Kim Tại Hưởng cùng Tuấn Chung Quốc đi taxi mất khoảng 15 phút thì đến phim trường.
Đạo diễn Vương lấy cuộn kịch bản vỗ vào lòng bàn tay: "Đến rồi đến rồi. Mau vào phòng để thay trang phục và làm lại tóc." Sau đó mới hướng vào phòng chờ bên trong lớn tiếng hô: "Nhớ trang điểm cho Tuấn Chung Quốc tà khí thêm một chút, độ thanh mát của tuổi trẻ thì cậu ta có thừa rồi."
Thấy Kim Tại Hưởng đứng bên cạnh khoanh tay không nói câu gì, đạo diễn Vương lúc này mới bổ sung: "Còn Kim Tại Hưởng thì mang sắc thái ngược lại, vừa ưu nhã vừa trầm lặng."
Hai người nhìn nhau, sau đó cùng tiến vào phòng chờ.
Tất cả đã ổn định vị trí là chuyện của gần một tiếng sau đó. Hiện tại hai người đang diễn lại cảnh niên thiếu của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, khi đó Kim Thái Hanh vẫn đang phải làm thêm kiếm tiền nuôi Điền Chính Quốc cùng người mẹ đang nằm viện của mình.
Điền Chính Quốc muốn cùng anh kiếm tiền, nhưng anh lại sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu, nhất quyết một mực từ chối.
Điền Chính Quốc 18 tuổi đang tuổi ăn tuổi học. Kim Thái Hanh 20 tuổi, có thể vừa học vừa làm thêm mưu sinh.
Cùng một lúc phải kiếm tiền đóng học phí cho cả hai, lại thêm tiền viện phí của mẹ rất vất vả, Kim Thái Hanh rốt cuộc làm một ngày ba công việc.
Buổi sáng đi học, buổi chiều làm thêm tại quán cà phê, buổi tối đi dạy thêm tranh thủ phiên dịch.
Hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi.
Tối hôm đó Điền Chính Quốc có một bữa tiệc chia tay với một người bạn đi du học, nói với Kim Thái Hanh khoảng 11 giờ sẽ về đến nhà.
Kết quả Kim Thái Hanh đang ngủ, bị tiếng động lớn bên ngoài cửa làm cho giật mình tỉnh giấc. Nguyên lai Điền Chính Quốc có hơi quá chén, loạng choạng từ bậc thềm tiến vào.
Kim Thái Hanh vội vã chạy đến nâng người Điền Chính Quốc để cậu dựa vào người mình, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc có điểm gay mũi, liền hơi chau mày lại.
Vất vả đem được một con ma men từ ngoài nhà vào trong phòng, Kim Thái Hanh chỉnh lại áo ngủ của mình, sau đó mới chăm chú nhìn sườn mặt của Điền Chính Quốc.
Giống như đã tập qua, những ngón tay thon dài của Kim Tại Hưởng lướt trên mái tóc mềm mại của Tuấn Chung Quốc, thầm nghĩ cảm giác thật thích.
Đến lúc thực hiện cảnh tiếp theo giống như trong kịch bản, Kim Tại Hưởng vừa mới cúi người xuống chưa kịp để bốn phiến môi chạm vào nhau, đã nghe thấy có tiếng hô nhỏ của người trong đoàn làm phim: "Trịnh tổng sao anh lại tới đây?"
Động tác của Kim Tại Hưởng liền theo câu nói này khựng lại.
"Cut!" Vương Hà ngay lập tức nói.
Tuấn Chung Quốc mở mắt ra, con ngươi sâu hút không rõ biểu cảm.
Kim Tại Hưởng từ trên người Tuấn Chung Quốc lồm cồm bò dậy, nhìn về phía Trịnh Hạo Thạc.
Trịnh Hạo Thạc đứng ở đó đáp lại ánh mắt của Kim Tại Hưởng, trên miệng vẫn trả lời: " Tôi đến xem tiến độ của mọi người thế nào. Hơn nữa hai nhân vật chính đều nằm trong công ty Tịch Đằng chúng tôi, có chút không an tâm."
Đối với sự có mặt bất ngờ của Trịnh Hạo Thạc, Vương Hà có điểm thụ sủng nhược kinh, "Ai da Trịnh tổng, mọi thứ đều rất tốt. Kim Tại Hưởng không cần nói đến anh cũng biết khả năng diễn xuất của cậu ấy rồi đó. Còn Tuấn Chung Quốc tuy rằng lần đầu thử sức nhưng từ đầu đến giờ cũng mắc rất ít lỗi sai. NG rất ít."
"Ừ. Tôi thấy rồi."
Không đoán được ý vị trong lời nói của Trịnh Hạo Thạc, Vương Hà liền dúi tay vào người bên cạnh: "Còn đứng ngơ đó làm cái gì, không mau lấy ghế mời Trịnh tổng ngồi."
Trịnh Hạo Thạc đáp: "Không cần tốn sức như vậy đâu. Mọi người cứ làm việc đi, đừng để ý đến tôi."
"Được được."
Vương Hà chờ Kim Tại Hưởng vào vị trí cũ, "Cảnh 245 lần thứ 2, diễn!"
