Chương 10: SĂN HỒ HUNG HIỂM.

Mấy ngày này, Hồng Dịch ở tại sơn cốc sâu trong Tây sơn, làm bạn với mấy vạn sách điển tịch, quên đi hết thảy những tâm tư phiền não trong cuộc sống.

Điển tịch tàng thư trong sơn cốc thạch thất so với tàng thư một nhà phú quý hào môn đều phong phú hơn, trừ hoàng cung thư khố, cơ hồ không nơi nào có thể so sánh được. Đáng thương là Hồng Dịch đọc sách hơn mười năm, mượn sách rồi chép ra để đọc, làm sao có thể gặp được tình huống như vậy? Có một phòng đầy sách mặc cho hắn đọc.

“ Đại Thiện tự thư khố có phải bị các ngươi dọn sạch đúng không? Nhiều sách như vậy, các ngươi làm thế nào mang đi được?”

Đọc sách ba ngày, cuối cùng giúp cho hơn một nửa bộ sách nhất nhất phân loại, vào thời gian nghỉ ngơi rỗi rãi, Hồng Dịch thần hồn xuất xác, cùng ba con tiểu bạch hồ nói chuyện phiếm.

Ba con tiểu bạch hồ Tiểu Tang, Tiểu Thù, Tiểu Phỉ cùng Hồng Dịch tán gẫu nói chuyện phiếm thật sự vui vẻ, mỗi ngày đều kêu ca ca trường, ca ca đoản. Vô cùng thân thiết so với thân huynh muội còn muốn thân hơn. Hồ ly đan thuần thiên chân, làm cho Hồng Dịch sâu trong lòng có thể cảm thụ được.

“Sách Đại Thiện tự nhiều lắm, chúng ta chính là mang theo hơn một nửa ra ngoài, ta cũng là nghe ba mẹ ta nói vậy thôi, bất quá bọn họ trên đường từ Trung Châu chuyển nhà tới đây bị người bắt đi.”

Tiểu Thù nhắc tới phụ mẫu của mình rất thương tâm.

“Từ Trung Châu đến Ngọc kinh, ngàn dậm xa xôi, một oa( ổ) hồ ly chuyển nhà đến đây hẳn trên đường cũng gặp phải một chút nguy hiểm, nhất là Tiểu Tang, Tiểu Thù, Tiểu Phỉ bọn họ là thuần bạch hồ. Trên người lông không có một chút tạp sắc, hồ ly như vậy, cho dù là da lông, giá trị đều trăm kim.”

Hồng Dịch trong lòng đương nhiên hiểu rõ.

Da lông thuần bạch hồ ly ở trên thị trường giá trị phi thường cao.

“Trời ban cho hồ ly bộ lông đẹp đẽ quý giá, nhưng lại không có ban cho chúng thủ đoạn bảo vệ mình, ai, bất quá hoàn hảo là Tiểu Tang, Tiểu Thù, Tiểu Phỉ chúng nó cuối cùng cũng có chút thủ đoạn tự bảo vệ mình, không giống ta, tay trói gà không chặt. Tu luyện võ học, Thần hồn phải xuất xác, phải tu luyện đến mức’Khu vật’, tuyệt đối không phải sự tình một sớm một chiều. Trong Đạo kinh ghi lại, người tu đạo căn cơ không sâu, hoặc là không có phương pháp rèn luyện thần hồn cao thâm, thì suốt đời cũng không tu luyện đến cảnh giới’Khu vật’.”

Ba ngày này, Hồng Dịch đọc kỹ điển tịch, cũng biết được không ít người đọc sách tạm gác”Lục hợp chi ngoại”( hết thảy đểu để ngoài) không bàn đến quỷ thần.

Mười tầng tu luyện thần hồn’Định thần, Xuất xác, Dạ du, Nhật du, Khu vật, Hiện hình, Phụ thể, Đoạt xá, Lôi kiếp, Dương thần’. Hồng Dịch cũng đại khái biết một ít manh mối.

