Không ngờ tại hạ được nhiều bằng hữu động viên như vậy, quả thật đây là một
niềm vui lớn đối với tại hạ. Để đáp lại sự nhiệt tình của các bằng hữu, tại hạ
sẽ cố gắng đi hết bộ truyện này. Một lần nữa xin cảm ơn mọi người!
- Hả!
Hồng Dịch dưới thân thể bị đoạt xá của Vô Địch Hầu vừa bước vào phòng khách
liền nhấc tay phá tan Đại Tàng Chính Pháp một cách đầy ngang ngược, nhất thời
khiến cho tất cả mọi người có mặt trong phòng đều cảm nhận được một cỗ khí
phách hùng hồn tựa như ngục sâu, tựa như biển rộng, một thứ khí tức nắm giữ
tất cả vạn vật đang ùn ùn đập tới.
Ở bên ngoài có rất nhiều thủ hạ của Vô Địch Hầu đang giám sát phòng khách, lúc
này bọn họ đều cảm thấy kích động vô cùng, bởi lẽ ai ai cũng cảm giác được,
đây mới chính là khí tức của Vô Địch Hầu.
Kỳ thực mấy ngày nay, Vô Địch Hầu trong lúc bế quan lại hạ lệnh xuất binh, hơn
nữa lại khiến thủ hạ phối hợp với triều đình thanh tra nhân khẩu, một loạt
hành động có tính chất cực kỳ khác thường này quả thực khiến cho đám thủ hạ lo
lăng, thế nhưng không một ai dám mở miệng.
Hồng Dịch sau khi luyện hóa linh tính của Như Lai Cà Sa đã tích lũy được vài
phần bá đạo, cũng như đạo lý của bậc quân tử, tựa quân vương tựa bá chủ, tươi
sáng tựa gió xuân, lạnh lùng tựa sương tuyết, mãnh liệt tựa mặt trời chói
chang. Hiện giờ hắn lại đóng vai Vô Địch Hầu, quả thật là thích hợp vô cùng.
- Ngươi...
Triệu phu nhân biến sắc, ả ta cũng là một kẻ tinh minh dị thường, sao có thể
không nhìn ra Vô Địch Hầu dường như đã có biến hóa. Thế nhưng ả ta không cách
nào nói rõ ràng được, cơ thể khẽ run lên đôi chút, sau đó liền vững như thái
sơn, tay cầm chén trà bằng ngọc phỉ thúy, móng tay khẽ khàng gảy gảy một vài
lá trà trôi bồng bềnh bên trong chén. Ánh mắt của ả ta thoáng nhìn qua vị quận
vương "Dương Thiện" ngồi bên cạnh, vốn dĩ là long hồn Thái Thủy sơn có pháp
lực thần thông quảng đại.
- Thế nào? Xem ra chư vị tính sai rồi thì phải! Chỉ như vậy đã cho rằng đào
móc được tất cả căn cơ của bản hầu rồi sao? Tưởng dễ dàng vậy sao?
Hồng Dịch nhìn Triệu phu nhân. Ả tiện nhân này hiện giờ đang ở ngay trước mặt
hắn, thế nhưng Hồng Dịch không để lộ ra chút biểu tình nào, hiện giờ hắn đã
sắp sửa trở thành Tạo Vật Chủ, làm sao có thể vì cừu hận mà thất thố được?
Bây giờ chưa phải là lúc để tính toán thù hận, Hồng Huyền Cơ mới là chủ mưu.
Triệu phu nhân là chính thê của thái sư đương triều, hạng nữ nhân như Phi nhi
tuyệt không thể so sánh được.
- Thiến nhi, Băng Tâm, các nàng đi thông báo xuống bên dưới, mang tất cả các
quan lại hộ Bộ đến đây thanh tra nhân khẩu giam giữ lại, nói là bọn họ ngấm
ngầm cấu kết với Vân Mộng, ta phải tra xét triệt để, đồng thời cũng giam lỏng
thái tử lại! Nếu như dám phản kháng, bản hầu không ngại cho hắn chịu chút
thiệt thòi!
Hồng Dịch hoàn toàn dựa theo tính cách vô pháp vô thiên của Vô Địch Hầu mà
hành sự.
- Dạ, Hầu gia!
Âu Dương Thiến, Hàn Băng Tâm, hai mỹ nhân trong hậu cung của Vô Địch Hầu vừa
nghe được mệnh lệnh liền vội vàng khom người xuống, sau đó nhanh chóng rời đi,
dáng đi uyển chuyển mềm mại không gì sánh được.
- Ngươi, ngươi, dám giam giữ quan viện hộ Bộ triều đình! Thậm chí còn dám
giam lỏng thái tử! Ngươi thật lớn mật!
