"Lạc Trường An, cậu có muốn gia nhập vào môn phái Huyền Thanh của chúng ta chứ? Đến chỗ chúng ta, chúng ta sẽ dạy cậu tu hành phép trường sinh, đổi lại cậu sẽ phải gánh vác trách nhiệm của một tiên nhân là trừ ma vệ đạo, cậu có đồng ý không?"
Ninh Kha cảm khái nhìn hài nhi trước mặt, phái Huyền Thanh đã lâu rồi mới tuyển một đợt đệ tử mới, lần này đến lượt cô ấy đi tuyển chọn.
Nhan Ninh Kha, thủ tịch đệ tử duy nhất của Huyền Thanh phái, năm nay đã hai mươi tuổi, tu vi Trúc Cơ Kỳ viên mãn.
Lạc Trường An là một cậu bé mới sáu tuổi, gia phụ khá giả, lại là một người dạy học, nên khi nhìn Nhan Ninh Kha hỏi, cậu bé không kiêu không gấp đáp:
"Lạc Trường An, nguyện ý gia nhập Huyền Thanh phái, cầu mong tiên tử chỉ đường!"
Các vị tu hành giả xung quanh nhao nhao lắc đầu, trông có vẻ chê bai lắm, bởi vì vừa mới trải qua đại hội kiểm trắc. Lạc Trường An thể hiện ra phẩm tính thiên tư rất cao, nhưng mà lại là một người trời sinh thân thể yếu ớt.
Thử hỏi một người thân thể yếu ớt tu hành thế nào, đáp án chính xác là không thể, bởi vì muốn tu tiên trước cần dưỡng thể, muốn dưỡng thể cần thân thể khỏe mạnh mới được, bằng không chỉ uổng phí thời gian và tài nguyên mà thôi.
Vốn dĩ nếu phái Huyền Thanh không xuống núi tuyển chọn đệ tử, vậy thì Lạc Trường An tu hành không đường, tiên môn không cửa.
Trùng hợp sao phái Huyền Thanh xuống núi chiêu mộ đệ tử, Lạc Trường An nhờ vậy bước vào con đường tu hành.
Có lẽ, Lạc Trường An vận khí rất tốt.
Gặp Lạc Trường An đồng ý, Nhan Ninh Kha cười vui vẻ ôm cậu bé bế lên, cô ấy đã ôm giấc mộng làm một vị tỷ tỷ đã lâu, sao nỡ lòng bỏ qua cơ hội như vậy.
Phải biết kỳ thực, Lạc Trường An có một khuôn mặt cực kỳ đẹp mắt và đáng yêu.
"Lạc Trường An, từ giờ cậu là tiểu sư đệ của ta, là đệ tử thứ hai của phái Huyền Thanh đời này, nên có lẽ con đường tu hành dài lâu, khó về thăm bậc phụ mẫu sinh thành một lần, nhà của cậu ở đâu, dẫn ta đi một lần!"
Lạc Trường An chớp chớp mắt nhìn vị sư tỷ trong tương lai này, nhu nhuận gật đầu đáp rõ ràng:
"Dạ"
Nhan Ninh Kha cười quay lại nói với chúng tu hành giả.
"Chư vị đạo hữu, đệ tử đã nhận đủ, Ninh Kha mạn phép xin cáo lui trước, chúc chư vị đạo hữu đạt được mong cầu, thu được trò giỏi nhé, tạm biệt!"
Nói xong thân thể ôm Lạc Trường An giá không bay lên, nhanh nhẹn vô cùng bay về phương xa. Lưu lại chúng tu sĩ trầm mặc, hồi lâu có người chửi bậy:
"Ta không nhìn nhầm chứ, nha đầu thối đó bay được. Tu vi Trúc Cơ rồi đó à!"
Mọi người nhao nhao gật đầu, tự nhủ sau này gặp phải con nhóc đó nhất định phải tránh xa.
Về phần Lạc Trường An, chưa đầy hai phút bị Nhan Ninh Kha ôm về tới nhà. Nhan Ninh Kha nhìn cửa nhà đóng kín, liền gõ vài cái theo lễ nghi thế tục:
"Có ai ở nhà không?"
"Ai vậy, xin chờ một chút, tới ngay đây!"
Vài giây sau, tiếng bước chân vang lên, một người phụ nữ xinh đẹp mở cửa, nhìn thấy Nhan Ninh Kha, không khỏi sững sờ một chút, lại nhìn Lạc Trường An, như hiểu được điều gì đó, cẩn thận hỏi thăm:
"Xin hỏi, có phải tiên trưởng đến nhà ta, nhưng có chuyện gì cần giao phó?"
