Chương 15

Thời điểm Diệp Thiên tỉnh lại, phát hiện Dự Vương đã tỉnh, hắn đang mỉm cười nhìn nàng.

“Điện hạ?” Diệp Thiên ngủ có chút mơ hồ, qua một lát mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Nàng tóc tai rối loạn, tóc mái trên trán dựng lên một cách nghịch ngợm, Tiêu Ngôn Phong mỉm cười xoa đầu nàng “Thiên Thiên, lại đây, ta giúp nàng chải đầu.”

Diệp Thiên bò dậy, Tiêu Ngôn Phong mang giày giúp nàng, kéo nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, hắn cởi bỏ hai búi tóc nhỏ trên đầu nàng, sau đó dùng lược ngọc nhẹ nhàng chải đầu cho nàng. Nàng có mái tóc tinh tế mềm mại, nắm ở trong tay hắn cũng không dám quá dùng sức, Tiêu Ngôn Phong tay chân nhẹ nhàng giúp nàng chải lại hai búi tóc một lần nữa, lại lấy dây bích ngọc hình hoa đào quấn quanh búi tóc nhỏ của nàng.

Diệp Thiên nhìn mình trong gương, rất là vừa lòng.

“Xiêm y của Thiên Thiên bị nhăn rồi, ta giúp Thiên Thiên đổi một bộ khác, được không?”

Diệp Thiên vội vàng lắc đầu, mặc dù nàng còn nhỏ nhưng nàng cũng biết không thể để hắn thay xiêm y giúp mình, “Bảo Lục Phỉ đi.”

Lục Phỉ lo lắng đề phòng cả buổi, sau khi tiểu thư và Dự Vương vào phòng ngủ liền không có động tĩnh gì, cũng không biết có xảy ra chuyện gì hay không. Nàng so với Diệp Thiên thì lớn hơn mấy tuổi, cũng hiểu chuyện nhiều hơn một chút, nàng rất sợ Dự Vương làm ra mấy chuyện không màng tới hậu quả, muốn vào xem nhưng lại bị Khang công công ngăn cản.

Đột nhiên nghe thấy Dự Vương gọi tên mình, nàng vội vàng chạy vào, đến trước mặt tiểu thư nhà mình, thấy khuôn mặt nhỏ của tiểu thư đỏ bừng, giống như đúc lúc bình thường khi vừa mới tỉnh ngủ, lúc này nàng mới cảm thấy an tâm.

Dự Vương biết tiểu nha đầu để ý liền đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Thiên phân phó: “Giúp ta đổi xiêm y, bộ này bị nhăn rồi.”

Lục Phỉ đang cảm thấy kỳ quái, nơi này nào có y phục của tiểu thư, theo ánh mắt Diệp Thiên nhìn qua mới phát hiện một tủ quần áo rất lớn, cảm thấy mình thật ngốc, Dự Vương điện hạ chuẩn bị sân viện lớn như vậy, sao có thể không có xiêm y của tiểu thư?

Lục Phỉ kéo tủ quần áo ra, không khỏi hít hà một hơi. Bên trong là xiêm y đủ loại kiểu dáng, từ trong ra ngoài đều có, mấu chốt là vải dệt của những bộ xiêm y này đều mềm mại hoa mỹ, nàng chưa bao giờ nhìn thấy.

“Làm sao vậy?” Diệp Thiên thấy qua nửa ngày mà Lục Phỉ không có động tĩnh gì, mở miệng hỏi.

Lục Phỉ phục hồi tinh thần, cẩn thận lấy một bộ áo váy màu hồng nhạt, có màu sắc gần giống với bộ trên người Diệp Thiên, giúp nàng thay đổi.

“Điện hạ.” Diệp Thiên đi vào gian ngoài, uốn gối thi lễ, “Ta cần phải trở về.”

Tiêu Ngôn Phong gật đầu, “Ta đưa Thiên Thiên ra ngoài.” Lần đầu tiên tiểu nha đầu tới đây, hắn không thể giữ nàng quá lâu, miễn cho mẫu thân và ca ca của nàng không yên tâm, mà nàng cũng đỡ bồn chồn.

Khang công công đứng bên cạnh nâng một chiếc rổ tre, chiếc rổ được phủ bởi một chiếc khăn tuyết trắng, bên trong đựng đầy quả anh đào đỏ đỏ hồng hồng.

Diệp Thiên thấy Khang công công đưa rổ cho Lục Phỉ, biết đó là cho mình, cảm kích nhìn Dự Vương nói: “Cảm ơn điện hạ.” Hắn luôn chăm sóc mình một cách chu đáo tinh tế như vậy, trái cây nàng thích hắn cũng chuẩn bị tốt.

Tiêu Ngôn Phong mỉm cười xoa đầu nhỏ của nàng, nắm tay nàng đưa đến cổng lớn, lại ôm nàng lên xe ngựa.