Trịnh Hạo Thạc đứng khoanh tay ở khoảng cách không xa, âm trầm chăm chú dõi theo từng của chỉ của Kim Tại Hưởng.
Chính mắt nhìn thấy anh hôn lên môi của một nam nhân khác, vẫn là không đành lòng muốn ngoảnh mặt đi.
Thế nhưng động tác còn chưa thực hiện được một nửa, cảnh trước mắt khiến Trịnh Hạo Thạc ánh mắt đỏ quạch lên.
Tuấn Chung Quốc xoay người, ngay lập tức áp Kim Tại Hưởng phía dưới. Cúi đầu dùng sức hôn môi Kim Tại Hưởng.
Phía bên này Kim Tại Hưởng cũng một phen giật mình, liên tục cố gắng đẩy người bên trên ra, có điều đối với lực của Tuấn Chung Quốc lại không hề lay chuyển.
Cánh môi bị thanh niên mυ"ŧ đến phát đau, đến lúc phía Vương đạo diễn hô cut, Tuấn Chung Quốc mới dừng lại, từ trên cao nhìn Kim Tại Hưởng đang đỏ mặt khó khăn hô hấp.
Kim Tại Hưởng nghiến răng: "Cậu làm cái gì vậy."
Tuấn Chung Quốc nhìn về hướng đoàn làm phim, gãi má cười cười: "Tôi nhớ nhầm cảnh."
Rốt cuộc cảnh này, diễn đến 7 lần.
Tuấn Chung Quốc vẻ mặt tội lỗi, cúi thấp đầu: "Bởi vì có Trịnh tổng ở đây, cho nên tôi mới run như vậy. Thực sự xin lỗi."
"Không có việc gì. Tâm lý như vậy cũng rất dễ hiểu." Vương Hà phất phất tay, để toàn bộ đạo cụ xuống, "Mọi người nghỉ ngơi một lúc đã, 10 phút nữa lại tiếp tục."
"Tôi ra ngoài hít thở một chút, trong này ngột ngạt quá." Kim Tại Hưởng vừa cước bộ vừa nói.
Trịnh Hạo Thạc nhìn theo bóng lưng Kim Tại Hưởng, hướng Vương Hà mỉm cười: "Vậy tôi cũng không làm phiền nữa."
"Anh đến đây đã là vinh hạnh của tôi rồi." Vương Hà cao hứng đáp: "Anh trên đường đi cẩn thận."
Trịnh Hạo Thạc ra ngoài, đã không thấy Kim Tại Hưởng đâu, ngược lại thấy Tuấn Chung Quốc đang đứng ở ngay trước mặt.
"Tại Hưởng đâu."
Tuấn Chung Quốc lắc đầu: "Không biết, tôi đang chờ anh ấy quay lại."
Trịnh Hạo Thạc không nói không rằng lao đến túm lấy cổ áo Tuấn Chung Quốc, âm trầm ban đầu bỗng nhiên bộc phát thành cơn tức giận: "Vừa rồi là cậu cố ý."
"Không có." Tuấn Chung Quốc đối diện với phản ứng của Trịnh Hạo Thạc không hề sợ hãi, bình tĩnh trả lời. "Do anh nhìn chằm chằm khiến tôi không thể nào tập trung."
"Nếu tôi còn thấy cậu làm như vậy, tôi sẽ không nể mặt ba cậu liền đá cậu ra khỏi công ty." Trịnh Hạo Thạc lại càng siết chặt nắm đấm, âm giọng đã trầm đến mức thấp nhất.
"Làm gì?" Tuấn Chung Quốc nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ: "Ý anh là hôn anh Tại Hưởng sao? Trịnh tổng, dù anh ấy có hôn ai, cũng không có quan hệ gì đến anh."
"Câm miệng!" Lần này đã thực sự giáng đòn xuống sườn mặt Tuấn Chung Quốc.
Tuấn Chung Quốc không đáp trả, cũng không né tránh, thân người hơi lảo đảo một chút.
Nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc hai mắt đỏ ngầu, Tuấn Chung Quốc vừa sửa cổ áo mình vừa nói tiếp: "Bây giờ cảm thấy hối hận rồi sao? Đã muộn rồi, Kim Tại Hưởng từ bây giờ đã có tôi ở bên cạnh, tôi luôn ở bên cạnh anh ấy."
Sau đó xoáy thẳng vào con ngươi của hắn:
"Sẽ không giống như anh."
Trịnh Hạo Thạc thế nhưng bởi vì câu nói này, lập tức bất động.
Không hiểu. Cậu căn bản không hiểu.
Lí do vì sao tôi lại rời xa Kim Tại Hưởng
Nhưng cậu nói đúng, tôi bây giờ đang vô cùng hối hận.
_---/---_
tiểu kịch trường:
Tác giả: Trịnh tổng...
Trịnh tổng: ...
Tác giả: Trịnh Hạo Thạc ~~
Trịnh tổng: ...
Tác giả: Trịnh Hạo Thạc cậu không nghe tôi gọi cậu sao...
Trịnh tổng: Bà biến tôi thê thảm thế này còn muốn tôi thưa dạ với bà sao!
Tác giả: ...