Dạ dày viên mãn, Thanh Hà vào trong buồng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ như hộp nữ trang. Mở ra, bên trong là một cái vòng bạc tinh xảo.
Chính Trực nhận lấy vòng bạc, cảm nhận tia pháp lực màu lam, là phi ngân. Tứ đại thần nguyên hữu dụng cho pháp sư, kỳ kim, phi ngân, huyền thiết, đặc diên. Mà phi ngân nổi trội về khả năng dẫn quỷ, thích hợp dưỡng quỷ sư như hắn.
Lúc thầy hắn dẫn hắn rời đi, có gửi lại cái vòng bạc này, ít khi nhắc đến, cũng không biết tên gọi của nó. Mà thầy nói đợi cho vòng bạc đủ tuổi, thật ra chính là đợi học trò đủ trình độ, đây là quà xuất quan.
Hắn mở chốt, đánh cái cách vào cổ tay như còng số 8. "Cảm ơn chị Hà!"
"Không có gì đâu!" Thanh Hà một mực ngồi bên cạnh Chính Trực, chỉ không có khả năng dán chặt vào hắn thôi.
Còn Long Sơn ăn no đã đi ngủ như chết. Lúc này trong không gian thơ mộng chỉ có hai người, Thanh Hà suy nghĩ đủ thứ trong đầu.
Ba năm trước hắn rời đi, cô ta đã quyết định chờ hắn đơn phương, lúc đó cô rất tin vào trực giác của thiếu nữ mười sáu tuổi.
Chính Trực sờ sờ cái vòng lạnh. Thầy hắn từng nói, vòng này vừa là bình an phù, vừa giúp hắn che đậy khí tức tránh sự để ý.
"Đêm nay anh ngủ lại đây không?"
Nhắc đến mới nhớ, khi rời đi thầy đã bán nhà, nói là về quê thực chất vô cùng thê thảm, chỉ ở nhà thuê. Suýt nữa quên mất chị Mỹ gửi hắn mua dùm lẩu hải sản. Kể ra cũng ngộ, sao lại bắt người thiếu điều kiện như hắn phải mua.
Không lẽ... Lẩu bào ngư.
Chính Trực lắc đầu, bất quá gửi chú Thành mua hộ.
"Nay anh... À em có việc về nhà trọ rồi!"
Thanh Hà nghe xong buồn thiu thiu.
Chính Trực nhìn qua, không ngờ cô ta lúc buồn lại đẹp như vậy, mà người như vậy thường hồng nhan bạc phận. Hắn thương hoa tiếc ngọc không nỡ thấy cô buồn.
"Mai em quay lại mà!"
"Vậy thì được!"
Nói chuyện với nhau một lát, Chính Trực rời đi. Hắn điện thoại cho chú Thành.
Tầm mười phút chú Thành đến nơi. "Thu thêm hai chục nghìn xăng!"
Chính Trực trợn mắt, đối với hắn hai chục là con số xa xỉ. Chú Thành nhìn hắn thấy tội quá. "Giỡn với mày chút! Chú cháu với nhau, mười lăm nghìn!"
Câu đầu nghe còn có lý, Chính Trực phóng lên xe, nghe câu sau mất hết sức sống. Chú Thành đưa nón bảo hiểm ra sau.
"Hôm nay chú bán đường cho người khác rồi hả?"
"Thằng này... Còn sớm mà!"
Chiến mã đờ rim băng băng trên lộ, đến nơi cũng chập choạng, sắc trời hoàng hôn vừa dứt để lại vết nắng hồng.
Chính Trực tạm biệt chú Thành, hôm nay lại tốn năm mươi nghìn, phí thêm mười lăm nghìn, buồn rầu moi móc cái ví.
Hắn không về nhà trọ, hắn qua nhà cô Lê Bảo Châu trước. Gọi là cô bởi vì là cô giáo, không phải dạy chữ mà dạy thuật. Thật ra chỉ hơn hắn hai tuổi.
Lúc nhỏ thầy hắn cho hai cô trò tự bảo ban nhau. Bảo Châu là học trò của một người thầy khác, nghe đâu là em kết nghĩa của thầy, chưa thấy qua mặt. Bảo Châu theo trường phái đạo sĩ, chủ yếu chỉ điểm cho hắn vẽ phù triện, đều là thần thuật.
Hắn gọi Bảo Châu là cô, như vậy gọi thầy Bảo Châu là sư tổ sao. Mà thầy mình là anh sư tổ, chẳng lẽ gọi luôn thầy là sư bá tổ. Nghĩ đến cái mối quan hệ này không ít đau đầu.
Ai lại có thầy và sư tổ không cùng môn hệ chứ.
Đứng trước căn nhà hai tấm, bấm chuông. Bảo Châu đi ra khiến cho Chính Trực đảo mắt lia lịa. Cô ta có dáng người thon thả, thấp hơn hắn một tí. Đặc biệt làn da trắng phau phau, khoác vào bộ váy ngủ màu trắng, cứ như hoà thành một, không... Mặc đồ.
Ba năm, chỉ ba năm mà trùng tu như thế, đúng là dậy thì thành công.