Trở lại Tế Bình Hầu phủ, Diệp Thiên xuyên qua hoa viên, nghĩ muốn đến Tư Xa Đường nói một tiếng với mẫu thân, vừa mới đi đến bên cạnh hồ nước, liền nhìn thấy Diệp Dung nghênh ngang đi tới đây.

Diệp Dung đã búi lại tóc, vì muốn che dấu mái tóc bị cắt đứt vào bên trong, nàng ta chải một kiểu búi tóc hình ốc đơn giản lại ghim vài đóa cung hoa (hoa dùng để cài tóc) lên, mới miễn cưỡng che khuất được.

Sau khi trở về từ Dự Vương phủ, nàng ta vừa tức vừa sợ, vội vàng chạy đến phòng khách nơi mẫu thân đang nghị sự cùng các quản sự bà tử, bất chấp nhiều người như vậy, nàng ta nhào vào trong lòng mẫu thân lên tiếng khóc rống.

Nhị thái thái Tề thị thấy đầu tóc nàng tán loạn, rõ ràng mái tóc đã bị cắt đứt một đoạn thì hoảng sợ, lại thấy Diệp Phù theo sát phía sau đuổi lại đây, trong lòng có một dự cảm không ổn.

Tề thị phất tay cho các quản sự bà tử lui xuống trước, gương mặt Diệp Phù trắng bệch kể lại chuyện xảy ra tại cổng Dự Vương phủ một lần.

Tề thị vừa đau lòng vừa tức giận. Đối với nữ nhân, đầu tóc quan trọng cỡ nào, cứ như vậy bị Dự Vương dùng một roi huỷ hoại, hiện giờ cả mái tóc dài chỉ còn hơn một tấc ( hơn 10cm), phải mất bao nhiêu năm mới có thể dài như cũ. Bà cũng thực tức giận nữ nhi không biết nghe lời, “Rõ ràng lão thái thái nói để Phù nhi đi, tại sao con lại trộm đi theo? Đi thì cũng thôi đi, nhưng tại sao con còn đắc tội với Dự Vương?!”

Diệp Dung thấy mẫu thân không những không an ủi mình, không nghĩ cách xả giận giúp mình, ngược lại còn oán giận mình, tiếng khóc tức khắc lớn hơn nữa.

“Được được, đừng khóc, nhìn xem đôi mắt khóc tới mức sưng lên rồi.” Dù sao cũng là nữ nhi thân sinh của bà, thấy nữ nhi vừa khóc Tề thị liền mềm lòng, liên tục dỗ dành nói: “Chải lại đầu tóc một lần nữa, sẽ không ai nhận ra đâu. Nương còn một hộp cung hoa mới, cho con hết.”

Diệp Dung khóc lóc vặn vẹo thân mình, cung hoa cái gì, nàng mới không hiếm lạ đâu.

Tề thị thở dài, “Lần trước không phải con nói bài trí trong phòng nhàm chán, muốn đổi một lần sao, như vậy, nương mở nhà kho, cho con chọn lựa một lần, được không?”

Diệp Dung nức nở liệt kê mấy thứ nàng ta đã thèm thuồng từ lâu như bình phong, giường Bạt Bộ gì đó, Tề thị đều đáp ứng.

Dùng xong ngọ thiện, Diệp Dung muốn thay đổi mấy đồ vật ở trong phòng, các bà tử bận việc một hồi, cuối cùng mới đổi xong theo đúng ý nàng. Diệp Dung ngó trái ngó phải đều cảm thấy rất vừa lòng, nàng ta chạy tới kéo Diệp Phù sang, muốn khoe khoang với tỷ tỷ một chút.

Trong lòng Diệp Phù rất không cao hứng. Dự Vương chính là thân vương, nàng còn trông cậy vào việc mượn thế lực của Dự Vương để kết bạn với tôn thất huân quý đấy, kết quả, chỉ một câu nói của Diệp Dung liền làm hỏng mọi chuyện, lại hại nàng bị đuổi ra khỏi ngõ nhỏ, mặt mũi cũng đem đi quét rác hết rồi. Thế mà Diệp Dung vẫn mang một bộ dáng vô tâm vô phế, mẫu thân cũng quá nuông chiều muội muội rồi, không những không phạt nàng, ngược lại còn bố trí lại phòng ở cho nàng.

“Đại tỷ tỷ, tỷ nhìn xem? Bình phong này xinh đẹp đúng không?” Diệp Dung đắc ý dào dạt hỏi.

