Chương 18

Đại phu vừa đi, Tề thị cân nhắc nửa ngày, Dự Vương rất quan tâm tới Diệp Thiên, nếu có thể câu tâm Diệp Thiên đến nhị phòng, vậy Dự Vương chính là chỗ dựa lớn của nhị phòng. Đáng tiếc ngày hôm qua là một cơ hội tốt, nếu hai nha hoàn kia liều chết không lật lọng thì tất cả mọi người đều nghĩ rằng Diệp Thiên đẩy Dung nhi, như vậy trong mắt mọi người nhị phòng ai cũng nhường nhịn và bỏ qua mọi lỗi lầm của Diệp Thiên, đến lúc đó nhị phòng đưa ra bất kỳ yêu cầu gì đều đúng lý hợp tình. Chỉ đáng thương cho Dung nhi của bà, gương mặt bị thương thành như vậy, còn phải chịu cấm túc, phạt chép nữ giới, sau khi tỉnh lại không biết sẽ nháo như thế nào đâu.

Bà suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp nào khả thi liền dứt khoát đi Thọ An Đường.

“Lão thái thái, người ngài sắp xếp trong viện của Diệp Thiên là ai? Có thể dùng được hay không? Con thấy Diệp Thiên một chút cũng không thân cận với chúng ta.”

Lão thái thái liếc mắt nhìn bà ta một cái, “Nói cho ngươi cũng không sao, Triệu ma ma là người của ta.”

Tề thị hít một hơi thật sâu, ánh mắt lão thái thái khá dài, từ khi Diệp Thiên mới vừa sinh ra Triệu ma ma đã ở bên người nàng chăm sóc cho nàng.

Lão thái thái dặn dò nói: “Còn có, ngươi cũng nên đối xử tốt với Thiên nhi một chút, đừng có thứ gì tốt cũng đưa đến viện của Phù nhi và Dung nhi, những người có mắt đều nhìn rất rõ ràng. Nếu ngươi không đối xử tốt với nàng, sao nàng có thể nhớ tới chỗ tốt của ngươi?” Người con dâu này đúng là biết nghe lời, nhưng ánh mắt lại quá thiển cận, kiến thức không đủ.

“Lão thái thái nói rất đúng.” Tề thị liên tục gật đầu, “Con dâu minh bạch.”

Tề thị vừa rời khỏi Thọ An Đường liền đến nhà kho, chọn lựa một hồi, tuy nói đồ vật trong nhà kho đều là của công, nhưng từ khi bà chưởng quản việc nội trợ thì việc phân phối như thế nào tất cả đều do bà định đoạt, lâu dần liền cảm giác mấy thứ này đều là vật riêng của nhà mình. Bà nhìn đông nhìn tây, thứ quá tốt thì bà ta luyến tiếc, thứ quá kém thì chưa chắc đã dỗ dành được Diệp Thiên, cuối cùng bà cũng cắn răng chọn ra mấy thứ có thể bài trí trên đỉnh Đa Bảo, lại tìm một cái hộp trông có vẻ trang trọng mà bỏ vào, vốn định phái người đưa qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại bà quyết định tự mình đi một chuyến.

“Thiên nhi, nhị thẩm tới thăm con.” Tề thị vừa tiến vào sân, liền cao giọng nói một câu.

Diệp Thiên đang ở thư phòng viết chữ, Diệp Lệ đánh vào tay trái của nàng, không ảnh hưởng tới việc hoàn thành công khóa. Vừa nghe thấy tiếng Tề thị, khóe miệng nàng hơi mím một chút, nghiêm túc viết xong nét chữ dưới ngòi bút nàng mới gác bút xuống, đi ra ngoài đón.

Tề thị đã vào nhà chính, “Thiên nhi, chuyện ngày hôm qua là Tam tỷ tỷ con làm không đúng, khiến Thiên nhi chịu ủy khuất. Tuy nhiên con xem, lần này Tam tỷ tỷ cũng bị giáo huấn rồi, nàng bị cảm lạnh, nhiễm phong hàn, còn phải uống thuốc. Hơn nữa, lần này nhị thẩm muốn phạt nàng thật nặng, cấm túc nửa năm, chép nữ giới một trăm lần để Thiên nhi hết giận, được không?” Bà ta không đề cập đến chuyện Diệp Dung bị đánh, bà ta chỉ ước không một ai biết chuyện đó.

Diệp Thiên rót trà mời Tề thị, không mở miệng nói chuyện. Nàng đã nghe nói buổi sáng Dự Vương phủ phái quản gia lại đây, nói vậy chuyện nhị thẩm phạt Diệp Dung cũng là bị ép buộc.