Hắn hiện tại đã có thể’Định thần’,’Xuất xác’, lại chỉ là bước đàu tu luyện công phu, thậm chí cũng không tính là tiến dần từng bước.

Sau khi Thần hồn xuất xác, bước tiếp theo chính là rời xa thân thể ra ngoài du đãng.

Giống như là người ly khai con thuyền xuống nước để dần dần hiểu rõ thủy tính.

‘Dạ du’ cũng có nhiều hạn chế, như bắt đầu chỉ có thể vào những buổi tối không gió. Từng bước từng bước một làm thần hồn cường đại, mới có thể từ từ ở dưới nguyệt quang dạ phong (ánh trăng gió đêm- để HV đọc cho nó hay:D) mà du đãng.

Sau ban đêm du đãng, chính là’Nhật du’.

Bất quá ban ngày mà du đãng so với Dạ du nguy hiểm hơn rất nhiều.

Nhật quang bạo liệt, bình thường thần hồn chịu không nổi tẩy lễ của nhật quang. Có thể nói là gặp quang thì tử (gặp ánh sáng là toi).

Ban ngày xuất xác du đãng, chẳng khác nào là lúc sóng to gió lớn tới lại rời thuyền xuống biển bơi lội.

Đó cũng là nguyên nhân vào ban ngày, bình thường không có quỷ quái âm hồn xuất hiện.

Nếu thần hồn có thể du đãng vào ban ngày, thời điểm không sợ nhật quang( ánh nắng), vậy nhất định là đạt tới cảnh giới cường đại.

Sau khi đạt tới cảnh giới cường đại có thể nhật du, thần hồn phát triển thêm một bước, có thể khu động vật thể. Tới cảnh giới như vậy, người tu luyện có thể khu kiếm ám sát, giống như cung nỏ xạ kích. Như vậy có thể tự bảo vệ mình.

Trước đó thì người tu luyện muốn tự bảo vệ mình, vẫn là phải dựa vào quyền cước.

Hơn nữa thân thể càng mạnh, thần hồn cũng có thể xuất xác càng lâu, như Hồng Dịch bản thân là loại thân thể, thần hồn xuất xác lâu, thân thể sẽ từ từ suy yếu. Nếu xuất xác một ngày hai ngày, thân thể cũng sẽ chết đói chết khát mà cho dù không chết cũng mắc một tràng đại bệnh.

Hồng Dịch đọc ba ngày Đạo kinh, đối với Tu tiên thuật cũng hiểu biết tới trình độ ’Khu vật’. Về phần sau ’Hiện hình, Phụ thể, Đoạt xá, Lôi kiếp, Dương thần’ trong Đạo kinh đều không có ghi lại.

Bất quá bên trong ghi lại, có rất nhiều người tu tiên cả đời cũng không luyện đến thần hồn khu vật.

“ Võ kinh bên trong có mấy phương pháp bước đầu vận động cơ, ta còn phải tìm thời gian luyện tập một chút. Có thể luyện cho thân thể cường tráng, thần hồn xuất xác có thể lâu hơn một chút.”

Hồng Dịch hạ quyết tâm, phải bắt đầu luyện võ. Đại Kiền vương triều dùng võ lập quốc, lấy văn trị quốc, văn có thể làm quan, võ có thể phong tước. Điều này đối với việc Hồng Dịch vì mẫu thân giành một cái danh phận đều là không thể thiếu được.

Huống hồ, tu tiên tu võ đều có quan hệ mật thiết với nhau. Hồng Dịch đọc ba ngày Đạo kinh, biết rằng thủ quyết động tác trước khi thần hồn xuất xác cũng đều không phải vô ích mà còn rèn luyện thân thể, một só cách hô hấp phức tạp cũng là dùng để rèn luyện thân thể.

