Sau khi nghỉ ngơi qua buổi trưa, Giang Lưu mang Tử Đàn Phật Châu trên cổ đi về hướng hậu sơn, cũng không biết muốn gặp mặt Cao Dương, hay muốn đánh quái kiếm kinh nghiệm, cố gắng đề thăng thực lực bản thân mình.
Tử Đàn Phật Châu có tác dụng đề thăng tăng hiệu quả kỹ năng BUFF, nhưng cũng tiếc là Giang Lưu hiện tại chỉ mới học được có ba kỹ năng, Bế Khẩu Thiền, La Hán Quyền và Kim Cương Chú, mà tất cả chúng đều không phải loại BUFF.
Cho nên, tác dụng của Tử Đàn Phật Châu đối với Giang Lưu hiện tại cũng không được nhiều cho lắm, chỉ có thể thêm hiệu quả đẹp mắt một chút.
Sơn lâm yên tĩnh, không khí trong lành, hành tẩu bên trong để cho người ta cảm thấy tâm thần mình thanh thản.
Hai bên đường đi, hoa dại không biết tên nở rộ, chim chóc trên nhánh cây khoan khoái líu lo, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy mấy sóc con thậm chí mấy con khỉ nhỏ vọt qua vọt lại, cảnh tượng tự nhiên nguyên thủy, thật khiến lòng người cảm thấy an bình.
- Ai nha. . . Ai nha. ..
Chỉ là, thời điểm Giang Lưu đi lên phía trước, đột nhiên, tiếng rêи ɾỉ vang lên từng đợt hấp dẫn Giang Lưu chú ý.
Theo tiếng đi đến, chỉ thấy một phụ nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi đang nằm trên mặt đất, trên lưng còn có một sọt thuốc, bên trong còn có thể nhìn thấy vài dược liệu không biết tên, xem bộ dáng chân phụ nhân này có loang lổ vết máu, hình như đã bị thương.
- Đại tỷ, tỷ thế nào?
Trong núi rừng, thấy có người bị thương, Giang Lưu đương nhiên sẽ không ngồi yên không để ý đến, gia tăng bước chân đi tới hỏi thăm.
- Tiểu hòa thượng, ta là người dưới chân núi Kim Sơn Thôn, phu quân ta ngã bệnh, ta muốn lên núi hái chút thảo dược nhưng đã bị thương, ngươi, ngươi có thể dìu ta xuống núi hay không?
Trên mặt phụ nhân tràn đầy vẻ cầu khẩn.
Lời của phụ nhân để Giang Lưu thoáng có chút chần chờ.
Lúc này, Cao Dương hẳn còn đợi mìnhnh a? Thế nhưng, bỏ vị phụ nhân này ở nơi đây không quản? Loại chuyện này hắn thật làm không được.
Hơi chút chần chờ, Giang Lưu liền gật đầu, xoay người đỡ phụ nhân kia dậy.
Ba!
Chỉ là, mới miễn cưỡng nâng người phụ nhân dậy, trong mắt phụ nhân đột nhiên lóe lên một vệt hung mang, sau đó giơ tay lên, tay làm ra thủ hết một chưởng hình đao đánh mạnh vào gáy Giang Lưu, đánh hắn ngất xỉu tại chỗ.
- Quả nhiên chỉ là một đứa con nít. . .
Nhìn Giang Lưu bị mình lừa bịp đánh bất tỉnh, trên mặt phụ nhân mang nụ cười đạt được âm mưu.
Cùng lúc đó, trong núi rừng, hai hán tử cầm đao chạy ra, mặt mũi dữ tợn, mắt lộ hung mang, nhìn qua đã biết không phải người tốt lành gì.
- Đã đắc thủ, đi thôi!
Nhìn Giang Lưu bị đánh ngất, hai tên đạo phỉ nhếch miệng cười một tiếng.
- Tiểu Sa Di mà thôi, đắc thủ dễ như trở bàn tay, ba mươi lượng bạc, thật đúng là đơn giản quá mức.
- Bọn hắn là ai? Sao giống như sơn tặc vậy, vì sao bọn hắn muốn xuống tay với ta?
