Sử dụng bình máu xong, thương thế của Cao Dương đã được khôi phục rất nhiều.
Nàng không nỡ phục dụng bình thứ hai mà lưu lại, dược thủy thần kỳ như vậy, hẳn nên giữ lại cứu mạng trong lúc mấu chốt nhất.
Đối với lựa chọn của Cao Dương, Giang Lưu cũng biểu thị đồng ý, hơi hơi suy tư một hồi, đưa quyển sách kỹ năng « Hành Vân Lưu Thủy » cùng Bạch Ngọc Giới Chỉ ra đến trước mặt Cao Dương, lên tiếng.
- Những vật này tặng cho cô.
- Đây là? Một bản bí tịch về thân pháp?
Tiếp nhận sách kỹ năng, Cao Dương tiện tay mở ra, vừa đọc qua đã biết đây là vật gì.
Mà nhìn thấy Bạch Ngọc Giới Chỉ, hai gò má Cao Dương có chút phát nhiệt, bất quá lại không có biểu lộ ngượng ngùng như tiểu nữ tử, tự nhiên hào phóng nhận lấy, đeo Bạch Ngọc Giới Chỉ lên ngón tay của mình.
- Cô xem có thể tu luyện thành công quyển bí tịch này hay không, còn chiếc nhẫn kia, mặc dù chỉ là trang bị phổ thông, nhưng nếu sau này có loại càng tốt hơn, ta sẽ cho cô.
Giao sách kỹ năng cùng Bạch Ngọc Giới Chỉ cho Cao Dương, Giang Lưu mở miệng nói.
- Không, ta rất thích chiếc nhẫn này, ta sẽ mang nó cả một đời, Cao Dương giơ tay mình lên cao, nhìn Bạch Ngọc Giới Chỉ trên ngón tay, càng xem càng thích, lắc đầu cự tuyệt, không định tháo xuống.
Mình đưa Bạch Ngọc Giới Chỉ cho nàng thuần túy là bởi vì trang bị này có thể kèm theo 10% lực công kích, chỉ thế thôi, xem dáng dấp Cao Dương hiển nhiên đã hiểu lầm cái gì đó.
Bất quá, nghe nàng nói thế, trong lòng Giang Lưu lại như có dòng nước ấm chảy qua, nếu đó là hiểu lầm mỹ lệ, vậy thì không cần giải thích rõ ràng làm gì.
- Đúng rồi, Giang Lưu, vừa rồi ngươi dùng chiêu gì làm cho con Lang Yêu kia đang muốn tru lên mà không phát huy ra được như ý muốn nó, ngươi làm thế nào được thế?
Nghĩ đến một màn kinh tâm động phách vừa rồi, Cao Dương hiếu kì hỏi.
- Là năng lực ta, có thể để người khác không phát huy được tuyệt chiêu trong một thời gian ngắn nhất định.
Liên quan tới hiệu quả của Bế Khẩu Thiền, Giang Lưu giải thích một cách đơn giản.
- Không nghĩ tới, ngươi mặc dù không trải qua lễ thụ hương thế nhưng đã học lén bí thuật của Phật Môn, ngươi thật đúng là gia hỏa không tuân thủ thanh quy giới luật gì cả.
Cao Dương cười một cái, nói.
Đệ tử Phật môn khác không trải qua lễ thụ hương, không thể nghiên cứu tu luyện thần thông hàng ma phục yêu của Phật giáo, Giang Lưu chỉ là Tiểu Sa Di, lại hiểu thủ đoạn này, tự nhiên là học trộm.
Liên quan tới vấn đề của hệ thống trò chơi, Giang Lưu không dây dưa, chỉ nói sang chuyện khác,
- Đúng rồi, ta nhớ cô đã nói Lang Yêu này là Yêu Tốt? Là đánh giá thực lực cao thấp, đẳng cấp phân chia của yêu tộc sao?
- Tự nhiên là vậy, ta từng thấy qua trên một bản cổ tịch, cá trùng tẩu thú hấp thu thiên địa linh khí, tinh hoa nhật nguyệt đều có thể trở thành yêu, mà căn cứ biểu hiện khác biệt của yêu mà phân chia đại khái ra các cập bậc khác nhau.
Cao Dương đơn giản kể lại thứ mình biết.
