Chương 7: Yêu Quái Miệng Nói Tiếng Người

Trước lúc xuyên việt, Giang Lưu suốt đêm đánh BOSS, tự nhiên biết rõ trò chơi.

Ba chức nghiệp lớn trong trò chơi là hòa thượng, đạo sĩ cùng kiếm khách, cả ba đều có đặc sắc riêng.

Đạo sĩ, lấy thuật pháp công kích làm chủ, sau có thể chuyển chức thành Thiên Sư thuần túy pháp thuật hoặc Ma Đạo lấy tà ác trớ chú làm chủ.

Kiếm khách, chủ yếu lấy công kích vật lý làm chủ, sau có thể chuyển chức thành kiếm hiệp cường công hệ hoặc thuẫn kiếm sĩ lấy phòng ngự làm chủ.

Còn hòa thượng? Đương nhiên Giang Lưu quen thuộc nhất, bởi vì trước lúc xuyên việt, chức nghiệp Giang Lưu là hòa thượng.

Nghề nghiệp Hòa thượng là loại thiên về phụ trợ, hậu kỳ chuyển chức thì có thể trở thành Bồ Tát thuần túy phụ trợ, hoặc Bất Động Minh Vương tinh thông đủ loại thủ đoạn khống chế cùng chiến đấu.

Nguyên bản, nghề nghiệp Giang Lưu là Hiền Tâm Bồ Tát, đủ loại kỹ năng trị liệu, tăng thêm BUFF thậm chí có thể hạ bút thành văn phục hoạt thuật, thế nhưng, dù sao cái kia cũng là trong trò chơi, giờ phút này xuyên việt rồi, sống sờ sờ trong thế giới huyền huyễn này, Giang Lưu cảm thấy mình vẫn nên chuyển chức Bất Động Minh Vương mới tốt.

Trong trò chơi chết có thể phục sinh, thế giới này chết có thể phục sinh hay không?

Giang Lưu không rõ ràng, hắn cũng không muốn lấy tính mệnh chính mình đi cược.

Tiền kỳ chức nghiệp hòa thượng chủ yếu là phụ trợ định vị, cho nên, ta phải cố gắng thăng cấp, kịp thời lên cấp hai mươi mới có thể chuyển chức, nghĩ đến vấn đề sau này mình chuyển chức, trong lòng Giang Lưu lại cảm thấy đường xá xa xôi, hiện tại chính mình mới cấp một mà thôi.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, hai ngày kế tiếp, thời gian đều trôi qua phi thường yên lặng, mỗi ngày làm cơm, quét dọn vệ sinh, Giang Lưu cũng rất trân quý đoạn thời gian cuối cùng này tại Kim Sơn Tự.

Một ngày này, ăn nghỉ cơm trưa, Giang Lưu thu thập một chút, đi hướng về hậu sơn.

Mình đang trong thời điểm thân thể lớn, ắt không thể thiếu ăn thịt, chỉ là hi vọng lần này đừng đυ.ng phải Tuyết Thỏ là được.

Hậu sơn, Cao Dương mặc một bộ trang phục xinh đẹp, tư thế thiếu nữ hiên ngang, hành tẩu trong bụi cỏ rậm rạp nơi hậu sơn, cố ý làm ra động tĩnh rất lớn, đánh cỏ động rắn.

Quả nhiên, không đầy một lát, một con gà rừng bị chấn kinh bay lên, hướng nơi xa bỏ chạy.

Hàn quang chợt hiện, trong tay Cao Dương bắn ra một thanh phi đao, chuẩn xác trúng cổ gà rừng, bắn nó rơi xuống dưới.

Cầm gà rừng trong tay, Cao Dương khẽ thở dài một hơi, không khỏi nhớ tới Tiểu Sa Di mấy ngày trước đây gặp được.

Trù nghệ của hắn không tệ, đáng tiếc, Tiểu Sa Di kia đã vài ngày không đến hậu sơn, chỉ thấy được vài cái kẹp bắt thú hắn lưu lại mà thôi.

Ùng ục ục. . . Nghĩ đến Giang Lưu, Cao Dương cảm thấy mồm miệng hơi khô, phần bụng lại vang lên.

Sờ lên bụng mình, Cao Dương bất đắc dĩ.

Trước đó cảm thấy Tiểu Sa Di kia nướng rất đơn giản, lại không nghĩ rằng, tới phiên nàng nướng thì cháy rụi, vừa đen vừa đắng, khó mà nuốt xuống bụng.

Hai ngày này, chính mình cũng chỉ có thể dựa vào một phần quả dại trên núi sống sót.

- Ta không tin, bản nữ hiệp sẽ bị chút chuyện nhỏ này làm khó? Hôm nay ta nhất định phải nướng gà rừng này!

Nghĩ đến vấn đề cơm nước mấy ngày gần đây, Cao Dương ủy khuất đến độ chảy nước mắt mắt.

- A, a, a. ..

Chỉ là, trong lúc trong lòng Cao Dương âm thầm động viên, nhất định phải nướng gà rừng, đột nhiên, bên trong núi rừng yên tỉnh này, vang lên vài tiếng la to, đưa tới Cao Dương chú ý.

- A! ! !,

Giang Lưu dùng sức hô lên vài cái, cảm thấy tâm thần thanh thản.

Đi gần nửa thời thần, mặc dù mỏi mệt, thế nhưng không khí trong núi lại phi thường tốt, kêu to vài tiếng, cảm giác rất không tệ.