Ở trong Hầu phủ, hắn là không có cơ hội luyện võ. Hiện tại nơi này, cơ hội cuối cùng đã tới.

Mặc dù nói, luyện võ cũng không phải sự tình đơn giản, nhưng Hồng Dịch cũng không phải muốn học võ công cao thâm, mà là nghĩ muốn đem thân thể của chính mình luyện tập trở lên cường tráng một chút, từng bước từng bước một dần dần rồi sẽ đến.

Hồng Dịch biết chính mình còn trẻ, có đủ thời gian.

“Thi khoa cử, được công danh, lập chiến công, phong tước vị. những sự tình này đều phải làm từng bước từng bước một. Tóm lại, trước tiên khiến thân thể mình khỏe mạnh lên đã, thay đổi tình trạng tay trói gà không chặt.”

..................................

Đại Kiền vương triều sáu mươi năm, trận đại tuyết đầu tiên rốt cục cũng lưu loát buông xuống.

Tuyết phi thường lớn, ùn ùn kéo đến tung bay như lông ngỗng, như ruột bông bị xé ra, cái tròn tròn, cái thì dẹt (chỗ này chém chẳng biết thế nào. Nguyên văn: nhất đoàn đoàn,nhất bính bính. Trung: 一团团,一饼饼) .

Ngọc kinh thành Tây sơn lại nổi lên ”Bão tuyết”, thời tiết rét đến dọa người.

Bất quá thời tiết như vậy, trong thâm sơn lão lâm u cốc lại có một hương vị yên tĩnh đặc biệt, tối thích hợp cho việc đọc sách viết chữ, trau dồi học vấn.

Bên ngoài rét lạnh, nước đóng thành băng, nhưng tại u cốc trong thạch thất nơi hồ ly sống lại rất ấm là vì mấy đồng bồn thán hỏa lớn được đốt lên và cửa thạch thất cũng treo miên mành ngăn để gió lạnh.

Toàn bộ thạch thất hai bên có mấy cái lỗ nhỏ bằng nắm tay, giống như là do con người tạo ra. Mở rất xảo diệu, vừa vặn làm cho ánh sáng chiếu vào lại có năng lực thông khí, nhưng gió tịnh không có lùa vào.

Hồng Dịch đang ngồi tại thạch thất tiền diện nghiên cứu nghiền ngẫm”Võ kinh”.

Một bên, Tiểu Thù, Tiểu Tang, Tiểu Phỉ ba con tiểu bạch hồ đang ở chung quanh một hũ gốm lớn thu thập, bên trong tản mát ra hương vị cổ kê(???).

Là gà hầm.

Gà thượng hảo chính là gà rừng, thường ở trong núi ăn hạt thông, nấu lên mang theo hương vị thơm mát của hạt thông.

Đây là chúng hồ ly nhân lúc tuyết rơi vào trong núi bắt gà rừng. Nói là cấp cho Hồng Dịch thêm chút thức ăn.

Trong thạch thất có cất trữ lương thực, dầu muối củi gạo, tương dấm gia vị đầy đủ mọi thứnên không sợ đại tuyết phong sơn.

Ở trong sơn cốc ở vài ngày, Hồng Dịch biết là đàn hồ ly hoàn toàn thoát ly cuộc sống cầm thú ăn tươi nuốt sống, chẳng những đọc sách tập viết, còn học tiếng người, học người trồng trọt, nấu cơm, ăn dầu muối, trong sơn động ngủ trên giường chiếu, hơn nữa mỗi ngày đều quét tước vệ sinh, tắm rửa, hết thảy đều thu thập rất sạch sẽ.

Một đầu khác thạch thất có mấy gian phòng nhỏ, trong phòng, một ít hồ ly lười biếng quỳ rạp trên mặt đất ngủ, bộ dáng lười nhác.

Tuy là một ổ hồ ly, nhưng lại không có một chút mùi hôi nên cũng không làm ảnh hưởng tới Hồng Dịch đọc sách.

