Nữ sơn tặc bên cạnh cũng rất nhanh làm ra phản ứng, móc ra một thanh đoản đao từ trong l*иg ngực, mạnh mẽ đâm về phía người Giang Lưu.
Dùng Kim Cương Chú gia trì phòng ngự, chặn đao trước mặt, nhưng vẫn không ngăn được đoản đao sau lưng.
Bất quá, trong lòng Giang Lưu không có hiện ra quá nhiều bối rối, có lẽ trong suốt thời gian qua cùng Cao Dương đánh quái luyện cấp góp nhặt được rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu, hoặc là thời điểm làm bộ hôn mê, trong đầu Giang Lưu đã diễn luyện rất nhiều tràng cảnh chiến đấu qua một lần.
Cảm nhận được nữ sơn tặc công kích sau lưng mình, một tay Giang Lưu cấp tốc tháo Tử Đàn Phật Châu từ trên cổ mình xuống, phát động kỹ năng: Tinh La Mãn Bố.
Một trăm linh tám khỏa Tử Đàn Phật Châu trong nháy mắt hóa thành một mảnh hình quạt bắn ra ngoài, bao phủ cả người nữ sơn tặc lại.
Phật châu trùng kích cực mình để thân hình nữ sơn tặc trực tiếp bị đánh bay ra ngoài mấy trượng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh, gần như đồng thời, nắm đấm kim sắc quang mang đã đập tới sơn tặc trước mặt.
Tuy nói, sơn tặc nào cũng đều trải qua cảnh tượng đầu đao liếʍ máu trong suốt thời gian dài, kỹ thuật chém gϊếŧ cũng coi như không tệ, thế nhưng nhân vật đạt đạt level 5, lại thêm được La Hán Quyền tăng phúc, cũng như cảnh tượng đao thương bất nhập của main ta để tên sơn tặc này thất thần, hoàn toàn không phải đối thủ của Giang Lưu.
Phanh phanh phanh.
La Hán Quyền được tung ra, một quyền tiếp một quyền rơi trên người tên sơn tặc, liên tục xuất ra mười mấy hai mươi quyền, sơn tặc ngã trên mặt đất, vùng vẫy vài cái, sau đó thì không thể động đậy được nữa.
“Nhắc nhở: Thu được điểm kinh nghiệm: 95, thu được tiền tài: 10. “
“Nhắc nhở, thu được điểm kinh nghiệm: 120, thu được tiền tài: 13. “
Gần như đồng thời, nhắc nhở của hệ thống xuất hiện, mang ý nghĩa Giang Lưu đã giải quyết hai mục tiêu, sau đó, ánh mắt nhìn về phía nữ sơn tặc té qua một bên.
- Ngươi, ngươi. . .
Nhìn ánh mắt của Giang Lưu, nữ sơn tặc kinh hãi, lui lại từng bước, lắp bắp không nói nên lời
Chẳng ai ngờ rằng, Tiểu Sa Di này lại xuất thủ tàn nhẫn như thế.
Càng không có nghĩ tới võ công hắn quá cao cường, trong chớp mắt thì hai đồng bạn của nàng bị hắn đánh bại.
- Tại sao các ngươi muốn ra tay với ta? Ta và các ngươi không oán không cừu gì hết mà?
Chỉ còn nữ sơn tặc cuối cùng, cũng không vội vã xuất thủ, ánh mắt Giang Lưu rơi trên người nàng, dò hỏi.
- Ta, ta nói cho ngươi, ngươi có thể buông tha ta hay không?
Nữ sơn tặc nhìn nhìn thi thể hai đồng bạn nằm trên mặt đất, nuốt một ngụm nước bọt, dò hỏi
- Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ta nguyện ý thả ngươi đi, yên tâm, người xuất gia không lừa dối, A Di Đà Phật!
Chắp tay trước ngực, Giang Lưu yên lặng nói, bên miệng còn thấp giọng tuyên một tiếng phật hiệu.
Thân phận là người xuất gia này, vẫn rất đáng tín nhiệm ở một trình độ nhất định nào đó, chủ yếu hơn là, hiện tại chính nàng cũng không còn lựa chọn gì có thể suy tính.
Nữ sơn tặc hơi chút chần chờ, lúc sau mới mở miệng nói.
- Là Trương viên ngoại Kim Sơn Thôn, hắn ra giá ba mươi lượng bạc để chúng ta bắt sống ngươi.
- Quả nhiên là hắn. . .
Trong lòng sớm có suy đoán, Giang Lưu cũng không giật mình, chẳng qua chỉ ấn chứng phỏng đoán mình xem có đúng hay không mà thôi.
- Ta lại hỏi ngươi, tình huống sơn trại của các ngươi như thế nào? Ở nơi đó có bao nhiêu người?
Đạt được đáp án mình muốn biết, Giang Lưu lại tiếp tục hỏi.
- Ngươi, ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi muốn làm cái gì?
Nghe hắn hỏi ra vấn đề này, nữ sơn tặc cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
- Ngươi chỉ cần trả lời là được
Nghiêm túc nhìn đối phương, Giang Lưu sầm mặt lại.
- Không, ta sẽ không nói. . .
Giang Lưu hỏi dò, rõ ràng không có hảo ý, nữ sơn tặc lắc đầu, thần sắc kiên định đáp.
- Không muốn nói vậy ngươi có thể lên đường rồi,
Nếu không muốn nói, Giang Lưu cũng sẽ không ép buộc, nhặt thanh đao lên từ dưới đất, bổ về hướng nữ sơn tặc.