Gần nửa thời thần đi đường, cuối cùng đã tới địa phương cần đến, Giang Lưu lục tục ngo ngoe kiểm tra kẹp bắt thú chính mình để gần đây.

Mấy ngày thời gian trôi qua, cũng không biết có phải thành công bắt được con mồi nào hay không?

Lần này vận khí tựa hồ không tệ, mới kiểm tra vài cái, trước mắt Giang Lưu hơi hơi sáng lên.

Một kẹp bắt thú thành công kẹp lấy một con gà rừng.

Giang Lưu đi qua nhìn nhìn, trong lòng có chút bất đắc dĩ thầm than một tiếng, đáng tiếc đã kẹp chết, nếu không, tự mình động thủ, lại có thể đạt được một điểm kinh nghiệm.

Tiểu động vật phổ thông tựa như Tuyết Thỏ ban sơ bị kẹp, gϊếŧ nó chỉ có một điểm kinh nghiệm, thế nhưng Huyền Không sư huynh gϊếŧ yêu tinh Tuyết Thỏ lại được khoảng chừng hơn 100, xem ra, muốn thu được nhiều điểm kinh nghiệm, cần gϊếŧ mãnh thú thực lực không tệ, thậm chí yêu quái mới được?

Dù trong lòng rất đang tiếc hận, động tác Giang Lưu lại không chậm, lấy gà rừng này ra, đi đến khe suối bên cạnh xử lý.

Mở ngực, phá bụng, nhổ lông, động tác nhanh nhẹn, huyết dịch gà rừng dung nhập suối nước, xuôi dòng chảy xuống.

- A? Đây là cái gì? Nhổ lông gà rừng sạch sẽ, đột nhiên Giang Lưu ngây người ra một lúc.

Nguyên lai, trên thân gà rừng, ngoại trừ vết thương bị kẹp bắt thú kẹp lưu lại ra, thế mà trên cổ còn một lỗ thủng.

- Tốt lắm, ngươi tiểu hòa thượng này, lại đang sát sinh, ăn thịt, lại bị ta bắt lấy?

Một tiếng yêu kiều quen thuộc vang lên sau lưng Giang Lưu.

Quay đầu, thấy một thiếu nữ nhìn mình chằm chằm.

- Ngươi muốn ăn cứ việc nói thẳng, gà rừng này do ngươi cố ý đánh gϊếŧ, sau đó lại vụиɠ ŧяộʍ đặt trên kẹp bắt thú đúng không?,

Nhìn thấy thiếu nữ đi tới, Giang Lưu sao còn không rõ lỗ máu trên cổ gà rừng là chuyện gì đã xảy ra?

Tiểu thủ đoạn chính mình bị khám phá, trên mặt Cao Dương hiện lên một tia xấu hổ.

Bất quá, bị khám phá, Cao Dương cũng không phủ nhận.

- Gà rừng này, một mình ngươi cũng ăn không hết, người gặp có phần.

- Ta nếu như nói ta ăn hết thì sao?

Thiếu nữ nói, để trong lòng Giang Lưu âm thầm lầm bầm.

Có câu nói rất hay, tiểu tử choai choai ăn chết lão tử, 15 tuổi chính là thời điểm ăn giỏi nhất, một con gà rừng, cũng chỉ có hai cân, nhổ lông, lấy máu, một người thật sẹ có thể ăn hết.

Đương nhiên, lời như vậy, Giang Lưu sẽ không nói ra ngoài.

Gà rừng là do Cao Dương gϊếŧ, theo lý thuyết, nàng cũng nên có một phần.

Động tác nhanh nhẹn, Giang Lưu bảo Cao Dương nhặt mấy cây cành cây khô quay lại, đốt lên một đống lửa, sau đó bắt đầu xử lý gà rừng.

Cao Dương trừng lớn hai mắt, nhìn kỹ động tác Giang Lưu, cảm thấy phi thường mới lạ.

Động tác Giang Lưu cũng không phức tạp, thế nhưng vì cái gì đồ hắn nướng ra ăn ngon, chính mình nướng ra thì đều cháy rụi?

Nấu nướng lên, sắc mặt Giang Lưu hết sức chăm chú, có lẽ bởi vì lúc trước thúc bá yêu cầu khắc nghiệt, nên thời điểm nấu cơm, hắn phải toàn tâm toàn ý.

Tục ngữ nói, nam nhân nghiêm túc thì thời điểm có mị lực nhất.

Lực chú ý Giang Lưu đặt trên xử lý gà rừng, mà lực chú ý Cao Dương lại ở trên người Giang Lưu, không gian trở nên yên tĩnh.

Dòng suối hạ lưu, một con sói, đi tới bên dòng suối, nếu như có người bên ngoài ở đây, tất nhiên sẽ kêu lên sợ hãi.

Bởi vì con sói này cũng không phải dã thú đi bằng bốn chân, mà nó đứng thẳng người lên đi lại như nhân loại.

Mặc dù nhìn thấy tứ chi đều là loài sói nhưng bộ dáng lại như con người.

Đi tới bờ suối, nằm xuống uống hai ngụm nước, đột nhiên, con mắt của Lang Yêu sáng lên, nhìn về phía thượng lưu, vậy mà mở miệng nói tiếng người.

- Nước trong suối, có máu. . .?