Chương 48: Điên Đảo Thế Giới Quan

Mặc dù chỉ là tiểu nữ hài khoảng bốn năm tuổi thôi, thế nhưng, một chiêu đã miểu sát ma vật cấp bậc Yêu Tốt, hơn nữa có thể ngự sử lực lượng thuật pháp, đều này tỏ rõ tiểu nữ hài có được thực lực Yêu Tướng.

Thế nhưng, có được thực lực dạng này, lại nhát gan như vậy? Vừa gặp đã chuyển thân chạy trốn?

Tình huống như vậy để cho hai người Giang Lưu cùng Đạo Tế hai mặt nhìn nhau, ngạc nhiên cứng họng.

- Sư huynh? Chúng ta đáng sợ như thế sao?

Đạo Tế xoay đầu, một mặt mộng bức hỏi Giang Lưu.

- Tiểu ma nữ này, thực lực mặc dù mạnh đến mức đáng sợ, thế nhưng, đoán chừng đầu óc có vấn đề a

Khóe miệng Giang Lưu hơi hơi co quắp một chút, tựa hồ chỉ có giải thích như vậy có thể nói thông được.

Nguyên bản, nhìn thấy thực lực tiểu ma nữ này mạnh đến mức đáng sợ, Giang Lưu cùng Đạo Tế còn chuẩn bị nghĩ biện pháp đào mệnh, nhưng bây giờ nếu chính nàng đã chuyển thân đào mệnh trước, trong lòng hai người cũng âm thầm thở dài một hơi.

Có lẽ bởi vì quá mức hoảng sợ, thời điểm tiểu ma nữ này chuyển thân đào mệnh, hoảng hốt chạy bừa thế tự té ngã trên đất, vuốt vuốt cục u vừa mọc trên đầu, anh anh anh khóc ra thành tiếng.

Nhìn tiểu nữ hài chỉ có bốn năm tuổi, ngồi dưới đất gào khóc, Giang Lưu nghĩ nghĩ, chuẩn bị đi lên khuyên nhủ vài câu.

Nếu tiểu ma nữ này sợ hãi chính mình, chính mình dù sao cũng phải biết rõ ràng vì sao lại như vậy a?

- Sư huynh, cẩn thận, sư phụ nói, yêu ma bên trong Trấn Ma Điện đều tàn nhẫn xảo trá, bộ dáng nàng lúc này, có lẽ chỉ vì lừa bịp chúng ta.

Mặc dù tạm thời nhìn không có nguy hiểm gì, nhưng tiểu ma nữ này dù sao cũng có lực lượng cực kì kinh khủng, Đạo Tế cảm thấy vẫn nên kính nhi viễn chi thì tốt hơn, ai biết nàng có phải vì lừa gạt mình nên mới giả ngây ngô hay không?

- An tâm đi, nếu như nàng thật lừa bịp chúng ta, tại sao vừa rồi vì cái gì thể hiện ra lực lượng cường đại như vậy? Đây không phải làm cho chúng ta cảnh giác nàng sao? Lại nói, nếu nàng thật muốn hại chúng ta, còn cần làm chuyện lừa gạt vô vị này sao?

Vỗ vỗ bả vai Đạo Tế, Giang Lưu đáp.

Lời nói này, để cho Đạo Tế giật mình, ngược lại cảm thấy rất có đạo lý.

- Ngươi, ngươi đừng tới đây, ta, ta không sợ ngươi, không được qua đây, ta, ta siêu hung, hung dữ lắm á. . .,

Tiểu ma nữ ngồi dưới đất anh anh anh gào khóc, nhìn thấy Giang Lưu tới gần, lộn nhào lui lại, dùng biểu lộ kinh sợ nhất, nói lời nói hung ác nhất.



Trong khi nói chuyện còn cố ý nhe ra răng nanh tỏ vẻ hung hăng, thế nhưng nàng làm vậy lại lộ ra hai răng mèo nhọn, ngược lại cho người ta một cảm giác đáng yêu.

Mặc dù tiểu ma nữ này rất sợ hãi, thế nhưng dù sao cũng có được lực lượng chính mình khó mà ngăn cản, cho nên, Giang Lưu cũng không áp sát quá gần.

Đứng vững bước, cố gắng lộ ra một vệt nụ cười hiền lành:

- Tiểu cô nương, ngươi đừng sợ, ta không có ác ý, ta là một người tốt, ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút mà thôi.

- Oe, , chính là cái dạng này, ngươi thật đáng sợ, ta biết ngươi là người tốt, ngươi chính là người tốt đáng sợ nhất mà mọi người hay thảo luận. . ..

Giang Lưu lộ ra nụ cười hiền lành, ôn nhu nói chuyện, không những không để cho tiểu ma nữ này cảm thấy an tâm, ngược lại càng làm cho nàng phản ứng thêm mãnh liệt, phảng phất nụ cười lương thiện này còn muốn đáng sợ hơn còn muốn dữ tợn hung ác hơn vậy.

- Người tốt đáng sợ? Đây, đây là khái niệm chó má gì thế. . .

Sắc mặt Giang Lưu có chút đen, nghe tiểu ma nữ này nói, phảng phất như người tốt là đáng sợ nhất?

- Tốt, không cần kêu gào nữa, ta nói thật, ta là ác nhân, ngươi không nghe lời, ta sẽ không khách khí với ngươi!

Thu lại nụ cười hiền lành, trở nên âm u, Giang Lưu ra vẻ hung ác.