Tề thị mở chiếc hộp trong tay ra, “Xem nhị thẩm mang cho con thứ gì này, đây đều là thứ tốt nhất trong nhà kho của chúng ta, nhị thẩm tặng cho Thiên nhi thưởng thức, được không?”

Bà vừa nói chuyện vừa lấy từ trong hộp ra một con chim nhỏ được điêu khắc từ ngọc bích, tư thế giống hệt như đang hiến vật quý, “Thiên nhi xem có thích hay không?”

Diệp Thiên nhàn nhạt liếc mắt một cái, “Rất giống chim nhỏ Dự Vương điện hạ chuẩn bị cho con, tuy nhiên, vật của điện hạ trong suốt và sáng bóng hơn, chạm trổ cũng tinh xảo hơn.”

Tề thị nghẹn một hơi, bà nói nửa ngày, Diệp Thiên chỉ đáp lại một câu như vậy, bọn họ là hầu phủ sao có thể so sánh với thân vương phủ? Nếu là ngày thường, bà đã sớm phất tay áo bỏ đi, nhưng nghĩ đến mục đích chính bà ta lại không thể không kiềm chế.

Lục Phỉ đang dưỡng thương ở trong phòng, Bạch Trân và Triệu ma ma quy củ đứng một bên, Tề thị liền ném cho Triệu ma ma một ánh mắt ý bảo Triệu ma ma tạo bậc thang giúp mình.

Triệu ma ma hơi sửng sốt, chẳng lẽ nhị thái thái cũng biết ……

Tề thị nhíu mày, lại ra hiệu cho bà một lần nữa.

Lần này Triệu ma ma xem như đã minh bạch. Trong ba vị thái thái, hầu phu nhân La thị bị bệnh, tam thái thái không con lại hay ghen tị, cũng chỉ có nhị thái thái hợp tâm ý của lão thái thái nhất, tuy nói nhị thái thái chưởng quản nội trợ, nhưng phàm là lão thái thái có gì muốn phân phó, bà ta đều nghe theo răm rắp. Nói vậy, có lẽ lão thái thái đã nói thân phận của mình cho nhị thái thái, hiện tại nhị thái thái cũng biết mình là người của lão thái thái rồi.

Triệu ma ma cười nói: “Ai u, mấy thứ nhị thái thái mang tới thật đúng là thú vị, đặt trên đỉnh Đa Bảo khẳng định rất xinh đẹp, ma ma giúp tiểu thư đặt lên nhé?”

Diệp Thiên đưa mắt nhìn Triệu ma ma một cái, nhàn nhạt gật đầu.

Đồ vật đã được nhận, Tề thị nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy trở về.

Triệu ma ma vừa sắp xếp vừa nói “Thoạt nhìn đỉnh Đa Bảo của tiểu thư trông có vẻ thú vị hơn nhiều. Nhị thái thái bận rộn như vậy, còn nhớ thương tới thăm tiểu thư, sợ tiểu thư bị ủy khuất còn tự mình tặng đồ lại đây, hơn thế nhị thái thái còn dứt tâm phạt tam tiểu thư cho tiểu thư hết giận, tiểu thư, theo ánh mắt của ma ma, nhị thái thái rất thích người đó.”

Diệp Thiên nhăn đôi mày nhỏ, không nói gì mà đi thẳng vào thư phòng, vừa rồi nàng còn chưa hoàn thành ba ngàn chữ nhỏ.

Liên tiếp hai ngày, Diệp Thiên đều có chút rầu rĩ không vui, Diệp Lệ cũng không tới dỗ dành nàng, có một số việc nàng phải tự mình suy nghĩ cẩn thận.

Diệp Lệ không tới nhưng Dự Vương lại tới, nói là muốn đón Diệp Thiên đến Dự Vương phủ giải sầu mấy ngày.

Diệp Lệ ngăn cản nói “Như vậy sao được, sao Thiên Thiên có thể ngủ lại Dự Vương phủ?”

Hầu phủ không ai dám cản Dự Vương, vì thế Diệp Lệ đành ra mặt thay muội muội.

Dự Vương khó có khi tính tình tốt “Tâm tình Thiên Thiên không tốt, đổi một hoàn cảnh khác cũng coi như giải tỏa cảm xúc. Nếu huynh không yên tâm, có thể cùng đi.”

Hai ngày nay trên gương mặt muội muội bảo bối của hắn không hề có một nét tươi cười, đương nhiên Diệp Lệ cũng đau lòng, vì thế vừa nghe vậy hắn liền do dự.

