Nếu lựa chọn buổi tối tới, tự nhiên không muốn kinh động đến nhiều người, giải quyết con chó canh hộ viện xong, Giang Lưu cùng Cao Dương hai người lặng lẽ cạy mở chốt cửa nhà chính, đi vào.
Bên trong phòng ngủ, Trương viên ngoại đang ôm một nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo ngủ say, ở bên cạnh hắn thì nằm phu nhân của hắn.
Cao Dương xuất thủ, phân biệt làm cho một vợ một thϊếp của trương viên ngoại ngủ mê man, lúc này mới đánh thức Trương viên ngoại tỉnh lại.
Trương viên ngoại tỉnh lại, thấy đột nhiên xuất hiện hai người xa lạ trong gian phòng của mình, kinh hãi muốn lớn tiếng kêu gọi.
Thế nhưng, một thanh phi đao lại đặt trên cổ của hắn, đồng thời, thanh âm Cao Dương trầm thấp, ra vẻ hung ác vang lên.
- Chớ hô, nếu không tay bản nữ hiệp sẽ run một chút, lúc đó không còn có thể hô nữa.
Cảm giác được xúc cảm băng lãnh bên dưới cổ họng mình, trái tim Trương viên ngoại run rẩy, đang hé miệng muốn gọi người, lập tức nuốt vào, run giọng nói.
- Hai vị, hai vị chuyện gì từ từ nói, hai vị nếu như vì tiền tài, ta nguyện ý dâng lên bạc ròng năm lượng, không, mười lượng. . ..
Lúc Trương viên ngoại nói, Giang Lưu bên cạnh đã đốt lên ngọn đèn trên bàn, ánh đèn yếu ớt xua tán đi đen tối trong phòng.
Một tay giơ ngọn đèn, Giang Lưu đi tới trước mặt Trương viên ngoại.
- Giang, Giang Lưu, là ngươi! ?
Nhìn Giang Lưu giơ ngọn đèn đi tới, Trương viên ngoại ngạc nhiên, nghẹn ngào kêu lên.
Tiểu Sa Di Từ nhỏ lớn lên tại Kim Sơn Tự, nay nửa đêm cầm hung khí tiềm nhập vào trạch viện của chính mình, đây là sự tình Trương viên ngoại hoàn toàn không nghĩ tới.
- Mệnh trương viên ngoại xem ra cũng không đáng tiền cho lắm.
Giơ ngọn đèn đi tới trước mặt Trương viên ngoại, Giang Lưu yên lặng nói.
- Vì bắt ta, ngươi nguyện ý lấy ra ba mươi lượng bạc, cấu kết sơn tặc, thế nhưng khi dùng tiền mua lại mệnh của chính ngươi, lại chỉ nguyện ý lấy ra mười lượng bạc hay sao?
- Ngươi, ngươi thế nào. . .
Giang Lưu kể ra sự tình chính mình cấu kết sơn tặc, điều này làm cho Trương viên ngoại giật mình.
Thiếu niên mới mười lăm tuổi, xem ra mình đã quá xem thường hắn?
Nếu Giang Lưu có thể nói ra sự tình ba mươi lượng bạc cùng sơn tặc, hiển nhiên đã điều tra rõ ràng, Trương viên ngoại biết mình phủ nhận cũng đã hoàn toàn không có ý nghĩa, quả quyết nhận sai.
- Giang Lưu tiểu sư phụ, là ta không đúng, là ta bị ma quỷ ám ảnh, ta xin lỗi ngươi, ba mươi lượng bạc, ta nguyện ý cho ngươi ba mươi lượng bạc để đền bù sai lầm lần này, người xuất gia có lòng dạ từ bi, xin tiểu sư phụ nể tình chúng ta là đồng hương, tha thứ cho ta một lần này.
Trương viên ngoại khóc ròng ròng, dáng dấp hối hận không thôi, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Lời nói này, thành ý tràn đầy, ba mươi lượng bạc, lại cầm thân phận người trong Phật môn đến nói, lại thêm bày ra tình nghĩa đồng hương.
Nếu hơi mềm lòng một chút, thấy hắn khóc như vậy, cũng không thể tiếp tục làm khó hắn nữa.
Ba mươi lượng bạc, Trương viên ngoại phi thường đau lòng, chỉ là, nếu so với cái mạng nhỏ trước mắt, ngân lượng quả thật không đáng nhắc tới.
Huống chí, Trương viên ngoại cũng biết tình huống Kim Sơn Tự, ba mươi lượng bạc cũng đủ đả động đối phương.
Lấy tiền để đền, lại thêm chủ động xin lỗi, chỉ cần ổn định, hẳn sẽ không sao, qua một kiếp trước mắt này lại muốn nói gì thì nói.
Thiếu niên mười lăm tuổi, cũng chính là thời điểm huyết khí phương cương, ai mà biết sa di này tức giận sẽ tạo ra loại chuyện gì. Trương viên ngoại cũng không muốn lấy mạng mình ra đánh cược.
Chỉ là, ý nghĩ Trương viên ngoại mặc dù không tệ, lựa chọn cũng không tệ, nhưng nhìn thấy bộ dáng Giang Lưu thế nào cũng không bị đánh động.
- Thế nào? Ngươi cảm thấy ta tới đây chỉ vì mưu tài?
Giang Lưu rõ ràng bản thân mình cần gì, mình đến đây chỉ để trả thù, cũng không phải một chút tiền tài kia.
- Ngươi, ngươi nhất định phải ra tay độc ác? Ngươi không sợ Pháp Minh lão chủ trì trừng phạt ngươi sao?
Thái độ của Giang Lưu để cho Trương viên ngoại giật mình, nếu cầu xin tha thứ vô dụng, vậy thì đành phải dời Pháp Minh lão chủ trì ra làm bia đỡ đạn.