- Yêu có đẳng cấp thấp nhất được xưng là Yêu Tinh, tên như ý nghĩa, chính là động vật thành tinh, bình thường biểu hiện ra hình thể to lớn không phù hợp với lẽ thường, hơn nữa có được linh trí nhất định, trình độ này xưng là Yêu Tinh.
- Thì ra là thế…
Nghe được miêu tả Yêu Tinh, Giang Lưu giật mình gật đầu.
Trong đầu nhớ tới Tuyết Thỏ yêu ngày đó bị Huyền Không sư huynh gϊếŧ chết, tên đó hẳn là Yêu Tinh?
- Theo Yêu Tinh tu hành dần dần sâu, linh trí được đề cao, dần dần sinh ra nhân tính hóa, thêm nữa là luyện hóa được đốt xương cổ, có thể nói tiếng người, đủ để xưng là Quái, cho nên, yêu đến trình độ này, được gọi là yêu quái. . . .
- Sau đó, tu hành càng sâu, chẳng những có thể nói tiếng người, thậm chí có thể mô phỏng động tác tứ chi của nhân loại, đứng thẳng hành tẩu, yêu ở trình độ này được xưng là Yêu Tốt, tốt đại biểu chính là ý nghĩ của con người.
Khó trách, thời điểm trước đó Lang Yêu kia miệng nói tiếng người, Cao Dương còn có lòng tin đánh một trận, nhưng khi Lang Yêu đứng dậy, hành tẩu như nhân loại thì cô nàng tự nhận không phải là đối thủ của hắn ta.
Nghe được thông tin về Yêu Tinh, Yêu Quái cùng phân chia đẳng cấp của Yêu tộc, trong lòng Giang Lưu bừng tỉnh, cũng có am hiểu đại khái đối với thực lực hiện tại của Cao Dương.
- Cái kia, tiếp theo thì sao?
Suy tư một lát, Giang Lưu lại hiếu kỳ hỏi.
- Lại tiếp theo sau à, ta chỉ nghe nói thôi, bên trên Yêu Tốt còn có Yêu Tướng, bên trên Yêu Tướng còn có Yêu Soái các loại, thậm chí từng xem qua một phần cổ tịch ghi chép về các loại yêu, trong truyền thuyết còn có Yêu Thánh, có thể thí tiên diệt phật, nhưng đều chỉ là một phần tiểu thuyết hư ảo chí quái thôi, chưa thấy yêu nào đến cảnh giới đó cả. . . .
Cao Dương lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không rõ ràng những phân chia tiếp sau lắm.
- Tốt a, những thứ này xác thực quá xa vời với chúng ta hiện tại.
Cao Dương không rõ ràng, Giang Lưu cũng không thèm để ý.
Đừng nói cái gì gọi là Yêu Tướng cùng Yêu Soái, như tới một Yêu tốt như Lang Yêu vừa rồi, mình cũng không đánh được, hiểu rõ nhiều cũng hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Trải qua sự kiện của Lang Yêu, hai người cũng coi như đồng sinh cộng tử, lại thêm đã ước định sự tình sau lễ thụ hương, Giang Lưu hoàn tục có thể thành hôn, vì thế, quan hệ giữa Giang Lưu cùng Cao Dương hiện tại có thể được xem như một cặp đôi đang yêu nhau.
Thương thế Cao Dương cũng đã khôi phục không ít, một lần nữa gϊếŧ thịt rừng, Giang Lưu lại nướng chín rồi cùng ăn.
Hẹn mười ngày kế tiếp, xế chiều mỗi ngày đều sẽ gặp ở chỗ cũ, lúc này Giang Lưu mới bước nhẹ nhàng quay lại Kim Sơn Tự.
- Không nghĩ tới nha, ta căn cứ chỉ dẫn gặp chân mệnh thiên tử ở chỗ này, lại gặp được một tên tiểu hòa thượng. . .
Sau khi Giang Lưu rời đi, Cao Dương ngồi một mình, bên trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo có chút đau khổ.
Bất quá, thời điểm nàng nhìn thấy Bạch Ngọc Giới Chỉ trên ngón tay mình, gương mặt xinh đẹp chậm rãi nổi lên một đạo ý cười vừa lòng đẹp ý.
- Ừm, hắn chỉ là Tiểu Sa Di mà thôi, không phải hòa thượng, chờ qua ít ngày nữa thì sẽ chính thức hoàn tục. . ..
Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ? Nghĩ đến Giang Lưu hoàn tục, chính mình cùng hắn thành hôn, trong lòng Cao Dương lại cảm thấy chờ mong cùng ngọt ngào.
Còn Giang Lưu có thể thông qua lễ thụ hương trở thành hòa thượng hay không?
Cao Dương không có chút nào tin tưởng điều đó xảy ra, Tiểu Sa Di hoàn toàn không tuân thủ thanh quy giới luật, hắn tuyệt không có khả năng thông qua lễ thụ hương.
Lại lui một vạn bước mà nói, cho dù đốt lên ba điểm hương, chỉ cần người nguyện ý vẫn có thể hoàn tục mà.
Sau đó, chúng ta ít nhất phải sinh một nam hài cùng một nữ hài nha? Nam hài tên là gì nhỉ? Còn có nữ hài tử, nên đặt tên gì đây?
Thiếu nữ ngồi trầm tư suy nghĩ một hồi lại suy tư vấn đề đặt tên cho hài tử sau này.
. ..
Không nói đến Cao Dương đang suy nghĩ đặt tên cho hài tử ở hậu sơn, dưới chân núi trong thôn trang nhỏ, trong phòng lớn nhất của một gia đình, là nhà của Trương viên ngoại.
Mặc dù chỉ là thôn dân của Kim Sơn Thôn, thế nhưng bởi vì có một nhà cửa hàng trong thành Trường An, cho nên Trương viên ngoại xem như người giàu có nhất khắp Kim Sơn Thôn.
Mấy ngày trước đây, trong nhà có oan hồn quanh quẩn, đến mức gia đình không được yên, Trương viên ngoại mời Huyền Ngộ hòa thượng từ Kim Sơn Tự đến niệm kinh siêu độ.
Đã qua mấy ngày, oan hồn kia tựa hồ xác thực đã biến mất, bà nương của Trương viên ngoại kéo Trương viên ngoại nhất định phải chuẩn bị một chút vật phẩm cung phụng để lên núi cầu nguyện, cảm tạ.
Trương viên ngoại bị bà vợ lôi kéo, không tình nguyện cũng đành lên núi, sau lưng có mấy gã sai vặt cùng tỳ nữ đi theo.
Tuy nói Kim Sơn Tự chỉ ở sườn núi, cũng không cao, nhưng đối với Trương viên ngoại bình thường không vận động gì mà nói, vẫn là gánh nặng đường xa không nhỏ, đi không bao lâu đã thở hồng hộc.
- Ai, ta mời Huyền Ngộ hòa thượng, sự tình không phải đã giải quyết rồi sao? Hơn nữa còn bỏ ra một lượng hai tiền, không lý do gì phải lên núi tạ thần hết? Lãng phí tiền tài. . . .
Mơ hồ một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy Kim Sơn Tự, Trương viên ngoại thở hồng hộc, không tình nguyện lên tiếng.
- Đến chùa miếu tạ thần là kính trọng Bồ Tát, sao có thể nói lãng phí tiền tài? Lão gia, đã đến nơi rồi đi nhanh đi.
Khác với Trương viên ngoại, phu nhân lại rất thờ phụng Phật Môn, nhẫn nại thuyết phục chồng mình, một nhóm bốn người lề mà lề mề cuối cùng đi tới Kim Sơn Tự.
Buồn bực ngán ngẩm đợi nhiều ngày cuối cùng cũng có khách hành hương lên núi, Huyền Minh tự nhiên phấn chấn 100% tinh thần, lập tức tiếp đãi.
Còn về phần Giang Lưu, quay lại từ sau núi, trong lòng âm thầm suy tính, thời gian kế tiếp gặp mặt Cao Dương, có lẽ hai người còn có thể tổ đội đánh quái thăng cấp, chờ mình hoàn tục, có lẽ còn có thể trở thành một đôi giang hồ hiệp lữ đi gϊếŧ quái, hành hiệp trượng nghĩa?
Chỉ là, Giang Lưu mới vừa trở lại, Huyền Không sư huynh cũng đã tìm hắn.
- Lưu nhi, nhanh đi nhà bếp nấu cơm, hôm nay Trương viên ngoại đến hoàn nguyện tạ ơn, nhìn thời gian đến xem thì chắc sẽ dùng món chay trên núi chúng ta, hôm nay ngươi cần biểu hiện tốt một chút. . . .