Lão hồ Đồ lão mặc dù đang ở trong thạch thất, nhưng lại không nhúc nhích, hiển nhiên là thần hồn xuất xác du đãng.

Tuyết rơi nhiều như vậy, lão hồ tu hành khá tinh thâm này ra ngoài đi dạo, nhất là phòng bị thợ săn thừa lúc tuyết rơi mà đi săn, thứ hai là rèn luyện thần hồn lực lượng.

Lão hồ này đã tu luyện tới cảnh giới Nhật du.

“Muốn luyện võ rất khó a, nhiều cấm kỵ như vậy. Không có giáo sư chỉ điểm, tự mình mò mẫm, thực dễ dàng đi sai đường a.”

Hồng Dịch nhìn nhìn, gập lại”Võ kinh” trong lòng dâng lên một trận mất mác.

Mấy ngày nay đọc sách nghiền ngẫm, hắn đã sơ bộ hiểu được một ít võ học đạo lý.

Tu luyện võ học cũng không phải một chuyện dễ dàng, đầu tiên, ở phương diện ăn uống có rất nhiều chú ý. Còn không tính, kết cấu thân thể con người phức tạp tinh xảo, chỉ cần hơi chút không chú ý, sẽ liền xảy ra chuyện. Bước đầu tiên luyện nhục, Võ kinh bên trong có ghi lại tới trên trăm loại thủ pháp, hơn mười loại võ học, cũng không biết cái nào ưu cái nào kém, sau khi luyện có hay không có điều bất thường.

Hơn nữa Hồng Dịch cũng hiểu được, Đại Kiền vương triều biên soạn” Võ kinh”, bên trong cũng chỉ sợ có rất nhiều điều không thật.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hồng Dịch cũng không dám luyện bừa.

“Xem ra võ học nhất đạo, thật khó nắm bắt. Khó trách Đại Kiền vương triều ta khoa cử hủy bỏ cung mã xạ nghệ. Người bình thường, làm sao có cơ hội luyện tập? Vẫn là chờ Nguyên Phi cô nương xuất hiện, sẽ tìm nàng để hỏi lại, người đọc sách bất sỉ hạ vấn(1).”

Đàn hồ ly không có võ công, võ thuật là nhằm vào thân thể nguòi tu luyện, chúng nó hồ thân, cũng tu luyện không được.

.................................................. .................................................. ..............................................

Tây sơn.

Trong đại tuyết hỗn độn, một đám người cưỡi ngựa mang theo chó săn, bối cung, mặc áo lông hoa lệ vào núi.

Nhóm người này hiển nhiên là vương công quý tộc cực kỳ có địa vị cùng tiền tài.

Ngựa bọn họ cưỡi tựu nhìn ra được. Những con ngựa này ít nhất dài hơn một trượng, cao tám thước, ở trong phong tuyết phun ra mãnh liệt bạch khí, ánh mắt đối gió tuyết mở to, không có một chút sợ hãi rét lạnh. Thân ngựa cường kiện hữu lực, bốn vó thon dài, toàn thân không có một chút tạp sắc, lông tỏa sáng bóng loáng, biểu hiện ra đây không phải loại ngựa bình thường.

Đại Kiền vương triều nếu là người giỏi về nuôi ngựa có thể nhìn ra được những con ngựa đó đều là vực ngoại Hỏa La quốc”Hỏa Vân mã”, bởi vì toàn thân đỏ sậm, chạy giống như hỏa vân, nên được gọi là như vậy.

Loại ngựa này không ăn cỏ khô, đều phải dùng trứng gà đánh cùng đậu tương để nuôi, hơn nữa còn phải chú ý rất nhiều. Trong Đại Kiền vương triều, ngựa như vậy mỗi con đều phải trang bị ba đến bốn người chăn ngựa, ngày đêm chăm sóc. Căn bản không phải người thường có thể nuôi nổi.