Người xuất gia mang lòng dạ từ bi, cho dù chính mình đã làm sai trước, cũng chỉ có thể bỏ qua.
Tin tưởng Pháp Minh cũng sẽ không đồng ý hắn gϊếŧ người trả thù như hiện tại?
- Kẻ gϊếŧ người, vĩnh viễn sẽ bị người gϊếŧ, nếu ngươi quyết định cấu kết sơn tặc đối phó ta, tự nhiên phải chuẩn bị cho việc thất bại, chuẩn bị tâm lý ta đến đây trả thù, ngươi đã là người trưởng thành rồi, mỗi người đều phải phụ trách vì hành vi của chính mình.
Giang Lưu cũng không có ý muốn nói nhảm nhiều, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương viên ngoại, giương Ô Mộc Côn lên, sát cơ tỏa ra bốn phía.
- A Di Đà Phật, người xuất gia lòng dạ từ bi, nếu vị thí chủ này đã thành tâm ăn năn, vị sư đệ này cần gì phải trầm luân cừu hận? Cái gọi bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật, nên ghi nhớ, nên ghi nhớ a.
Chỉ là, không đợi Ô Mộc Côn đập xuống, đột nhiên vang lên một tiếng phật hiệu, chỉ thấy một tăng nhân người mặc một bộ nguyệt nha màu trắng đi đến.
Giang Lưu và tăng nhân này nhìn qua đều rất trẻ, dáng dấp chỉ mười lăm mười sáu tuổi.
Thế nhưng, Giang Lưu mặc một thân tăng bào màu xám trắng cũ nát, mà tăng nhân đi tới này mặc một thân tăng bào nguyệt nha màu trắng, nhìn qua phú quý bức người.
- Đại sư, cứu mạng!
Thấy tăng nhân đi tới, ánh mắt Trương viên ngoại sáng lên, đại hỉ kêu to.
Trước đó, thời điểm tăng nhân này đến tá túc, cảnh tượng tiện tay bóp nát một khối đá phảng phất như gần ngay trước mắt, muốn nói có thể cứu chính mình thì chỉ có tăng nhân trước mắt cái này.
- Ngươi là ai,
Nhìn tăng nhân đi tới, lông mày Giang Lưu hơi nhíu.
Xem xét qua một hồi, tăng nhân này cho người ta cảm giác khí độ bất phàm, dáng dấp đẹp trai, ăn mặc tốt, khí chất tốt, hiển nhiên không giống bình thường, xem ra là hòa thượng từ trong nội viện đại tự đi ra.
So sánh một hồi, chính mình tựa hồ chỉ có dáng dấp đẹp trai mà thôi, còn lại cái gì cũng đều kém.
- Tiểu tăng Đạo Tế, chính là tăng nhân của Đại Minh Tự, đến đây vì muốn tham dự lễ thụ hương mỗi năm một lần của đại phật tự, vị sư đệ này, ta đã nghe thấy một hai về ân oán gút mắc giữa các ngươi, nếu vị thí chủ này đã thành tâm ăn năn hối cải, sao không cho hắn một cơ hội làm lại?
Tăng nhân thiếu niên nói chuyện nhẹ nhàng lễ độ.
- Đạo Tế? Tên này là Tế Công sao?
Nghe danh hào của tăng nhân này, trong lòng Giang Lưu âm thầm giật mình.
Đương nhiên, không có khả năng, , Tế Công hòa thượng trong truyền thuyết không phải người của thời Đường.
- Ngươi thật không có đạo lý, ngươi ta đều phải tham gia lễ thụ hương năm nay, cho nên cùng tuổi, ta từ nhỏ trong chùa miếu, ngươi ta ai là sư huynh, ai là sư đệ, còn chưa biết đâu.
Ánh mắt Giang Lưu rơi trên người đối phương, có chút dừng lại, lại tiếp tục nói.
- Biết dễ làm mới khó, đạo lý bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật, ta cũng hiểu, người xuất gia nên có lòng dạ từ bi, ta cũng minh bạch, chẳng qua chỉ là, chưa hề trải qua khổ sở như người khác thì không nên khuyên người rộng lượng.
- A Di Đà Phật, xem ra sư đệ chấp niệm như thế, cũng được, ngươi cùng vị thí chủ này có khúc mắc, muốn xuất thủ báo thù không có gì đáng trách, thế nhưng vị thí chủ này có ân cho phép ta cư trú tại đây, ta thực sự không thể khoanh tay đứng nhìn, đã như vậy, ta nguyện cùng sư đệ tỉ thí qua một tràng, xuất ra thủ đoạn hàng ma của chính mình.
- Ta đã nói rồi, ta mới là sư huynh!
Nghe Đạo Tế nói thế, Ô Mộc Côn trong tay Giang Lưu giương lên, quang mang ánh vàng rực rỡ sáng lên giữa hai tay.
Quang mang dung nhập vào trong Ô Mộc Côn, một côn nhấn phía đối phương, tiên hạ thủ vi cường.
- A Di Đà Phật, La Hán Quyền sao? Vừa vặn, tiểu tăng cũng hơi thông một hai. . .
Thấy kim sắc quang mang giữa song chưởng Giang Lưu, Đạo Tế thấp giọng nói ra.
Chợt, tiếng long ngâm vang lên, đồng thời, trong lúc mơ hồ, kim sắc quang mang giữa song chưởng Đạo Tế hóa thành hư ảnh hình rồng, quấn quanh trên nắm tay hắn.
Đối mặt với Ô Mộc Côn Giang Lưu đánh xuống, nắm đấm của Đạo Tế mang theo kim quang chói mắt, trực tiếp nghênh đón.