấn lấy đại ca, như vậy huynh ấy sẽ không có thời gian kết giao bằng hữu. Lại nói, nơi đại ca muốn đi chắn chắn sẽ khác với nữ tử chúng ta, vẫn là hai tỷ muội chúng ta đi cùng nhau sẽ thích hợp hơn. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, sáng mai, ta lại đây tìm muội, hai chúng ta cùng nhau ra ngoài.”

Diệp Phù vui vẻ quyết định lịch trình cho ngày mai.

Diệp Thiên nâng cằm suy nghĩ trong chốc lát, nàng gọi Lục Phỉ tiến vào, “Lục Phỉ, ngươi biết kết sợi ngũ sắc (*)sao?” Trong viện này người giỏi nữ hồng nhất chính là Lục Phỉ.

(*): sợi ngũ sắc là dây tua dua 5 màu được kết cùng ngọc trai hoặc ngoặc thạch, nó gần giống như khóa trường mệnh nhưng khóa thì đeo ở cổ còn sợi ngũ sắc thì đeo ở cổ tay.

“Biết ạ.” Lục Phỉ gật đầu, “Mỗi sợi ngũ sắc của tiểu thư đều do nô tỳ kết, năm nay đã kết xong rồi, nô tỳ tính toán ngày mai đeo lên cho tiểu thư, tiểu thư phải dùng sao?”

“Không cần,” Diệp Thiên vẫy tay, “Ngươi mang sợi tơ ngũ sắc tới đây, lại lấy thêm mấy hạt châu cùng ngọc thạch gì đó tới dạy ta kết đi.”

Lục Phỉ nhanh chóng cầm rổ kim chỉ tới đây, bên trong là các sợi tơ ngũ sắc cùng một hộp đựng trân châu ngọc thạch nhiều màu, “Có phải tiểu thư muốn kết sợi ngũ sắc tặng người hay không?”

“Ta muốn đưa cho mẫu thân và ca ca.” Diệp Thiên cầm kết ngũ sắc của Lục phỉ trong tay thưởng thức.

Lục Phỉ giải thích nói: “Ngọc trai chủ yếu là ba màu hồng trắng vàng, rất khó gom đủ năm màu, nếu bản thân đeo chơi thì chỉ cần một màu là đã đẹp rồi, nếu muốn tặng người, không riêng sợi tơ phải đủ năm màu, mà ngay cả ngọc trai cũng phải đủ năm màu, cho nên nô tỳ dùng ngọc thạch làm kết ngũ sắc cho tiểu thư.”

Diệp Thiên nhìn kết ngũ sắc trường mệnh của mình, quả nhiên, ngoại trừ sợi tơ 5 màu, còn có ngọc thạch màu trắng hồng vàng xanh đỏ, nàng gật đầu, “Vậy chúng ta dùng ngọc thạch đi.”

Lục Phỉ lấy năm loại sợi tơ đưa đến trong tay Diệp Thiên, sau đó ngồi bên cạnh Diệp Thiên dạy nàng từng bước một.

Diệp Thiên rất có kiên nhẫn học theo, tuy rằng nàng chưa bao giờ thử kết, nhưng tốt xấu gì cũng coi như hoàn thành. Nàng giơ kết ngũ sắc xiêu xiêu vẹo vẹo của mình lên, nửa ngày sau, thở dài, nhét vào tay Lục Phỉ nói “Phỉ, ngươi hủy đi cho ta.”

Lục Phỉ nén cười, “Sao lại hủy, đây là kết ngũ sắc trường mệnh đầu tiên do chính tay tiểu thư làm, mang rất nhiều ý nghĩa, lại nói, cái này đã tốt lắm rồi, còn nhớ rõ lần đầu tiên nô tỳ học kết căn bản kết không chắc, vừa nâng lên đã bung bét hết." Khó khăn lắm tiểu thư mới có chút hứng thú với nữ hồng, nàng không thể đả kích tiểu thư.

