Chương 20

Dự Vương là hoàng tử được Hoàng Thượng “Sủng ái” nhất, vương phủ tự nhiên cũng là lớn nhất.

Vương phủ chiếm diện tích cực kỳ lớn, đình đài lầu các, nhà thuỷ tạ trong phủ đều được xây dựng vô cùng tinh xảo, ngay cả hoa viên cũng trồng đầy kỳ hoa dị thảo.

Dự Vương nắm bàn tay bụ bẫm của Diệp Thiên, vừa đi vừa giới thiệu cho nàng.

Trong vương phủ có hồ nước lớn, ánh nắng chiếu rọi xuống những gợn nước lăn tăn tạo nên một khung cảnh vô cùng đẹp mắt. Dự Vương cảm nhận được rõ ràng Diệp Thiên có chút co rúm thân mình, bước chân cũng hơi dừng lại.

“Làm sao vậy, Thiên Thiên?” Dự Vương biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, Diệp Lệ dạy nàng như vậy là đúng, nhưng hắn lại không hy vọng uốn cong thành thẳng, khiến nàng sinh ra một loại tâm lý sợ hãi đối với hồ nước.

Đôi mắt tựa nho đen của Diệp Thiên liếc qua mặt hồ một cái, “Điện hạ, chúng ta đừng qua đó.”

Nếu nàng thật sự không muốn đi qua cũng không sao, tuy nhiên Dự Vương lại nhìn thấy được sự khẩn trương một cách rõ ràng trong ánh mắt nàng, đây không phải điều hắn muốn, hắn nửa ngồi xổm xuống đối diện nàng “Thiên Thiên, vì sao không thể qua đó?”

“Ca ca nói phải tránh xa địa phương nguy hiểm, nước, lửa đều phải cách xa, ta đã hứa rồi.”

“Vậy Thiên Thiên nghĩ như thế nào? Có muốn qua đó xem không?”

Trải qua mấy ngày ở chung, Diệp Thiên đã có sự tín nhiệm với hắn, nàng không có ý định giấu diếm suy nghĩ của mình, “Muốn đi, nhưng ta đã hứa với ca ca rồi, không thể nuốt lời.”

“Thiên Thiên, ta nghĩ ý tứ trong lời nói của ca ca nàng chính là: nếu bên cạnh hồ nước có nguy hiểm thì không thể tới gần, ví dụ như có người bụng dạ khó lường cố ý dẫn nàng đến gần hồ nước, hoặc khi nàng đứng sát mép nước lại có người đứng ở phía sau nàng, nếu người đó cố ý đẩy nàng, nàng sẽ bị ngã xuống nước.” Bàn tay bạch ngọc của Dự Vương vỗ vỗ lên bờ vai nho nhỏ của nàng, “Ngược lại, khi Thiên Thiên ở bên cạnh ta sẽ không cần băn khoăn nhiều như vậy, ta sẽ chăm sóc tốt cho Thiên Thiên. Cho dù chúng ta đều rơi xuống nước, ta cũng có thể giúp Thiên Thiên lên bờ một cách bình yên vô sự, lại nói, trong phủ có rất nhiều hộ vệ, Thiên Thiên tùy tiện kêu một tiếng sẽ có người tới giúp nàng.”

Diệp Thiên chớp chớp mắt hai cái, cuối cùng vẫn lắc đầu, mặc kệ như thế nào, nàng đã hứa với ca ca rồi sẽ không lấy cớ đổi ý.

Dự Vương đứng dậy, “Nếu Thiên Thiên không chắc, chúng ta đi hỏi ca ca nàng một chút, chẳng phải sẽ biết hay sao?”

Ánh mắt Diệp Thiên sáng lên, nếu ca ca nói có thể cùng Dự Vương đi du hồ, vậy nàng sẽ không bị tính là nuốt lời.

Đi được hai bước, Dự Vương dừng lại, ngồi xổm thân mình, nói “Thiên Thiên đi bộ mệt rồi, ta cõng Thiên Thiên qua đó nhé.” Vừa rồi hắn phát hiện ra trên chóp mũi nàng có một tầng mồ hôi mỏng.

“Cảm ơn điện hạ!” Diệp Thiên vui sướиɠ bổ nhào lên lưng hắn.