Bởi vì là chính mình chủ động xuất thủ, dù thanh máu HP hai nam một nữ ba sơn tặc đã trống rỗng, thế nhưng đều không có tử vong, chỉ nằm rạp trên đất không nhúc nhích nhưng ba người bọn họ chỉ lâm vào trạng thái hôn mê sắp chết mà thôi.
Hơi hơi chần chờ một chút.
Giang Lưu giơ đao trong tay, bổ liên tiếp ba đao, gϊếŧ chết ba người.
Cũng không phải chính hắn trời sinh hiếu sát, chỉ là người khác đã muốn động thủ đối phó hắn, chẳng lẽ còn muốn ôm lòng nhân từ để sau này bị đâm ngược lại sao?
Lần này cho dù mình buông tha cho mấy sơn tặc này, nhưng sau đó bọn hắn có nguyện ý buông tha cho mình hay không?
Một hơi gϊếŧ ba người, cũng không phải ba yêu vật, mà là người sống sờ sờ, nhìn ba bộ thi thể trước mặt, Giang Lưu cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, có cảm giác buốn nôn, muốn ói.
Vứt bỏ thanh đao qua một bên, đỡ lấy một cái cây, nôn một hồi, sau một hồi lâu, cơ hồ ngay cả mật xanh đều đã bị hắn nôn ra ngoài.
Mặc dù thời gian qua đã gϊếŧ không ít dã thú, thậm chí gϊếŧ qua yêu vật, nhưng gϊếŧ người là lần đầu tiên.
Dù không hối hận, nhưng lần thứ nhất gϊếŧ người vẫn không dễ chịu.
Qua rất lâu sau, lúc này tâm tình Giang Lưu mới bình phục được một phần, sau đó đi đến bên cạnh mấy cỗ thi thể, nhặt tiền đồng dưới thân bọn hắn lên.
Gϊếŧ ba người, thu được 300 điểm kinh nghiệm, hiển nhiên, thực lực ba sơn tặc này đều không quá mạnh mẽ.
Bất quá, ngoại trừ một phần tiền đồng ra, Giang Lưu ngược lại còn phát hiện một kiện vũ khí.
“ Cổ điển Ô Mộc Côn (phẩm chất phổ thông): cấp 5, gia tăng lực công kích 25%, độ bền 8/10. ”
Nhìn nhìn cây côn này một hồi, hơi có vẻ cũ nát, tin tức số liệu cũng hiện lên trước mắt, tăng lên trọn vẹn đến 25% lực công kích, hắn phi thường hài lòng.
Không hổ là vũ khí trang bị chính, dù chỉ có phẩm chất phổ thông thế mà đã kèm theo năng lực tăng phúc công kích cao như vậy, La Hán Quyền cao cấp, cũng chỉ có trình độ này mà thôi.
Chỉ là vũ khí phổ thông đã có tăng phúc cao như vậy, trong lòng âm thầm chờ mong ban thưởng tiếp theo, nếu như lại tuôn ra vật phẩm có chất hoàn hảo, phẩm chất hoàn mỹ, thậm chí là phẩm chất truyền thuyết cùng phẩm chất sử thi, lực công kích kèm theo sẽ được gia tăng như thế nào nữa?
Lắc đầu, tạm thời vung hết những suy nghĩ này qua một bên, Giang Lưu nhìn nhìn ba bộ thi thể trên mặt đất, sau đó nhặt một cây đao lên, bắt đầu đào hố.
Tuy nói những người này muốn hại chính mình, nhưng dù sao người chết vẫn lớn nhất, phơi thây nơi hoang dã chung quy cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Thời điểm cầm đao đào hố, ánh mắt Giang Lưu cũng rơi trên chuôi đao.
Tin tức số liệu chuôi đao cũng hiện lên trước mặt Giang Lưu.
“ Đao (phẩm chất phổ thông): Gia tăng lực công kích 5%, độ bền 7/10. ”
Chỉ có tăng phúc 5%? Trò chơi tuôn ra trang bị chất lượng tốt hơn hiện thực? Hay bởi vì chuôi đao này chỉ là vũ khí cấp thấp nhất, thậm chí ngay cả cấp yêu cầu để mang nó cũng không có?
Giang Lưu âm thầm nỉ non.
- Uy, Giang Lưu? Nơi này đã xảy ra chuyện gì thế?
Thời điểm Giang Lưu đầu đầy mồ hôi đào hố chôn thi thể, một giọng nữ quen thuộc vang lên sau lưng hắn.
Cao Dương nhìn thấy trên ba bộ thi thể mặt đất cũng giật nảy mình, vội vàng hỏi Giang Lưu.
Như thường ngày, nàng ở chỗ cũ một mực chờ hắn, nhưng hôm nay đợi rất lâu cũng không thấy Giang Lưu xuất hiện, cho nên Cao Dương chủ động đi tìm.
Lại không nghĩ rằng thấy được màn trước mắt này.
Giang Lưu dừng động tác, cũng không giấu diếm, nói tiền căn hậu quả mọi chuyện cho nàng nghe.
Biết được từ đầu đến cuối chuyện này, ý thức được Giang Lưu vừa rồi kém chút bị ngộ hại, lông mày Cao Dương dựng thẳng, gương mặt xinh đẹp hiện ra đầy sát khí.
- Hừ, một tên gian thương, ngay cả nam nhân bản nữ hiệp cũng dám động? .