Nhưng mà loài ngựa phi hết sức tấn mãnh, sức bền cực mạnh, chở người ngày đi ngàn dặm, hơn nữa lại có linh tính hiểu ý người, gặp được chủ nhân là bất li bất khí ( không rời) nên phú hào vương công, hầu, bá gia tộc không tiếc tiêu phí mấy ngàn kim đều muốn có được loại ngựa này.

Một đám người vào núi, người cưỡi ngựa là hai nam hai nữ, mặt khác phía sau còn có mấy người ăn mặc đơn bạc nhưng ở trong cái lạnh giá lại không chút nào sợ hãi, những người này ánh mắt lãnh ngạo, hành tẩu như gió, theo sau ngựa mà không chút nào rớt lại phía sau.

Hiển nhiên, những người này đều là hộ vệ cao thủ vương công phủ đệ nuôi dưỡng.

“Quận chúa, hôm trước nghe trong cung truyền đến tin tức. Nguyên Phi nương nương không biết vì cái gì được sắc phong làm hoàng quý phi.”

Bốn người này, trong đó có một thiếu niên, chính là”Tiểu Lý quốc công” Cảnh Vũ Hành.

Một nữ nhân là Hồng Tuyết Kiều.

Còn có một đôi nam nữ khác, lộ ra vẻ tôn quý khoan thai. Nam nữ đều khoác áo choàng da thuần bạch hồ, tuyết rơi xuống trên áo choàng, nhẹ nhàng run lên rồi đều tự động rơi xuống, cứ như là lá sen không dính nước.

Nữ nhân này là quận chúa của Vinh thân vương trong Ngọc kinh thành, Hoàng đế ban cho phong hào’Vĩnh Xuân’.Vĩnh Xuân quận chúa.

Mà nam nhân kia, dáng người cao cao, mũi cao thẳng, mắt ưng, tuy rằng không có phong độ như Cảnh Vũ Hành nhưng toàn thân lại có một loại khí chất kinh người.

Đây là Thành thân vương thế tử’Dương Đồng’.

“Nghe thái giám trong cung truyền ra tin tức, là Hoàng Thượng ngẫu nhiên hỏi chúng phi tử, nói là thiên hạ cái gì lớn nhất, chúng phi tử đều không có đáp án vừa lòng, kết quả là Nguyên Phi trả lời đạo lý lớn nhất, làm Hoàng Thượng long tâm đại duyệt, liền gia phong thành hoàng quý phi.”

Vĩnh Xuân quận chúa trả lời vấn đề của Cảnh Vũ Hành.

Uông, uông, uông.......

Đúng lúc này, chạy phía trước hơn mười con chó săn mãnh liệt kêu lên, đồng thời, những con chó săn trong lúc kêu uông lên thì toàn thân cong lên, lông dựng thẳng tắp giống như nhím.

Mỗi con chó săn đều to lớn như con nghé con, răng nanh sắc bén, thần thái hung mãnh, tựa như sư tử.

Đây là”Ngao khuyển”, ba bốn đầu ngao khuyển có thể làm thịt một đầu mãnh hổ!

Hiện tại nam nữ bốn người này đi săn thú, ước chừng dẫn theo hơn mười con ngao khuyển, biểu hiện tâm tư nhất định phải săn được con mồi.

“Phát hiện ổ Thuần hồ ư?”

Thành thân vương thế tử Dương Đồng thân thủ lập tức giương lên, một thanh trường cung đã ở trong tay.

“Thuần hồ có linh tính, nên cũng có chút thủ đoạn. Bất quá lần này như cũ không thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta. Đàn ngao khuyển này, có năng lực nhìn thấu quỷ quái.”

• Chú thích:

(1) Bất sỉ hạ vấn: khiêm tốn; không ngại học hỏi người dưới, kẻ kém cỏi hơn mình (Luận ngữ - Công Dã Trưởng: "Người thông minh hiếu học sẽ không ngại hỏi người dưới" )