Dự Vương nâng cẳng chân ngắn ngủn của nàng, vững vàng cõng nàng trên lưng đi đến tiểu thư phòng Diệp Lệ đang đọc sách.

Thấy Dự Vương cõng muội muội tới, Diệp Lệ khẩn trương đứng dậy “Thiên Thiên bị thương sao?”

Diệp Thiên đá đá cẳng chân, Dự Vương ngầm hiểu, ngồi thấp người xuống thả nàng xuống đất, Diệp Thiên chạy tới lôi kéo ống tay áo Diệp Lệ, nói “Muội không bị thương, nhưng muội có một chuyện muốn hỏi ca ca.”

Diệp Thiên thuật lại lời Dự Vương nói với mình một lần, hỏi: “Ca ca có ý tứ này sao? Muội có thể đi du hồ cùng điện hạ không?”

Diệp Lệ lập tức cảm thấy tự trách, ngày đó bị dọa chết khϊếp khiến hắn quá vội vàng. Muội muội còn nhỏ như vậy, đối với một số việc còn chưa biết cân nhắc đúng sai, đáng lẽ hắn nên phân tích sự tình một cách rõ ràng sau đó hướng dẫn nàng lưu ý từng bước chứ không nên áp đặt mà cấm cản nàng.

“Điện hạ nói không sai, là ngày đó ca ca chưa nói rõ ràng, không phải không thể đi mà muội phải quan sát xem có nguy hiểm hay không. Nói ví dụ ——”

“Được rồi, Thiên Thiên biết là được, chuyện còn lại ta sẽ chậm rãi nói với nàng. Thiên Thiên, ca ca muội còn phải đọc sách, chúng ta không cần quấy rầy huynh ấy.” Dự Vương ngắt lời Diệp Lệ, hắn không muốn nghe Diệp Lệ thao thao bất tuyệt, mang theo tiểu vương phi đi chơi quan trọng hơn.

Diệp Thiên ngoan ngoãn gật đầu, “Ca ca, huynh đọc sách đi, muội và điện hạ đi du hồ.”

Dự Vương chờ nàng nói xong, tự giác ngồi thấp người xuống, Diệp Thiên rất tự nhiên bò lên lưng hắn, cánh tay nhỏ ôm lấy cổ hắn.

Trong lòng Diệp Lệ cảm thấy thực hụt hẫng, hình như mình vừa bị vứt bỏ?

Dự Vương cõng Diệp Thiên tới cạnh hồ mới thả nàng xuống, hắn cởi bỏ dây buộc của chiếc thuyền nhỏ, sau đó ôm nàng nhảy lên thuyền, chiếc thuyền chỉ lắc lư một chút rất nhỏ, Dự Vương thả Diệp Thiên ngồi xuống thuyền rồi tự mình chèo thuyền ra giữa hồ.

Diệp Thiên bám tay vào cạnh thuyền, cúi đầu nhìn mặt nước trong vắt. Khuôn mặt của nàng được phản chiếc trong nước, ngẫu nhiên sẽ có một vài con cá màu đỏ màu vàng bơi lướt qua.

Dự Vương dừng thuyền ở giữa hồ, ngồi trên đầu thuyền lẳng lặng nhìn nàng.

Diệp Thiên cẩn thận vươn ngón trỏ thử thăm dò xuống mặt nước. Bầy cá tưởng rằng có người cho ăn, chậm rãi tụ lại đây, Diệp Thiên cao hứng duỗi ngón trỏ xuống nước trêu chọc chúng. Mấy chú cá này đều đã quen với việc được cho ăn nên chúng không hề sợ người, có con gan lớn còn đớp đớp lên ngón tay trắng như tuyết của nàng.

Diệp Thiên cười khanh khách nói “Điện hạ, cá nhỏ cắn ta!” Nàng ngẩng đầu nhìn Dự Vương, mới phát hiện hắn đã ngừng thuyền.

“Cắn bị thương sao? Mau cho ta xem!” Dự Vương thể hiện bộ dáng thực sự khẩn trương.

Diệp Thiên cười to khiến đôi má lúm đồng tiền như nở rộ trên gương mặt non nớt của nàng, nàng giơ ngón trỏ đến trước mặt Dự Vương, “Không bị thương, chỉ mổ mổ một chút thôi, hơi ngứa.”