“Xinh đẹp.” Diệp Phù cười nói: “Lại nói tiếp, thật buồn cười, trên đỉnh Đa Bảo của tứ muội muội đặt một chiếc hộp gỗ rất xinh đẹp, ta còn tưởng rằng bên trong là thứ tốt gì cơ, kết quả, chỉ là một con châu chấu được bện bằng lá tre, ta mới vừa nhìn thoáng qua, tứ muội muội liền khẩn trương đoạt lại, nhìn bộ dáng muội ấy coi nó như bảo bối, cũng không biết là ai tặng cho muội ấy.” Nói xong, Diệp Phù đưa mắt nhìn Diệp Dung, quả nhiên thấy sắc mặt nàng ta thay đổi.

Người nào đưa cho Diệp Thiên? Khẳng định là Dự Vương! Lửa giận của Diệp Dung lập tức trào lên, Diệp Dung lại nghĩ tới một roi kia của Dự Vương, rõ ràng lúc đầu người hắn muốn chọn làm Vương phi là mình, không ngờ lại bị Diệp Thiên chiếm tiện nghi, cũng không biết Diệp Thiên đã nói bậy những gì bên tai Dự Vương để ly gián tình cảm Dự Vương dành cho mình.

Diệp Phù vừa đi, Diệp Dung liền nổi giận đùng tìm đến sân viện của Diệp Thiên, rốt cuộc Bạch Trân chỉ là tỳ nữ, không ngăn cản được nàng ta, trơ mắt nhìn nàng ta lấy mất chiếc hộp gỗ trên đỉnh Đa Bảo, kết quả, vừa đến hoa viên nhỏ, Diệp Dung liền chạm mặt Diệp Thiên.

Diệp Dung vừa thấy bộ dáng thảnh thơi của Diệp Thiên thì nổi trận lôi đình, lại thấy trong tay Lục Phỉ xách một chiếc rổ tinh xảo, bên trong là những trái anh đào tươi đẹp ướŧ áŧ, hiển nhiên là lấy từ chỗ Dự Vương, ngay lập tức đôi mắt nàng ta đỏ bừng vì giận dữ, giỏi cho ngươi đoạt vị trí Vương phi của ta, còn châm ngòi ly gián khiến Dự Vương phiền chán ta, chính mình lại chiếm hết tiện nghi!

Diệp Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra chiếc hộp gỗ trong tay Diệp Dung, đó là hộp gỗ nàng dùng để đựng con châu chấu chính tay ca ca bện! Bởi vì dù sao nó cũng bằng lá tre, qua một thời gian sẽ bị hỏng, nên nàng mới tìm một cái hộp để bảo quản nó.

“Diệp Thiên, ngươi là đồ không biết xấu hổ!”

“Trả lại cho ta!” Diệp Thiên tiến lên đoạt lại chiếc hộp trong tay Diệp Dung, Lục Phỉ hoảng sợ, vừa định tiến lên hỗ trợ đã bị hai nha hoàn phía sau Diệp Dung ngăn cản.

Rốt cuộc Diệp Dung cũng lớn hơn Diệp Thiên một tuổi, vóc dáng cũng cao hơn một chút, nàng ta lại cố ý giơ chiếc hộp gỗ lên cao, Diệp Thiên đuổi theo nửa ngày cũng không chạm được, nhưng lại khiến bản thân mệt mỏi tới mức thở hổn hển.

Diệp Dung liếc mắt nhìn hồ nước bên cạnh, đột nhiên sinh ra một ý tưởng lớn mật, nàng ta chạy bên cạnh hòn đá bóng loáng bên hồ nước, giơ hộp gỗ, làm bộ muốn ném chiếc hộp vào trong nước.

“Không được ném!” Diệp Thiên vội vã chạy tới, muốn cướp về.

Lục Phỉ bị hai nha hoàn giữ chặt hai tay, gương mặt cũng bị cào xước mấy vết, chiếc rổ cũng bị rơi xuống đất từ sớm, anh đào vương vãi khắp nơi, phần lớn là bị giẫm nát, nàng vội vã muốn đi giúp tiểu thư nhà mình, nhưng lại không thể thoát thân, mắt thấy Diệp Thiên đi về phía hồ nước, nàng sợ tới mức tim muốn ngừng đập, tê tâm liệt phế hô: “Tiểu thư, đừng qua đó!”

Diệp Dung một lòng muốn đẩy Diệp Thiên xuống hồ nước, cho dù không thể chết đuối, nhưng với loại thời tiết này cũng đủ khiến Diệp Thiên bệnh một trận, đôi mắt nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thiên, chỉ chờ Diệp Thiên tới gần sẽ đẩy một cái, lại không chú ý tới chính mình dẫm lên cục đá thập phần bóng loáng kia, trên mặt đá còn có một chút rêu xanh, hai chân nàng ta xiên xiên vẹo vẹo, Diệp Thiên còn chưa tới gần, nàng ta đã bị mất cân bằng, đôi tay khua loạn trong không trung vài cái, “Thình thịch” một tiếng, rớt vào trong nước.