Diệp Thiên chỉ chỉ ngọc thạch trên kết ngũ sắc trường mệnh nói “Ngọc thạch kia ta còn muốn sử dụng.” Vừa rồi nàng nghĩ làm một lần là có thể kết tốt nên trực tiếp chọn 5 loại ngọc thạch có màu sắc xinh đẹp nhất kết lại chuẩn bị đưa cho mẫu thân, ai ngờ thành phẩm lại xấu như vậy.

Lục Phỉ hiểu rõ, nàng dùng kéo cắt ngọc thạch xuống dưới, cẩn thận đặt một chỗ.

Diệp Thiên tự mình lấy sợi tơ, dựa theo chỉ dẫn của Lục Phỉ kết lại một lần, Lục Phỉ không làm mẫu nữa mà ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm tay Diệp Thiên, vừa thấy tiểu thư kết nhầm nàng sẽ chỉ ra lỗi sai ngay lập tức. Lần này Diệp Thiên sử dụng 5 viên ngọc trai trắng bình thường nhất, sau khi kết xong nhìn một cái, quả nhiên vẫn rất xấu.

Lục Phỉ thở dài: “Tiểu thư thật sự quá thông minh, tiến bộ thật thần tốc, mới cái thứ hai đã tốt như vậy.”

Diệp Thiên liếc mắt nhìn nàng một cái “Vỗ mông ngựa.”

Lục Phỉ cười thành tiếng “Nô tỳ không hề vỗ mông ngựa, là tiểu thư thật sự tiến bộ rất nhanh, bằng không gọi Bạch Trân và Phùng ma ma tiến vào bình phẩm.”

“Không cần!” Diệp Thiên vội ngăn cản, nàng không muốn mất mặt trước nhiều người, nàng nhặt sợi tơ lại và bắt đầu một lần nữa. Lục Phỉ ngồi một bên nhìn, lần này tiểu thư một bước cũng không làm sai, thuận lợi hoàn thành kết ngũ sắc một cách suôn sẻ.

“Xem, nô tỳ đã nói là tiểu thư rất thông minh mà, lúc này mới cái thứ ba đã không cần nô tỳ chỉ dạy.” Lục Phỉ tiếp tục cổ vũ nàng.

“Không cần ngươi nữa, ngươi đi đi.” Diệp Thiên đuổi Lục Phỉ chuyên nịnh nọt ra ngoài, tự mình yên lặng luyện tập làm mấy cái, đến khi cảm thấy có thể gặp người, lúc này nàng mới sử dụng ngọc thạch xinh đẹp nhất trịnh trọng kết một cái.

Kết xong, cầm trong tay thưởng thức trong chốc lát, nàng cảm thấy khá vừa lòng, cẩn thận cất sang một bên, sau đó làm thêm hai cái nữa.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Diệp Thiên còn đang dùng đồ ăn sáng, Diệp Phù đã tìm tới cửa, vừa nhìn liền biết dụng tâm ăn diện “Tứ muội muội, sao muội vẫn chưa dùng xong đồ ăn sáng? Ăn nhanh lên, chúng ta phải ra ngoài.”

Diệp Thiên thong thả ung dung ăn hết một chiếc bánh bao nhỏ “Gấp cái gì, còn chưa đi Thọ An Đường thỉnh an tổ mẫu đâu.”

“Không cần đi,” Diệp Phù xua tay, “Ta đã nói qua với tổ mẫu rồi, hai tỷ muội chúng ta muốn đến hồ Lâm Bình sớm một chút. Được rồi, muội cũng ăn xong rồi, nhanh đi thôi.”

“Muội còn muốn đi thăm mẫu thân và ca ca.” Diệp Thiên không hề vội vàng.

“Muội, muội thật đúng là dong dài. Vậy muội đi nhanh về nhanh, ta ở đại môn chờ muội.” Diệp Phù lôi kéo Diệp Thiên ra sân.