Giang Lưu bị một hán tử khiêng trên vai, con mắt vụиɠ ŧяộʍ mở ra một khe hở, trong lòng âm thầm tính toán.
Kỳ thật Giang Lưu cũng không có bị đánh ngất.
Thời cơ phụ nhân này xuất thủ mặc dù được canh chuẩn rất tốt để Giang Lưu không kịp chuẩn bị, thế nhưng, bởi vì hệ thống trò chơi, ngay trong sát na phụ nhân xuất thủ, cảnh tượng trước mắt Giang Lưu liền thay đổi, mà thanh máu HP trên đỉnh đầu phụ nhân cũng xuất hiện, hiển nhiên đã tiến nhập trạng thái chiến đấu.
Cơ hồ theo phản xạ, Giang Lưu thực hiện cho mình một cái Kim Cương Chú phòng ngự toàn thân.
Có thể miễn trừ 80% tổn thương, phụ nhân này tung một chưởng hình đao chém vào gáy mình cũng không có tác dụng gì, chỉ là, tương kế tựu kế, Giang Lưu làm bộ hôn mê mà thôi.
- Đạo phỉ xuất thủ, đơn giản chỉ muốn mưu tài mưu lợi, thế nhưng mình chỉ là một Tiểu Sa Di trong chùa miếu cũ nát, không có khả năng có tài sản gì quý giá nha?
- Hơn nữa, sau khi đánh mình bất tỉnh, mấy đạo phỉ này cũng không có lục soát người, hiển nhiên không phải muốn cướp tiền.
- Không vì tài, như vậy, chính là vì thù sao?
- Mà một Tiểu Sa Di như mình, cơ hồ không xuống núi lần nào, như thế nào có thù cùng với người ta?
- Như vậy, không vì tài, cũng không vì thù, lí do lớn nhất có thể chính là nhận ủy thác của người khác, bọn hắn chỉ đánh bất tỉnh mình, lại không có ý tứ muốn gϊếŧ mình, điểm ấy hẳn không sai.
- Rốt cuộc sẽ là ai mà muốn thuê sơn tặc xuống tay với mình đây?
Rất nhanh, trong đầu Giang Lưu liền nổi lên hình bóng một người.
- Trương viên ngoại!
Cũng không phải Giang Lưu thông minh mà do hắn sinh hoạt tại Kim Sơn Tự cơ hồ như bị phong bế, người có động cơ duy nhất đối với hắn cũng chỉ có mỗi mình Trương viên ngoại mà thôi.
- Quả nhiên, không gian trá thì không phải thương nhân. . .,
Nghĩ đến việc này, tám chín phần mười là do Trương viên ngoại chủ sự sau màn, trong lòng Giang Lưu hiện ra lửa dữ.
Vừa mới đầu là muốn dùng hai mươi lượng bạc muốn lừa gạt kỹ thuật tinh luyện muối của mình, hiện tại thì lại mời sơn tặc xuống tay với mình?
Lẳng lặng ghé vào trên lưng một sơn tặc, Giang Lưu không nhúc nhích, trên thực tế là đang đợi kỹ năng Kim Cương Chú hồi chiêu.
Khoanh tay chịu chết, tự nhiên là không có khả năng, nếu thật sự bị mang đến sơn trại, mình không có khả năng chạy trốn. Cho nên, chỉ có thể lựa chọn động thủ ngay trên đường đi.
Kỹ năng Kim Cương Chú là một kỹ năng bảo mệnh, ắt không thể thiếu trong chiến đấu. Cho nên, Giang Lưu lẳng lặng chờ đợi thời gian kỹ năng Kim Cương Chú hồi chiêu trôi qua.
Thời gian hồi chiêu chỉ có 50 giây, không dài cũng không ngắn.
Đối với Giang Lưu đã hôn mê, hai nam một nữ - ba tên sơn tặc này hiển nhiên cũng không có phòng bị, nằm trên lưng một sơn tặc, một luồng quang mang có màu vàng nhàn nhạt bắt đầu lưu chuyển khắp hai tay Giang Lưu.
