- Tốt a, đi thôi!
Nghe được Đạo Tế ước chiến, Giang Lưu đứng dậy, bát đũa trên bàn tự nhiên có người sẽ thu thập.
Giang Lưu cùng Đạo Tế đứng dậy đi đến diễn võ trường, trong lòng Long Hải Thánh Tăng cũng hiếu kì.
Tuy nói không cảm thấy Giang Lưu đã học xong Thiên Long Thiền Âm tầng thứ nhất, thế nhưng, xem dáng dấp Giang Lưu, thực sự không giống như nói láo.
Trong lòng bán tín bán nghi, Long Hải Thánh Tăng tự nhiên đi theo.
Bên trong nhà ăn, rất nhiều tăng nhân đều âm thầm nghị luận, biết tin tức này, vì thế, lực chú ý hoặc nhiều hoặc ít đều đặt ở bên đây, mắt thấy hai người đứng dậy rời đi, những tăng nhân âm thầm chờ đợi cũng đều đứng dậy đi ra ngoài.
Diễn võ trường, chu vi khoảng hơn ba mươi mét, phi thường lớn, Giang Lưu lẳng lặng đứng, chân đạp Ma Bố Hài, đầu đội Minh Vương Miện, cầm trong tay Hàng Ma Côn, Hồng Mộc Giới Chỉ giữa ngón tay, trên cổ còn mang theo một chuỗi Tử Đàn Phật Châu.
Tuy chẳng qua mới có cấp 11 mà thôi, thế nhưng, Giang Lưu tự nhận dưới trang bị tăng phúc, thực lực mình sẽ rất mạnh.
Đứng trước mặt Giang Lưu, Đạo Tế mặc tăng y màu trắng, chân mang hài, trên tay cầm một chuỗi tràng hạt, ánh mắt không để lại dấu vết dừng lại Hàng Ma Côn trong tay Giang Lưu chốc lát.
Hắn có chút không rõ, sau khi ăn cơm xong, rõ ràng thấy Giang Lưu đi tay không nha, thế nào trong một cái chớp mắt thì Giang Lưu đã lấy ra một cây côn không biết từ nơi nào rồi?
- Xem như sư huynh, ta cho ngươi ra tay trước…
Cầm Hàng Ma Côn trong tay, tâm thần Giang Lưu khẽ động, thi triển La Hán Quyền, hai tay phóng xuất quang mang ánh vàng rực rỡ, bám vào Hàng Ma Côn, để Hàng Ma Côn phảng phất như hóa thành một cây côn kim sắc.
- Tốt, vậy ta sẽ không khách khí!
Nhẹ gật đầu, Đạo Tế cũng không tâm tư khách khí, đồng dạng cũng phóng xuất La Hán Quyền.
Ánh sáng mơ hồ hình rồng quấn quanh hai tay, hiển nhiên, La Hán Quyền hắn đã luyện đến đại viên mãn.
- Tu vi mình cao hơn hắn, cho nên không cần hoa chiêu xinh đẹp, trực tiếp lấy lực áp người là được.
Thân hình Đạo Tế khẽ động, hướng về phía Giang Lưu đánh tới, đồng thời, một chưởng hướng trực tiếp vỗ xuống Giang Lưu, kình phong ập vào mặt Giang Lưu.
Giang Lưu nâng Hàng Ma Côn trong tay, một thức hoành đương giương côn trước ngực.
Thủ chưởng Đạo Tế đập vào trên Hàng Ma Côn, phanh một tiếng, khí kình văng khắp nơi để dưới chân Giang Lưu rút lui mấy bước.
Lực đạo thật lớn, tu vi hắn cao hơn ta một mảng lớn a!
Cảm giác được lực đạo đối phương trên mình, Giang Lưu thầm nghĩ trong lòng.
Đương nhiên, bị đẩy lui mà thôi, cánh tay hơi chút run lên, cũng không thụ thương, Minh Vương Miện có phòng ngự cao tới 180 cũng không phải nói đùa.
Theo đẳng cấp Giang Lưu tăng lên tới cấp 11, phòng ngự Minh Vương Miện thế mà lần nữa tăng vọt một mảng lớn.
Nhìn Giang Lưu bị mình đánh lui về sau mấy bước, Đạo Tế tay giơ lên, một đóa hoa sen màu xanh như ẩn như hiện tại đầu ngón tay, sau đó, một đạo chỉ lực màu xanh phảng phất như một tấm lụa bắn tới.
Thời cơ nắm bắt vô cùng tốt, thừa dịp thời điểm Giang Lưu khống chế không nổi thân hình mà xuất thủ, tự nhiên khó mà né tránh.
- Đến phiên ta xuất thủ, nhìn Thanh Liên Chỉ Lực đang chính diện đánh tới, Giang Lưu nghĩ đến hiệu quả bị động của Hồng Mộc Giới Chỉ là tăng gấp đôi tổn thương, cho nên, không lãng phí công kích chiêu thứ nhất, chẳng qua ổn định thân hình xong, vọt tới Đạo Tế, nghênh đón Thanh Liên Chỉ Lực.
Kim Cương Chú!
Đương nhiên, thời điểm mắt thấy Thanh Liên Chỉ Lực sắp rơi trên người mình, Giang Lưu khởi động kỹ năng Kim Cương Chú.
Bản thân phòng ngự lại thêm miễn trừ 80% tổn thương, một chiêu Thanh Liên Chỉ Lực này rơi trên người Giang Lưu để hắn cũng không có cảm giác gì.