Bảo Châu kéo cổng ra, Chính Trực hước một hơi trở về thực tại.
"Lâu quá không gặp!" Bảo Châu có gương mặt trái xoan, mày thanh mũi nhỏ, cặp mắt đặc biệt long lanh, không chớp mà như khẽ chớp.
"Lâu quá không gặp!" Chính Trực cười tươi toả nắng. "Làm ăn ổn chứ cô?"
"Vào nhà rồi nói!" Bảo Châu đợi hắn bước vào, đóng cổng lại. "Cũng tàm tạm!"
Hắn nhìn vào căn nhà, ba năm trước chỉ có một tầng, quay trở lại thì mọc thêm cục bướu thế kia, còn nói là tạm.
Hai người vào sảnh, ôn lại những chuyện trước đây. Bảo Châu nghe tin thầy Chính Trực trong ba năm dựng nên cơ đồ, cũng mừng dùm.
Cô pha cho hắn ly cà phê đá, cũng là sở thích của hắn, ít đường. Còn cô uống nước cam tươi bổ da. Tâm sự ngày nào cũng uống nước cam, hắn nghĩ 85% cơ thể cô ta là nước cam luôn.
"Dạo gần đây có vụ làm ăn chưa xong!" Bảo Châu gác chéo chân, váy trắng phủ lên vô cùng tươi sáng. "Nhìn gì?"
Chính Trực dụi mắt. "Vụ nào đến cô còn thấy khó hả?"
Bảo Châu cầm ống hút xoay xoay, vén mái tóc nhuộm hơi vàng ngang lưng, kể lại.
"Chỗ đó là công trình, không biết làm dự án gì, nhớ là tính xây khu resort. Mà còn chưa khởi công, hiện tại là một bãi đất cùng khu nhà hoang. Lúc trước cho xem phong thủy nói là tốt, đến khi tiến hành lại chết người.
Họ nghĩ là tai nạn, nhưng cứ lặp đi lặp lại, có khi đến cả máy xúc gãy ngang đè chết ba mạng người. Trước đây có một nhà thầu khác cũng định làm gì đó, kết quả như trên đành bỏ thôi!
Bên này hiện tại đang hoãn công. Đợt trước có mời thầy cúng này nọ về, ai cũng le lưỡi không dám làm. Sau này mời thêm ông pháp sư nào đó, dẫn theo cả đám môn sinh đệ tử, cuối cùng chết thảm, bị hút cạn cơ thể thành cái xác khô. Người sống sót duy nhất vào trại tâm thần luôn!
Lúc cô có thử xem, thấy yêu khí toả ra ghê lắm! Mấy ngày nay chưa dám đi vào. Cô đoán là tiên yêu, mà tiên yêu bị mất hương hoả có oán niệm rất mạnh, chưa tính kỹ chưa dám làm bậy!"
Chính Trực gật gù, sắc mặt nghiêm túc, hắn biết yêu nhận hương hoả sẽ thành tiên yêu, mà tâm phải vững lắm kìa. Người ta bỏ đi không thèm hương hoả, giống như vạch ra hai con đường, một là tiếp tục tu luyện, bằng không sa ngã ngay.
Cũng khó cho Bảo Châu, cô ta chỉ là tu vi chân nhân, đối với chữ tiên có chút khập khiễng.
"Hay là... Con giúp cô?" Bảo Châu cắn ống hút cười. Cô ta đưa hai ngón tay. "Hai mươi triệu. Chia đôi?"
Chính Trực chỉ định giúp cô tình nghĩa, ai ngờ lại đưa giá. Mà nhà thầu này keo quá đi, xây resort mà lại treo hai mươi củ cho tiên yêu, không đủ tiền ma chay nha.
Hắn gạt cái muỗng qua, uống một ngụm cà phê, châm điếu thuốc ngồi nghĩ. Nếu như giúp Bảo Châu củng cố danh tiếng cũng tốt. "Được, tiền bạc để sau!"
"Hi... Học trò ngoan!"
Bảo Châu chạy vào trong chuẩn bị, lúc đi ra thành bộ dạng khác. Cô mặc đạo bào màu đen, sau lưng có thái cực đồ, ba đường phù văn màu đỏ. Đạo bào đã cách tân, nhìn như chiếc váy dài đến đầu gối, một bên còn xẻ hở đùi như xường xám người Hoa.
Chính Trực cảm thấy cổ họng đau rát. "Đạo bào?"
Bảo Châu tự nhìn xuống dưới. "Đẹp không hả? Như này tiện việc làm ăn, cô ghét thùng thình vướng víu, đánh không lại còn khả năng chạy kịp!"
Chính Trực nhìn thôi cũng đã, đưa ngón cái lên.
Bảo Châu vuốt tóc lộ vầng trán cao, búi lại trên đầu, dùng kẹp gọn gàng, đội lên chiếc mũ vuông màu đen. Lấy thanh kiếm được gói trong bao có thắt dây, chéo từ vai xuống hông đem đeo sau lưng. Cắp một túi vải xanh lên vai. "Đi nào!"
Chính Trực mỉm cười, đứng lên khoác ba lô.