Nhan Ninh Kha thấy người phụ nữ xinh đẹp có vẻ không chào đón mình, cũng lười dài dòng, nói thẳng:
"Tiểu nữ đến từ phái Huyền Thanh, nay thu Lạc Gia một vị nhi tử là Lạc Trường An, chuyên đến đây để thông báo, xin nhờ phu nhân chuyển lời với gia chủ, tránh người trong tâm lo lắng, lời đến đây đã hết, cảm ơn phu nhân đã lắng nghe, ta còn có việc bận nên cùng sư đệ đi trước, cáo từ!"
Nói xong quay người bay thẳng lên trời, dẫn theo Lạc Trường An đi mất.
Phía dưới phụ nhân xinh đẹp thần sắc vui mừng, có chút đắc ý cố tình hô to:
"Tiên trưởng đi thong thả, người hãy yên tâm, ta nhất định sẽ báo cho phu quân biết rõ!"
Lời này thuần túy là lời ngoài miệng, còn Nhan Ninh Kha có nghe thấy hay không, phụ nhân không biết, cũng không quan tâm, dù sao mục đích của ả ta đã đạt được.
Trên không trung, Nhan Ninh Kha ôm Lạc Trường An trong lòng, đôi mắt đẹp khó hiểu hỏi:
"Sư đệ, vừa rồi hẳn không phải là thân mẫu của đệ đúng chứ?"
Lạc Trường An gật đầu, nhàn nhạt đáp lời:
"Bà ta là kế mẫu của đệ, mẫu thân đệ đã từ trần từ ba năm trước, cũng may mắn là kế mẫu của đệ, bà ta đối với đệ không có lòng muốn ám hại, bằng không đệ khó có khả năng sống đến bây giờ!"
"Sao đệ biết?"
Nhan Ninh Kha kinh ngạc hỏi, tựa như đây là lần đầu tiên cô ấy không đoán được tâm tư của một đứa bé.
"Sư tỷ, nhân chi thường tình, tự nhiên có thể suy luận ra được, mọi thứ đều có kẽ hở của nó, chỉ cần tìm đường lách vào là ta đã có thể biết được mọi thông tin của chúng rồi đấy!"
Lạc Trường An cười nói.
"Tầm bậy, đệ nghe lời ai nói đúng không?"
Nhan Ninh Kha xoa đầu cậu bé, hiển nhiên cô ấy không tin rằng Lạc Trường An có thể nghĩ ra những thứ này.
Lạc Trường An thì ngồi im lặng không nói, biểu thị không muốn nói nhiều.
Trên không mây xanh chậm chạp di động, phía dưới gió thổi cỏ lay. Mà nàng Nhan Ninh Kha bay cũng rất nhanh, trời chưa tối đã bay về đến sơn môn của mình.
Đương nhiên dọc đường cô ấy đã ăn và cũng cho Lạc Trường An ăn một khỏa Tích Cốc Đan, bằng không với cơ thể của hai người thì cũng khó mà chịu được.
Vụ Sơn, quanh năm mây mù bao phủ, là tiên sơn trong mắt thế tục, cũng là Cấm Địa trong mắt của tu hành giả, bởi vì nơi này thuộc về Thượng Thanh tiên môn quản lý, trong vòng trăm dặm Vụ Sơn nghiêm cấm tu hành giả ngoại lai lui tới.
Đồng thời, đây cũng là chỗ Huyền Thanh phái xây dựng tông môn.
Nghe đồn Vụ Sơn có năm ngọn núi cao vây quanh một động thiên, là môn chủ đời đầu của Huyền Thanh phái cử tay dựng nên, đã có di sơn đảo hải chi năng.
Mà môn chủ đời đầu của Huyền Thanh phái, lại là một đời đệ tử của Thượng Thanh tiên môn, đủ thấy Thượng Thanh tiên môn cách cục cao dường nào.
Nhan Ninh Kha ôm Lạc Trường An hạ xuống dưới chân Vụ Sơn, theo lối mòn tiến vào môn phái, cô ấy lấy ra một cái lệnh bài tựa như ngọc chất, sáng lấp lánh, xua tan từng trận sương mù xung quanh.
Lạc Trường An bị cô ấy ôm, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
"Sư tỷ, vì sao sư tỷ không bay thẳng vào?"
Nhan Ninh Kha cười vui vẻ đáp.
"Sư đệ ngốc, Vụ Sơn có trận pháp bao phủ, đương nhiên là có cả hàng tá trận pháp như cấm không, mê hoặc, sát trận, tường rào năng lượng các loại công năng rồi, bằng không thì làm sao chúng ta lại trở thành Cấm Địa của chư vị tu hành giả được chứ. Mà, nói đệ cũng không hiểu, ngoan ngoãn đừng hỏi nhiều biết chưa?"