Hồng Hi nhìn Vô Địch Hầu phát ra một loạt mệnh lệnh như vậy, quả thực chẳng
khác nào tạo phản.
Choang!
Thanh bảo đao bên hông dường như bị sự phẫn nộ của hắn mà mãnh liệt bắn ra
ngoài.
- Ngươi, cái tên phế vật này, tự cho rằng võ công tiến nhanh liền dám ở trước
mặt bản hầu làm càn sao? Ngươi đang mặc thứ khải giáp gì mà dám kiêu ngạo
trước mặt bản hầu? Ngươi có tin bản hầu lột da ngươi làm phân nuôi cây cỏ hay
không? Phế vật, bản hầu lãng phí một viên Địa Nguyên Linh Đan cho ngươi, thế
nhưng ngươi lại để Hồng Dịch cướp lấy, làm hại bản hầu phải chịu thiệt thòi!
Quỳ xuống cho bản hầu!
Khí sắc Hồng Dịch biến đổi, trên mặt hiện ra vẻ cười nhạt thường thấy của Vô
Địch Hầu, năm ngón tay xòe ra, một cỗ kình phong bất thình lình nổ ra, tựa hồ
hình thành một chiếc trảo sắc bén. Chiêu thức hắn vừa thi triển chính là Tạo
Vật Đại Cầm Nã trong Chư Thiên Sinh Tử Luân của Hồng Huyền Cơ.
- Hừ!
Hồng Hi vẫn bất động, dường như tự tin một cách phi thường, từ mi tâm chợt lóe
lên một cỗ khí tức mang theo uy nghiêm của thần long. Tốc độ của hắn bỗng chốc
tăng lên gấp mấy lần, Trấn Ngục bảo đao lọt vào tay một cách kỳ ảo ma quái,
một đao lập tức bổ về phía mặt Hồng Dịch.
Trong khoảnh khắc khi lưỡi đao bổ xuống, trên người hắn phát ra một loạt âm
thành rào rào, từng vòng lân phiến gợn lên liên hồi, chỉ nháy mắt đã bọc lại,
ngưng kết thành một thứ vật chất màu hồng ánh kim tựa như xương cốt.
Khí tức cuồn cuộn, lực lượng tăng vọt, thể lực trực tiếp vượt đến nhân tiên!
Đây là thần giáp, loại thần giáp dùng long lân, long huyết, long hồn tình
thạch luyện chế thành So với Nguyên Thần Bạch Cốt khải giáp, Huyền Hoàng giáp,
Lão Nha Tinh Thần giáp còn lợi hại hơn nhiều, khí tức trên thần giáp dường như
sánh ngang với Thiên Mang Giác thần khải.
- Nhanh như vậy đã chế tạo thành khải giáp rồi sao! Kỹ thuật lại cao minh đến
dường này, không ngờ lực lượng lại có thể ngang ngửa với hai, ba phần mười lực
lượng của Thiên Mang Giác thần khải
Hồng Hi tại thời điểm này, vô luận là thể lực hay về phương diện khí thế bản
thân, đều đủ để chống lại nhân tiên, thân thể lại càng rắn chắc hơn cả nhân
tiên, nước lửa, đao binh cũng không thể chạm vào thân thể.
Khải giáp được luyện chế từ thiên long há có thể tầm thường được sao? Một con
thiên long, so với một đỉnh cấp nhân tiên còn giá trị hơn nhiều!
- Vô Địch Hầu thấy bộ Chư Thiên Tiên Vương Giáp thế nào?
Hồng Hi một đao bổ xuống, áo giáp rào rào bó chặt lấy toàn thân, miệng phát ra
một tiếng cười dài. Đao trên tay va chạm với tay Hồng Dịch cùng một chỗ, thân
đao, sống đao cùng tay trần liên tục giao đấu hơn mười hiệp, không ngờ lại
không rơi vào thế hạ phong.
Hồng Dịch lạnh lùng cười, trên tay đột nhiên sinh ra một cỗ lực hút khổng lồ,
không ngờ lại cùng lúc sử dụng đạo thuật.
Một luồng sáng đen chợt lóe lên, lòng bàn tay liền xuất hiện một đóa Mạn Đà La
hoa đen nhánh. Một đao của Hồng Hi vừa chém lên Mạn Đà La hoa, trong khoảnh
khắc toàn thân bị một màn khí đen bao phủ.
Sau đó màn khí đen liền thu nhỏ lại, biến thành một vòng thủy tinh thật lớn.
