Tề quốc sau khi rút binh, Dương Quốc lập tức xâm nhập biên giới Khương quốc. Rốt cuộc, biên giới đưa tới chiến báo, phụ hoàng không địch lại, muốn hoàng huynh đi đến trợ giúp. Chiến báo vừa đưa đến sáng sớm, hoàng huynh sau khi nhận được lập tức lên đường, theo như nàng biết thì hắn đã một thân một mình, tiến về phía biên giới.
Nghe thân tín của phụ hoàng nói trên chiến trường, phụ hoàng bị kẻ địch đánh ngã ngựa, sinh mạng nguy nan sớm tối. Vừa ngay lúc đó, hoàng huynh đã tới, thấy vậy liền nhảy xuống ngựa, lấy kiếm nhọn chỉa xuống đất, tung người nhảy một cái đã đến bên cạnh phụ hoàng. Kiếm pháp nhiều chiêu chỉ hướng kẻ địch mà đánh, quẹt đường kiếm làm kẻ địch bị thương nhưng lại cũng không lấy đi tánh mạng người ta, chỉ là khiến không người nào còn lực tái chiến. Cứ như vậy, ngăn ở trước mặt phụ hoàng đem toàn bộ kẻ địch đánh ngã xuống, trong thời gian nhanh chóng để quân địch không kịp sức trở tay.
Chiến mã thấy chủ nhân đang đứng ở trong đám người vội vàng chạy tới, hôm nay là Dương Quốc nhị hoàng tử tự mình lãnh binh, muốn một trận công phá phòng trận Khương quốc, làm chủ Khương quốc. Nhưng lại không nghĩ tới giữa đường nhảy ra một thiếu niên vô cùng anh dũng như vậy. Lập tức hạ lệnh, nếu ai có thể gϊếŧ chết thiếu niên này sẽ thưởng ngàn lượng hoàng kim, cũng thăng làm Nguyên soái. Địch binh đều mơ tưởng giành công đầu, rồi lại sợ hãi kiếm thuật của hoàng huynh, trong khoảng thời gian ngắn không có một người dám lên trước ứng chiến.
Hoàng huynh thừa thời cơ này, đem phụ hoàng nâng lên lưng ngựa, lại phân phó mấy vị tướng quân Khương quốc bên cạnh hộ tống phụ hoàng từ trong lỗ hổng mới vừa đả thông phá vòng vây đi ra ngoài, hồi doanh chữa thương.
“Dương nhi, con phải cẩn thận, chỉ có gϊếŧ chết thủ lĩnh của bọn họ, mới có thể giữ được Khương quốc.” Phụ hoàng suy yếu nói.
“Phụ hoàng, hài nhi hiểu, hài nhi nhất định sẽ làm được.” Hoàng huynh kiên định đối với phụ hoàng nói.
Phụ hoàng gật đầu một cái, ngất đi.
Hoàng huynh hung hăng vỗ chiến mã một cái, chiến mã kia bị đau phi như bay ra ngoài, trong đám người đó nhưng lại không có ai dám ngăn cản. Một vị tướng lãnh địch quốc
vội vàng bắn ra một mũi tên, muốn đem hắn bắn chết, lại bị hoàng huynh một kiếm ngăn trở, đem mũi tên kia chẻ làm hai đoạn.
Hoàng huynh thấy vị thủ lĩnh chính của địch quốc kia ở ngay giữa đám người, tức thì hướng hắn mà đánh tới. Nhị hoàng tử thấy tình thế không tốt lập tức phái kỵ binh tiến lên ngăn trở, hoàng huynh đem một kỵ binh đánh ngã ngựa, phi thân nhảy lên chiến mã, hướng chỗ nhị hoàng tử phi đến.
Hoàng huynh định rằng lập tức đánh tới bên cạnh nhị hoàng tử, lại bị cái vị tướng sĩ mới vừa bắn tên kia chặn lại đường đi. Người nọ vung lên trường kiếm, đâm về phía ngực hoàng huynh, hoàng huynh nghiêng người tránh. Hoàng huynh vốn không muốn cùng người này dây dưa, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng. Nhưng người này lại không muốn buông tha, đâm một kiếm lại một kiếm, hoàng huynh đành phải rút kiếm cùng hắn đánh nhau.
Người này kiếm pháp vừa nhanh vừa mạnh, nhưng hoàng huynh lại có thể khéo léo tránh được, hướng tới hắn đánh trả một kiếm. Trong lúc này, nhị hoàng tử bắt đầu lặng lẽ rút lui. Hoàng huynh biết, một khi để hắn trở về, sẽ có nhiều binh tới tấn công thành trì nước ta hơn, Khương quốc đã vô lực tái chiến, trận chiến này cần phải đem kết thúc.
Đang suy nghĩ thất thần, người kia lấy kiếm định đâm vào cổ hoàng huynh. Đúng vào lúc này, một tên thuộc hạ thế nhưng lại hướng tới hắn đâm một kiếm, người nọ lập tức té xuống ngựa.
Thì ra là, tất cả binh sĩ Dương Quốc đều tranh cường háo thắng, mình không thể đầu lĩnh công, cũng không thể để cho người khác có được. Thoát khỏi một kẻ địch này, hoàng huynh trong khoảnh khắc liền vượt đên chỗ nhị hoàng tử, một kiếm gϊếŧ chết. Vốn là thủ lĩnh rút lui đã khiến cho lòng quân đại loạn, hiện tại thủ lĩnh chết trận, đại quân trở thành tan rã, mỗi người tự chạy.
Cứ như vậy, hoàng huynh cùng phụ hoàng khải hoàn mà về, Khương quốc lại một lần tìm được đường sống trong chỗ chết. Theo quân trở về còn có người cùng hoàng huynh so tài kiếm thuật, hắn gọi Hạo Diễm.