Lần này, tiểu ma nữ an tĩnh, mặc dù thần sắc vẫn hoảng sợ như cũ, nhưng không còn dám lộn xộn, cũng không dám lại kêu loạn.

Quả nhiên, chính mình nói là người tốt, ngược lại càng làm cho nàng e ngại, biểu hiện ra bộ dáng ác nhân, nàng ngược lại sẽ an tĩnh.

Trong lòng Giang Lưu âm thầm lắc đầu, mặt ngoài lại bất động thần sắc, âm ngoan hỏi:

- Trước tiên ta hỏi ngươi, ngươi vì cái gì mà sợ nhân loại?.

- Từ nhỏ đến lớn, ba ba vẫn luôn khuyên bảo ta, nhân loại rất đáng sợ a, đặc biệt là hòa thượng đầu trọc các ngươi, thích nhất độ hóa yêu ma, để chúng ta đều biến thành yêu ma tốt, mấy năm trước, ta đã thấy qua Hoàng Sư Vương bá bá bị độ hóa. . ..

Tiểu ma nữ hoảng sợ nhìn Giang Lưu, không dám giấu diếm, thản nhiên trả lời, khi nói chuyện nhớ lại tràng cảnh năm đó một yêu ma cường đại bị độ hóa, một bộ dáng dấp nghĩ mà sợ.

Một lời đến đây, tiểu ma nữ hơi hơi trầm mặc, ánh mắt đảo qua chín Hương Ba trên đầu Đạo Tế bên cạnh, nói:

- Mặt khác, cha ta nói, hòa thượng trên đầu càng nhiều điểm, càng đáng sợ.

Nguyên lai, yêu ma trong Ma Quật này đều cho rằng, tà ác mới là bản tính, thiện lương ngược lại là sỉ nhục sao? Cho nên, tam quan những yêu ma này hoàn toàn tương phản với nhân loại, nhỉ?



Dăm ba câu nói thôi, kết hợp với thái độ tiểu ma nữ này, trong lòng Giang Lưu đại khái có thể minh bạch chuyện gì xảy ra.

Đơn giản mà nói, nhân loại lấy thiện lương làm vinh, sẽ sợ hãi đối với tà ác cùng tàn nhẫn, khi gặp được người tà ác cùng tàn nhẫn sẽ kính nhi viễn chi, nếu thật sự có ác ma có thể thay đổi tâm tính nhân loại, để cho người thiện lương biến thành hạng người tà ác cùng tàn nhẫn thì ác ma này tự nhiên phi thường đáng sợ.

Đồng dạng với đạo lý này, yêu ma trong động ma, lấy tà ác cùng tàn nhẫn làm vinh, lấy thiện lương làm hổ thẹn.

Mặt khác, Phật Môn cao tăng lại ưu thích độ hóa yêu ma, cho nên trong mắt những yêu ma này, hòa thượng có thể thay đổi tâm tính yêu ma, để cho yêu ma tàn nhẫn biến thành yêu ma thiện lương, mới là người đáng sợ nhất?

Hơn nữa, tiểu ma nữ này cũng đã từng thấy qua Hoàng Sư Vương bá bá bị độ hóa, nghĩ đến hẳn là một yêu ma tà ác cường đại, ngay trước mặt nàng bị độ hóa, từ đó sinh ra bóng ma tâm lý, cho nên nhìn thấy chính mình cùng Đạo Tế mới khinh khủng đào mệnh.

Đặc biệt là trên đầu Đạo Tế còn điểm chín Hương.

Còn như Giang Lưu? Bởi vì trên đầu mang Minh Vương Miện, cho nên không nhìn thấy, nếu không, Giang Lưu thật muốn hoài nghi, mình mười hai điểm Hương có phải có thể dọa nàng ngất đi hay không.

Giang Lưu đưa ra vấn đề, mình đã trả lời qua, thấy dáng dấp Giang Lưu trầm ngâm, tiểu ma nữ mở miệng nói:

- Ngươi hỏi ta ta đã trả lời, hiện tại có thể để cho ta đi không? Ta nói cho các ngươi, ta tà khí lẫm nhiên, chính khí bất xâm, ngươi, các ngươi đừng hòng độ hóa ta. . ..

- Sư huynh, để cho nàng đi đi. . .

Đạo Tế bên cạnh thấy Giang Lưu chần chờ, tựa hồ không định thả tiểu ma nữ này rời đi, thấp giọng nói ra.

Dù nói thế nào, tu vi tiểu ma nữ này đều đáng sợ hơn hai người mình nhiều lắm, mặc dù sợ hãi hai người mình, nhưng mà ai biết nàng có thể đột nhiên xuất thủ hay không?

Ở cùng một chổ với nàng, luôn cảm thấy sinh mệnh không có gì bảo hộ.

Trong lòng Giang Lưu, âm thầm chần chờ, cũng không trả lời.

Xác thực, giữ tiểu ma nữ này ở bên người sẽ vô cùng nguy hiểm, thế nhưng đồng dạng, theo Giang Lưu, giữ ở bên người thực sự có chỗ tốt rất lớn.

Nếu có thể giữ nàng ở bên người đánh quái thăng cấp bên trong Trấn Ma Điện, chẳng phải có thể quét ngang hết thảy hay sao?

Dùng góc độ game online đến xem, vậy thì giống như có người level cao mang theo mình, giúp mình thăng cấp.

Tục ngữ nói, liều ăn nhiều, dù có nguy hiểm to lớn nhưng ích lợi thật sự không nhỏ, nội tâm Giang Lưu đang chần chờ nghĩ về vấn đề này. . .