Cả người Hồng Hi bị phong ấn trong đó, liên tục thi triển đao thuật một cách
cuồng bạo, thế nhưng không cách nào phá vỡ được tấm màn phong ấn.
- Ta bảo ngươi quỳ xuống, ngươi phải quỳ xuống!
Dứt lời liền tăng thêm lực lượng, trong phong ấn lập tức xuất hiện một cỗ lực
lượng cực mạnh, cưỡng ép Hồng Hi quỳ xuống mặt đất.
- Hắc Ám Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới! Ngươi làm sao có được đạo thuật
của Huyền Thiên Quán!
Long hồn Dương Thiện không chút nào để ý Hồng Hi đang bị trấn áp, cả người
liền đứng bật mạnh dậy.
- Thiên Xà vương Tinh Mâu đã là nữ nhân của bản hầu, được bản hầu thu làm hậu
cung, bản hầu vì sao lại không có được môn đạo thuật này?
Hồng Dịch mở miệng nói một cách ngông cuồng:
- Không đến mấy ngày nữa, bản hầu sẽ tiếp thu Huyền Thiên Quán, mang Huyền
Thiên quán chủ thu dưới trướng, nạp Thiên Xà vương Tinh Mâu làm tiểu thϊếp!
Bản hầu hiện tại đạo võ song tu, võ đạo đã đạt thành nhân tiên! Đạo thuật cũng
tu luyện đến cảnh giới cực kỳ cao minh!
- Tam Giới Đại Dự Ngôn, cướp đoạt!
Trong lúc nói, ý niệm Hồng Dịch khẽ động, từ trong Hắc Ám Đại Kết Giới nhất
thời phát ra một chùm ánh sáng trắng mang theo những âm thanh ầm ầm tựa như
những vì sao đang bùng nổ. Những chùm ánh sáng trắng này, từng vòng từng vòng
chấn động, lan tỏa đến thân thể của Hồng Hi, ngay lập tức Hồng Hi liền hét lên
một tiếng điên cuồng! Lân phiên trên người từng tấc từng tấc bị phân giải!
Cuối cùng chỉ còn lại một người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ!
- Tam Giới Đại Dự Ngôn!
Long hồn Dương Thiên lùi về phía sau một bước, hắn tuy rằng đạo thuật cao
cường, thế nhưng đứng gần một nhân tiên, bản thân cũng cảm thấy cố kỵ vài
phần. Nhất là âm thanh vừa rồi là âm thanh của Nguyên Khí Pháo, trực tiếp
khiến cho hắn cảm giác được sự uy hϊếp.
Kỳ thực Hồng Dịch cũng không ngộ ra được Nguyên Khí Pháo cùng Tam Giới Đại Dự
Ngôn, thế nhưng cũng hơi hơi mô phỏng được, bắt chước được đôi chút, tính ra
cũng giống được hai ba phần. Hơn nữa long hồn Thái Thủy Sơn đối với Tam Giới
Đại Dự Ngôn, Nguyên Khí Pháo.
- Hừ! Giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu cũng là nữ nhân của bản hầu! Được bản
hầu thu làm hậu cung, Tam Giới Đại Dự Ngôn có gì đáng ngạc nhiên?
Ánh mắt Hồng Dịch quét qua Triệu phu nhân, trong lòng lạnh lẽo tựa như băng
tuyết, cuối cùng chỉ cất một tiếng cười ngông cuồng nói:
- Triệu phu nhân, phu nhân càng ngày càng trẻ ra thì phải?
- Quả nhiên là Vô Địch Hầu, nếu không phải là Vô Địch Hầu chắc cũng không có
lá gan lớn như vậy. Hơn nữa ngươi so với trước kia còn ngông cuồng, bá đạo hơn
nhiều. Ngươi dám nói với ta như vậy, chẳng lẽ không sợ Huyền Cơ phía sau ta
sao? Ngươi nên biết rằng, bộ Chư Thiên Tiên Vương khải này của Hi nhi là do
hoàng thượng tự tay ban cho, ngươi dám công khai cướp đoạt sao?
Triêu phu nhân đặt chén trà lên bàn, trong ánh mắt lóe lên một tia giận dữ,
thế nhưng rõ rằng bị cường ngạnh kiềm nén lại.
- Hồng Huyền Cơ?
Hồng Dịch lạnh lùng cười.
- Ta sợ hắn sao? Triệu Phi Nhi, ngươi bị ta thu làm hậu cung, ra đi! Ngươi
vừa nói muốn đem tài sản của ta chuyển đến Đại La phái, không cần thiết nữa,
đều là người một nhà cả, những gì của Đại La phái cũng đều là của ta!