Dự Vương nắm ngón tay bụ bẫm của nàng nhìn nghiêm túc nửa ngày mới gật đầu, “Ừ, quả nhiên không bị thương, coi như chúng có mắt.” Hắn buông đầu ngón tay nàng ra, khom lưng vào khoang thuyền, nhanh chóng bưng một đĩa điểm tâm ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên nói “Thiên Thiên dùng điểm tâm này cho cá ăn đi.”

Diệp Thiên chọn một miếng bánh hình hoa sen bóp thành vụn nhỏ rắc xuống mặt nước, bầy cá lập tức vây quanh mạn thuyền, các loại cá màu trắng đỏ vàng chen chúc nhau tranh thức ăn loạn thành một đoàn. Diệp Thiên vô cùng vui vẻ, hai tay bóp vụn điểm tâm ném xuống hồ, thỉnh thoảng còn tự đút cho mình một miếng.

Cho cá ăn hết nửa đĩa điểm tâm, ánh mặt trời cũng dần dần trở nên gay gắt, Dự Vương nhìn khuôn mặt nhỏ tròn trịa của Diệp Thiên bị phơi nắng đến đỏ ửng, hắn chèo thuyền trở lại và ôm nàng nhảy lên bờ.

Diệp Thiên có chút chưa đã thèm, Dự Vương nói: “Chờ tới mùa hè, hoa sen trong hồ nở rộ mới gọi là đẹp, đến lúc đó khi chèo thuyền trên hồ có thể tiện tay bẻ đài sen, hạt sen trắng mịn có vị ngọt thanh ăn vào đặc biệt ngon miệng.”

Diệp Thiên nghe thấy thế thì nước miếng cũng muốn ứa ra“Vậy đến mùa hè, ta lại đến vương phủ ở mấy ngày, không biết có làm phiền điện hạ hay không?”

Dự Vương trộm mỉm cười, “Sao có thể phiền, ta còn ước gì mỗi ngày Thiên Thiên đều ở lại nơi này. Thiên Thiên biết không, vương phủ lớn như vậy nhưng chỉ có một chủ tử là ta, mẫu phi ở trong hoàng cung cũng không thể dễ dàng xuất cung, ngày thường mỗi dịp tết đến nhà người khác đều vô cùng náo nhiệt, toàn gia tụ họp ở cạnh nhau, mà ta chỉ có thể lẻ loi một mình ngay cả người nói chuyện cũng không có ai……”

Diệp Thiên sợ ngây người. Thì ra Dự Vương lại đáng thương như vậy, nghĩ đến mấy ngày nay hắn đều đối xử tốt với mình, Diệp Thiên đau lòng cực kỳ, nàng cầm ngón tay thon dài trắng nõn của Dự Vương, nói “Điện hạ, ngài đừng khổ sở, ta sẽ thường xuyên tới đây chơi với ngài.”

Dự Vương chờ đợi mà nhìn nàng, đôi mắt phượng đen như mực tràn đầy vui mừng cùng cảm động nói “Vậy chúng ta liền ước định, Thiên Thiên nhất định phải giữ lời nha, ta sẽ chờ nàng đến, ừ, A Hoàng cũng chờ nàng.” Lúc đầu hắn định để nàng mang A Hoàng về, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn liền quyết định phải giữ A Hoàng ở lại, có mối vướng bận tiểu nha đầu mới có thể tới đây cần mẫn một chút.

Diệp Thiên cong ngón tay út tròn tròn ngắn ngủn của mình móc với ngón tay bạch ngọc của Dự Vương, quơ quơ, nghiêm túc nói: “Ta sẽ tới thường xuyên, điện hạ và A Hoàng ở nhà cũng phải chăm chỉ ăn cơm nha.”

Lời này vừa nghe liền biết chính là lời Diệp Lệ hay dặn dò nàng, lại bị nàng lấy ra dặn dò Dự Vương cùng A Hoàng. Tuy rằng đường đường là Dự Vương điện hạ lại bị đánh đồng cùng một con chim, nhưng Dự Vương cũng không hề cảm thấy tức giận, ngược lại hắn cảm thấy rất thư thái, cười nói: “Được, một lời đã định.”