Lạc Trường An xấu hổ xì một tiếng, nói.
"Vậy sư tỷ bế đệ không thấy mệt sao?"
Nhan Ninh Kha nhìn chằm chằm Lạc Trường An, bước chân dừng lại.
"Đệ phiền quá à, tỷ ném đệ đi bây giờ, tin không hả!"
Lạc Trường An lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn rúc đầu xuống làm nũng.
Nhan Ninh Kha tiếp tục ôm cậu bé đi tiếp, thuận tiện giải thích.
"Tu hành giả chúng ta phải rèn luyện thân thể mới có thể tiến lên trên cảnh giới được, chính vì vậy đối với tỷ, đệ nặng như không có thôi nhé, thuận tiện, nếu tỷ muốn đập chết đệ, một ngón tay đủ rồi đó!"
Lạc Trường An nghe vậy trong lòng báo nguy, đồng thời đối với tu hành không khỏi hướng tới.
Nhan Ninh Kha thấy Lạc Trường An bắt đầu im lặng, không khỏi cười nhẹ:
"Tiểu An An, đệ biết sợ rồi?"
Lạc Trường An nghe vậy, hơi gật đầu, cũng không nói nhiều.
Nhan Ninh Kha xoa đầu cậu bé, chợt ôm chặt Lạc Trường An, bước chân nhanh chóng, lưu lại trên đường mòn một đạo tàn ảnh.
Sau khi rời khỏi sương mù, một động thiên phúc địa hiện ra trong mắt của Lạc Trường An.
Quỳnh lâu ngọc các, tiên hạc phi cầm, tẩu thú bôn đằng, đều có đủ cả.
Nơi Lạc Trường An xuất hiện, là một quảng trường rộng lớn, có vài đứa trẻ đang luyện quyền, luyện thể, có đứa đang chạy khắp quảng trường, lưng đeo đá lớn, chúng từ hài tử đến thiếu niên, đều có đủ cả, thật là muôn hình muôn vẻ.
Mà Lạc Trường An đang được Nhan Ninh Kha ôm đứng trong một tòa miếu cổ, phía bên cạnh có một lão giả, thấy Nhan Ninh Kha cười dài đứng lên chào đón.
"Ha ha ha, Ninh Kha về rồi đấy sao, làm lão già ta nhớ nhung lo lắng thật đấy. Mà chuyến này con có thu hoạch đấy nhở, mau giới thiệu cho lão biết tiểu tử này là ai nào?"
"Khương gia gia, đệ ấy gọi là Lạc Trường An, đến từ Lạc Gia Trấn, thân mẫu từng là đệ tử tạp dịch nơi này, cũng đã mất rồi. Tuy đệ ấy không có linh căn nhưng mà phẩm tính và tư chất rất tốt, nên con mang đệ ấy về đây dạy bảo!".
Khương lão nghe vậy không khỏi bất ngờ, nhưng mà ngay lập tức ôn hòa cười nói:
"Hảo, hài tử ngoan, hài tử ngoan, Ninh Kha, Trường An, mừng các con về nhà!"
Lạc Trường An ánh mắt thâm thúy, rất nhanh phủ lên một tầng ngây thơ thật dày.
"Cảm ơn Khương gia gia!"
Khương lão cười ha hả dẫn họ đi ra khỏi miếu đường, sau khi hoàn thành một loạt nghi thức tế tổ, bái sư điển lễ, Nhan Ninh Kha đem theo Lạc Trường An về đến nơi ở của mình.
Là một tòa tứ hợp viện, nhìn từ ngoài hay trên cao bằng mắt thường sẽ chẳng thấy gì cả, trừ những ai tu hành cao siêu hoặc tu thành thần thông pháp mục thì không tính.
Lạc Trường An bị ôm đến trước cổng viện, phía trên đề một dòng chữ rồng bay phượng múa rất đẹp, uy thế sâm nghiêm.
Đề rằng: "Huyền Thanh Thủ Tịch Gia" năm chữ.
Dưới treo bảng: "Nhan Ninh Kha sở hữu" năm chữ.
Lạc Trường An cứ vậy bị sư tỷ đón về nhà, sau khi tắm rửa, làm một bữa tiệc tẩy trần, chỉ có hai tỷ đệ tham dự. Nhan Ninh Kha chính thức dạy bảo Lạc Trường An tu hành.
Đập vào mắt Lạc Trường An là hai quyển sách vở bằng da thú, đề tên "Cảm Khí Quyết" và "Nạp Khí Quyết".
Lạc Trường An đọc được nội dung trong đó, rất nhanh liền hiểu được, ngồi nhắm mắt nếm thử tu hành.