Dự Vương lại nói với Diệp Thiên: “Thiên Thiên, nàng còn nhớ con chim nhỏ bằng ngọc trên đỉnh Đa Bảo không? Lần này, ta phát hiện một con chim thật giống nó như đúc, hơn nữa còn có thể nói chuyện, ta quyết định sẽ nuôi dưỡng trong viện của Thiên Thiên, không phải Thiên Thiên nói muốn gọi nó là A Hoàng sao? Nếu Thiên Thiên nhìn thấy nó, nàng chắc chắn sẽ thích.”

“Chim thật? Có thể nói?” Diệp Thiên kinh ngạc mở to hai mắt.

“Sân viện của Thiên Thiên?” Diệp Lệ kinh ngạc.

“Ừ.” Dự Vương cười tủm tỉm nhìn hai huynh muội, “Hai người đi xem sẽ biết.”

Vì thế, hai huynh muội Diệp Lệ, Diệp Thiên cùng đi đến Dự Vương phủ.

Ba người đi đến sân viện của Diệp Thiên trước. Viện này được bố trí hoa thắm liễu xanh, ngoài sân còn có một chiếc xích đu vừa nhìn liền biết là chuẩn bị cho tiểu nha đầu. Diệp Lệ thầm nghĩ: Dự Vương phủ quá rộng lớn lại chỉ có một chủ tử duy nhất là Dự Vương, muội muội thỉnh thoảng tới chơi mấy hôm cũng mất công đặc biệt xây dựng một sân viện lớn như vậy dành riêng cho muội muội.

Trên hành lang treo một cái l*иg chim, bên trong thật sự có một con chim nhỏ toàn thân màu xanh lục, trên đầu có một dúm lông màu vàng nhạt trông rất đáng yêu, vừa thấy người tới liền vỗ cánh phành phạch, gọi: “Vương phi nương nương vạn phúc kim an. Vương phi nương nương vạn phúc kim an.”

Diệp Lệ đen mặt, cái gì mà Vương phi nương nương, muội muội còn chưa gả cho Dự Vương đâu.

Diệp Thiên cao hứng chạy qua, cẩn thận nhìn ngó “Thật sự giống con chim nhỏ bằng ngọc như đúc!” Nàng chạy vào trong nhà lấy con chim nhỏ bằng ngọc trên đỉnh Đa Bảo nắm trong tay, lại chạy ra bên ngoài so sánh với con chim thật trong l*иg sắt, cười nói: “Ca ca, mau đến xem.”

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh, tâm can Diệp Lệ lập tức mềm nhũn, chỉ cần muội muội có thể vui vẻ, ở lại Dự Vương phủ mấy ngày cũng không sao.

“A Hoàng!” Ngón tay tròn tròn ngắn ngủn của Diệp Thiên bám lấy l*иg chim. Vì chiếc l*иg chim này được chuẩn bị cho nàng nên được treo rất thấp, song song với tầm mắt của nàng.

Đôi mắt đen như hạt đậu của A Hoàng tò mò nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, đột nhiên kêu lên, “Tiểu vương phi! Tiểu vương phi!” Đây là thành quả hai ngày nay Khang công công khẩn cấp dạy nó để dỗ dành tiểu vương phi nhà mình vui vẻ.

Diệp Thiên khanh khách cười nói, “A Hoàng! A Hoàng!”

A Hoàng ríu rít, “Tiểu vương phi! Tiểu vương phi!”

“A Hoàng! A Hoàng!”

“Tiểu vương phi! Tiểu vương phi!”

Khóe miệng Diệp Lệ giật giật, có chút không nói nên lời, muội muội bảo bối của hắn giống như kẻ ngốc thế này sẽ không bị Dự Vương chê cười đi. Diệp Lệ quay đầu lại nhìn sắc mặt Dự Vương.

Dự Vương đang mỉm cười nhìn muội muội, hắn có một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, lúc này khóe môi mang ý cười, đúng là “lang diễm độc tuyệt, thế vô nhị kỳ” (*), ngay cả Diệp Lệ trong một cái chớp mắt cũng nhìn hắn tới mức ngây người. Trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Dự Vương mang theo một tia thỏa mãn, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên người Thiên Thiên, dường như chỉ cần có thể nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy là hắn đã cảm thấy mỹ mãn.

(*): Đây là một câu thơ cổ, có nghĩa là Vẻ đẹp riêng một cõi, thiên hạ vô kẻ tranh.