Ở nơi đây, mọi thứ đều lấy tính mệnh mình ra cược, Giang Lưu tự nhiên không dám khinh thường, lúc đầu còn có một điểm kỹ năng giữ lại, hắn giờ đã cộng nó vào hết cho kỹ năng La Hán Quyền, tăng cấp La Hán Quyền lên mức cao cấp.
La Hán Quyền (cao cấp): Gia tăng lực công kích 25%, thời gian sử dụng 180 giây.
Hết thảy chuẩn bị đã sẵn sàng, Giang Lưu dứt khoát xuất thủ.
Thủ chưởng mang theo quang mang kim sắc nhanh chóng bắt tới cổ họng sơn tặc đang khiêng mình, sau đó vặn một cái, việc này quan hệ sống chết của bản thân, hắn đương nhiên sẽ không mảy may nương tay.
Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng.
Nhân vật đạt đến cấp 5, lại thêm được La Hán Quyền tăng phúc, Giang Lưu tin tưởng một trảo này của mình đều có thể vặn gãy cả một cây mộc côn, cho nên không có gì bất ngờ xảy ra, cổ họng tên sơn tặc này trực tiếp bị vặn gãy.
Ở trong mắt Giang Lưu, có thể nhìn thấy thanh máu HP trên đầu sơn tặc trong nháy mắt giảm xuống một đoạn, hơn nữa, thanh máu HP đang không ngừng hạ xuống.
Tuy nói giao diện của hệ thống trò chơi, nhưng dù sao cũng là thế giới hiện thực, cổ họng đã bị vặn gãy, tự nhiên hẳn phải chết không nghi ngờ.
Sơn tặc bị vặn gãy cổ, miệng chỉ kêu lên được hai tiếng, thế nhưng lại không thốt ra gì được, thân thể nằm rạp trên mặt đất, giãy dụa một hồi không nhúc nhích.
- Thật can đảm!
Đột nhiên xuất hiện một màn này để một nam một nữ sơn tặc bên cạnh ngạc nhiên biến sắc.
Trong mắt bọn hắn, thiếu niên tiểu hòa thượng tựa như một con mèo nhỏ vô hại mới đúng. Trên thực tế, vừa rồi dễ như trở bàn tay đã đánh hắn bất tỉnh chứng mình phỏng đoán trong lòng bọn họ.
Nhưng ai có thể nghĩ đến? Gia hỏa này vốn đã bị đánh ngất đi đột nhiên xuất thủ một cách nhanh chóng, mà ra tay lại tàn nhẫn như vậy.
Thế này mà còn là con mèo nhỏ cái gì nữa? Cái này là mãnh hổ ngụy trang thành con mèo nhỏ mới đúng.
“Bang” một tiếng vang dội vang lên, nam sơn tặc bên cạnh trực tiếp rút ra trường đao, chặt xuống đầu Giang Lưu, đao quang vừa nhanh vừa chuẩn, căn bản không cho người ta né tránh.
Liên quan đến sống chết, sơn tặc này cũng không rảnh quan tâm đến nhiệm vụ của mình nữa.
Đối mặt với đại đao, Giang Lưu duy trì trạng thái Kim Cương Chú, giơ tay lên ngăn cản.
- Muốn chết !
Thấy Giang Lưu dùng tay để ngăn đao của mình, trong lòng sơn tặc này nắm chắc mười phần.
Một đao kia xuống đủ để chặt đứt cánh tay của hắn a?
Phù một tiếng, huyết quang thoáng hiện.
Chỉ là, một đao kia chém vào trên cánh tay Giang Lưu chẳng qua chỉ lưu lại một vết thương ngoài da nhàn nhạt, nhỏ bé tý, nhìn qua không nghiêm trọng lắm.
Sơn tặc cầm đao, nhìn lại vết cắt như bị con gì cắn trên tay của thằng nhóc trước mặt, cảm giác một đao kia của mình tựa như chém vào da trâu thật dày, ánh mắt hiện ra vẻ kinh ngạc thật sâu
- Đây là? Kim Chung Tráo hay Thiết Bố Sam! ? .