Vừa nói, Hồng Dịch vừa vung mạnh tay lên, một cánh cửa không gian liền hiện
lên trước mặt, từ bên trong một nữ tử bay nhanh ra bên ngoài. Nữ tử mặc một bộ
váy mỏng màu hồng phấn, phiêu phiêu tựa như tiên nữ, đúng là tông chủ Đại La
phái, Triệu Phi Nhi.
- Chưởng môn!
Nhìn thấy Triệu Phi Nhi, Triệu phu nhân rốt cuộc cũng không ngồi yên nổi, đứng
bật người dậy, thậm chí còn hất đổ cả chén trà trên mặt bàn.
- Uyển Nhi, ngươi trở lại nói cho Huyền Cơ, ta đã cùng hắn ân đoạn nghĩa
tuyệt, từ này về sau sẽ ở cùng Hầu gia một chỗ.
Triệu Phi Nhi phát ra âm thanh cứng ngắc, vung tay lên, quay về phía Triệu phu
nhân nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi....
Triệu Phu Nhân nhìn Vô Địch Hầu, sau đó lại quay sang nhìn Triệu Phi Nhi, ngón
tay tựa như co giật liên hồi.
- Triệu Phi Nhiên, không ngờ ngươi dám phản bội Hầu gia, vứt bỏ cơ nghiệp của
Đại La phái! Người đừng quên rằng Đại La Thiên Tôn vẫn còn đó.
Nhắc đến Đại La Thiên Tôn, Triệu phu nhân dường như bình tĩnh trở lại, sau đó
ngồi xuống.
- Triệu Uyển Nhi, ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám nói với ta như vậy!
Ánh mắt Triệu Phi Nhi chợt lóe lên, trên khuôn mặt hiện lên vẻ uy nghiêm.
- Ả Triệu Phi Nhi này xem ra so với ả tiện nhân kia còn cao hơn rất nhiều.
Hồng Dịch tâm niệm khẽ động, hắn đã khống chế được toàn bộ thần niệm của Triệu
Phi Nhi. Thần niệm cường đại của hắn lúc này đang trấn áp linh hồn của Triệu
Phi Nhi. Lúc này Triệu Phi Nhi chẳng khác nào một con rối, thế nhưng sự tức
giận vừa rồi của Triệu Phi Nhi lại hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.
- Được, được, được lắm, người dám phản bội lại Hầu gia, Đại La phái hiện giờ
thuộc về ta.
Triệu phu nhân sau khi ngồi xuống, gắt gao nhìn về phía Triệu Phi Nhi, sau đó
lại nhìn về phía Vô Địch Hầu đã bị Hồng Dịch đoạt xá.
- Nữ nhân của Hồng Huyền Cơ dường như còn rất nhiều, chẳng qua bản hầu chỉ
cần chế tạo một tòa kim ốc, sau đó mang tất cả nữ nhân của hắn thu gom vào đó,
đây cũng là một thú vui lớn trong nhân sinh này!
Hồng Dịch trong lòng lạnh lùng tỉnh táo, thế nhưng ngoài miệng luôn phát ra
những lời lẽ
cuồng ngạo vô cùng, chẳng khác nào ma đạo.
Ở bên trong Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới, Hồng Hi phun ra một ngum máu
tươi, sau đó bất ngờ bị tống ra bên ngoài, cả bộ áo giáp đều bị lột sạch.
- Bộ áo giáp này rất không tệ, như vậy đi, cho bản hầu mượn chơi một hai
ngày, thế nào Hồng Hi?
Hồng Dịch cười cười, đưa áo giáp cho Triệu Phi Nhi.
- Đây là dành cho a di Phi Nhi của ngươi, tuy nhiên hiện giờ nàng đã là nữ
nhân của bản hầu, tặng bộ áo giáp này cho nàng tính ra cũng không quá phận chứ
nhỉ? Nếu như Hồng Huyền Cơ địch thân đến đây đòi lại, ta còn suy xét có thể
trả lại cho hắn. Được rồi, hiện giờ mời Triệu phu nhân đi nghỉ ngơi trước.
Chúc mừng phu nhân đoạt được vị trí chưởng môn Đại La phái.
- Không sai, đây thực sự là Hầu gia.
Cùng lúc đó, tại một hậu cung thần bí, Âu Dương Thiến, Hàn Băng Tâm, hai nữ tử
lúc trước cùng một đoàn nữ tử quốc sắc thiên hương đang ngồi quây xung quanh
một nữ tử mặc y phục đỏ rực như lửa, khuôn mặt che bằng một chiếc khăn đỏ
hồng, cơ thể hơi khẽ động liền tựa như một tinh linh hỏa diễm rực rỡ.
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)