Chịu Thanh Liên Chỉ Lực công kích vừa xong, Giang Lưu vọt thẳng đến trước mặt Đạo Tế, đồng thời, Hàng Ma Côn trong tay giương cao, hung hăng đập xuống Đạo Tế.
Bất quá, một trận chiến ở nhà Trương viên ngoại lúc trước, Đạo Tế đã sớm biết sự tồn tại của Kim Cương Chú, cho nên cũng không cảm thấy quá giật mình.
Nhìn Hàng Ma Côn đánh xuống, hắn lại tung một quyền đập tới, lại muốn lấy lực lượng mạnh hơn trấn áp người, lực lượng mạnh mẽ có thể muốn làm gì thì làm!
Nắm đấm cùng Hàng Ma Côn lại một lần nữa chạm vào nhau.
Mà lần này, thân hình Giang Lưu bất động, Đạo Tế lại giống như bị xe đυ.ng, lực lượng cực lớn trước nay chưa từng có vọt tới, để cho thân hình hắn bị đẩy lui ra sau rất xa.
- Cái gì! ? Cái này sao có thể! ?,
Lực lượng chính mình mạnh hơn, tu vi cao hơn, nhưng lúc này đây lại là mình bị đẩy lui, điều này làm cho trong lòng Đạo Tế ngạc nhiên, khó có thể tin.
Lực đạo đáng sợ làm cho hai cánh tay hắn đều tê dại một hồi, tựa hồ không phải của mình vậy.
- Ta cũng học ngươi xuất một chiêu!
Nhìn Đạo Tế bị đẩy lui, Giang Lưu mở miệng, khi nói chuyện tay giơ lên.
Sau đó, một đoàn Liệt Diễm màu xích hồng ngưng tụ trên đó hóa thành một tiểu hỏa cầu to bằng chậu rửa mặt, đánh tới hướng Đạo Tế.
Tật Hỏa Châu - cảnh giới đại viên mãn, kèm theo tăng phúc 100% lực công kích, lực phá hoại tự nhiên rất lớn.
Ầm ầm một tiếng, Tật Hỏa Châu tựa như bom rơi vào trên người Đạo Tế, một trận bạo tạc vang lên, ánh lửa văng khắp nơi.
Tuy nói ánh lửa văng khắp nơi, thế nhưng trong tầm mắt Giang Lưu, có thể nhìn thấy Tật Hỏa Châu rơi trên người Đạo Tế, để cho thanh máu HP trên đầu của hắn trong nháy mắt thiếu đi một đoạn.
Nhân cơ hội này, Hàng Ma Côn trong tay Giang Lưu lại lần nữa giơ lên, thừa dịp hắn thụ thương, côn bổng hạ xuống như mưa, chân Đạo Tế liên tục lui lại.
Ở trong mắt Giang Lưu, cũng có thể nhìn thấy thanh máu HP Đạo Tế đang không ngừng hạ xuống, rất nhanh thì chỉ còn lại gần một nửa.
Mặt mũi bầm dập, chật vật không chịu nổi, một trận đánh đập để cho Đạo Tế nhớ lại cục diện bị loạn côn ẩu đả trong nhà Trương viên ngoại khi lần đầu tiên hai người gặp nhau, điều này làm cho hắn vừa hãi vừa sợ.
Lại một côn rơi xuống, kim quang xung quanh hai tay Đạo Tế bắn ra bốn phía, vung tay lên, bắt tới Hàng Ma Côn.
Ba một tiếng, dưới chân lui về sau hai bước, nhưng lại gắt gao nắm chặt Hàng Ma Côn, không chịu buông tay, thừa dịp sơ hở, cuối cùng hắn bắt lấy Hàng Ma Côn.
- Sư phụ ban cho ngươi Minh Vương Miện, cũng tự nhiên ban cho ta phật bảo!
Đạo Tế đang mặt mũi bầm dập nắm lấy Hàng Ma Côn, nhìn chằm chằm Giang Lưu, nói.
Khi nói chuyện, một tay khác nâng lên, một chuỗi tràng hạt trong tay hắn đột nhiên đón gió mà sinh lớn, hóa thành một sợi dây thừng, quấn trên người Giang Lưu vài vòng, trói hắn lại.
Nhìn Giang Lưu bị trói, không thể động đậy, trong lòng Đạo Tế âm thầm thở dài một hơi, nắm đấm kim quang chói mắt lại lần nữa giương lên, La Hán Quyền thẳng hướng Giang Lưu chào hỏi xuống.
- Ừm, là Đạo Tế thắng, tâm tính hắn không sai, cố nén thụ thương, cũng phải giữ phật bảo lại ở lúc mấu chốt, phát huy tác dụng
Nhìn Giang Lưu đã bị trói lại, chỉ có thể bị động bị đánh. Long Hải Thánh Tăng âm thầm gật đầu, biểu thị đồng ý đối với tâm tính Đạo Tế.
Đương nhiên, tu vi Giang Lưu thấp hơn một mảng lớn, lại có thể đánh Đạo Tế mặt mũi bầm dập, thực lực hắn đồng dạng cũng không thể khinh thường.
Không chỉ Long Hải Thánh Tăng nghĩ như vậy, đệ tử Phật môn quan chiến xung quanh cũng nghĩ như vậy, Giang Lưu đã bị pháp bảo trói lại, không thể động đậy, thế nào còn có thể là đối thủ Đạo Tế?
Chỉ bất quá, nhìn La Hán Quyền Đạo Tế rơi xuống, ánh mắt Giang Lưu hơi hơi ngưng tụ, hé miệng, hít vào một hơi thật sâu.
Một tiếng long ngâm, đột nhiên vang lên khắp diễn võ trường!