Diệp Thiên chậm rì rì đến Tư Xa Đường, La thị đã dậy, bà đang dựa vào đầu giường uống cháo gà. Diệp Thiên gắp chút gừng tím băm bỏ lên muỗng cháo cho La thị.

Nhìn La thị dùng cháo xong, Diệp Thiên mới lấy kết ngũ sắc do chính tay mình làm ra, thật cẩn thận đeo lên cổ tay mẫu thân, “Nương, đây là kết ngũ sắc trường mệnh con tự tay làm, hy vọng thân thể nương mau chóng khoẻ mạnh, bình an như ý.”

La thị kinh ngạc nâng cổ tay lên xem, “Thiên Thiên của chúng ta lợi hại như vậy, thế nhưng lại biết kết ngũ sắc trường mệnh, còn kết xinh đẹp như vậy.”

Diệp Thiên mím miệng nhỏ trộm cười, “Ca ca cũng có, lát nữa con sẽ đưa qua cho huynh ấy. Nương, con và Diệp Phù muốn đến hồ Lâm Bình xem đua thuyền rồng.”

La thị trầm mặc một lát “Ra bên ngoài phải cẩn thận một chút, không cần tới quá gần mép hồ, không được ăn những thứ do Diệp Phù chuẩn bị, không được để nha hoàn rời khỏi người.” Bà biết nữ nhi cũng không thích Diệp Phù, sở dĩ nàng đồng ý ra ngoài cùng Diệp Phù là vì cố kỵ thân thể của mình còn chưa khỏi hoàn toàn, không thể xé rách da mặt cùng nhị phòng.

“Nữ nhi hiểu được.” Diệp Thiên đáp ứng, sau đó đi ra ngoại viện tìm Diệp Lệ.

Diệp Lệ luôn thức dậy sớm luyện tập tại Diễn Võ Trường, hắn vừa dùng xong đồ ăn sáng liền thấy Diệp Thiên tới “Thiên Thiên, sớm như vậy? Muốn đi Thọ An Đường sao?”

“Muội và Diệp Phù cùng đến hồ Lâm Bình xem đua thuyền rồng, không đi Thọ An Đường.” Thấy sắc mặt ca ca trầm xuống, Diệp Thiên vội nói: “Muội kết ngũ sắc trường mệnh cho ca ca đó!” Nàng giống như hiến vật quý nâng ngũ sắc trường mệnh đến trước mặt Diệp Lệ.

Diệp Lệ không nói chuyện, chỉ vươn cổ tay ra.

Diệp Thiên vội buộc ngũ sắc trường mệnh lên cổ tay ca ca “Mong rằng võ nghệ của ca ca mau chóng tiến bộ, thành thạo binh pháp, sang năm đạt được danh hiệu Trạng Nguyên.” Nàng biết mỗi lần ca ca nghiêm túc đọc sách cũng không phải tứ thư ngũ kinh dành cho khoa cử, mà là vì binh pháp mưu lược chuẩn bị cho kỳ thi võ sang năm.

Diệp Lệ vui vẻ, bình thường mọi người kết ngũ sắc trường mệnh đều chúc thân thể khỏe mạnh gì đó, chỉ riêng muội muội chúc liên quan đến võ nghệ binh pháp, tuy nhiên, nếu có thể trở thành Trạng Nguyên cũng không tồi.

“Thiên Thiên ra ngoài nhất định phải thật cẩn thận, cho dù là tỷ muội cũng không thể sơ ý, tâm đề phòng người là không thể thiếu, hiểu chưa?”

Diệp Thiên trả lời rất nghiêm túc, “Ca ca yên tâm, muội hiểu.”

Tới cổng lớn, Diệp Phù đã chờ tới mức gấp gáp, đang chuẩn bị phái người đi thúc giục nàng, “Tại sao lại chậm trễ như vậy, nhanh lên xe ngựa, chúng ta đi.”