Chương 50: Miếu Thành Hoàng

Ngồi xuống quan sát, trên mặt nước, hiện lên một đường tròn đỏ như máu, bên trong có thêm một đường tròn nhỏ cùng nhiều đường phù văn kỳ dị. Chính Trực khẳng định đây đúng là máu.

"Máu của pháp sư trấn tà rất tốt, hơn nữa người này có thể vẽ bùa trên mặt nước, đúng là tài hoa xảo diệu!" Chính Trực trọng người tài liền tán dương.

An Thủy ngồi một bên nói. "Tôi cũng biết vẽ!"

"Haiz, một trăm năm vẫn còn giữ được pháp lực như vậy, tu vi người này rất cao! Thấy chưa, người ta như vậy còn không dám đối mặt với chúng?"

Bảo Châu dùng kiếm gỗ đào chọc xuống nước, đem lên, nước dính vào mũi kiếm ánh lên vệt bóng. "Trong nước có pháp lực nhưng yếu, bên dưới đáy có khi đất cát đã hấp thụ gần hết, có thể luyện thành huyền thiết!"

"Đây giống như là ngăn cản chúng ta đi qua, bước qua một bước liền chạm phải thi địa." Chính Trực phân tích, đứng dậy. "Cũng may những cương thi đều đã ngủ say, nếu như phong ấn ngày một yếu đi chắc chắn sẽ lớn chuyện!"

Ba người sau khi xác định thi địa, quay trở lại đi lên chỗ cũ. Tạm thời chưa sốt ruột lắm, cứ về nghỉ ngơi một ngày. Chính Trực gọi An Thủy tìm cách liên hệ cho Tiêu Sái, kết quả Tiêu Sái đang bận, đến ngày mốt mới quản được.

Hắn cũng đã nghĩ đến thầy của hắn, nếu có ông giúp đỡ sẽ rất tốt. Nghĩ đến nghĩ lui hắn vẫn sợ hơn, lúc trước khi chuẩn bị về đây hai thầy trò còn ngồi nhậu với nhau, làm sao nghĩ ra được hắn rời đi còn trộm theo, khụ, mang theo Thuận Thiên kiếm.

Nếu gọi cho ông ta đầu tiên là nghe mắng, sau đó gửi địa chỉ qua, ông ta đến nơi lôi cổ hắn về, dám chừng còn phế hết pháp lực của hắn.

Cho nên tự lực cánh sinh đi.

---

"Nay em có vẻ mệt đó, nghỉ sớm đi!"

"Em biết rồi!" Bảo Châu dựa vào cánh cửa, cười nói.

Thanh niên kia chạy xe về, Bảo Châu định đóng cửa thì xe khác vừa đến. Trên xe là Tô Kiên chở Chính Trực sau lưng, cả hai cùng nhìn về bóng lưng nam thanh niên.

"Hai người cùng đến à, vào nhà đi!" Bảo Châu mở cửa ra hào phóng.

Tô Kiên chạy qua cửa, dừng lại một bên gần vách tường. Anh xuống xe, đá chân chống xuống khẽ nói. "Thằng này, xuống nhanh mày!"

Nếu không nhắc có lẽ Chính Trực đã ngồi đây đến sáng mai. Sau khi về nhà hắn toàn ngủ, rảnh rỗi hẹn nhau đến nhà Bảo Châu đã sáu giờ tối.

"Hai người làm gì đó?" Bảo Châu khoá cửa xong bước vào, thấy Tô Kiên cứ mãi lôi kéo Chính Trực.

Chính Trực quay về thực tại, vội nhảy xuống xe, điệu bộ cứ như được lập trình sẵn, tiết là hệ thống xử lý hơi chậm.

"Nay Trực sao vậy?"

"Ha ha, không sao!" Chính Trực cười như khinh thường, vẻ mặt vô cảm sắc lạnh.

Nếu không phải có Bảo Châu, Tô Kiên đã đưa Chính Trực vào bệnh viện khám lại hệ thần kinh. Chỉ có cô là không tim không phổi, là đàn anh đương nhiên hiểu rõ hắn đang nghĩ gì. Hắn đang thất tình giai đoạn một.

Ba người vào trong nhà, Chính Trực bẽn lẽn đi phía sau, từ ngoài cửa tiến vào phòng khách vấp chân ba lần. Hắn thầm thở dài, hoá ra cô ta chỉ xem hắn là tình thầy trò.

Hôm nay Bảo Châu không có chuẩn bị gì trong tủ mát, đành pha ba ly nước cam cùng một đĩa trái cây, cùng nhau ngồi vào bàn thưởng thức. Đĩa trái cây là một đĩa cam.

Tô Kiên chưa vội sử dụng, nhìn thôi đã muốn cồn cào. Anh lấy một tờ giấy ra đặt lên bàn, trong đó in một vòng tròn có các ký tự. Cả ba cùng nhau bàn về pháp trận sẽ được tiến hành trong thi địa.

Lần này hung hiểm vạn phần, cần có chuẩn bị kỹ lưỡng tránh sai sót.

Chính Trực tự lắc đầu, hít một hơi sâu gạt ngang tất cả. Chuyện công việc mới là quan trọng hơn.

Một hồi sau, Tô Kiên chỉ tay vào giữa vòng tròn. "Cần Phu Quy!"

"Để em thử liên lạc với sếp Minh!" Chính Trực móc điện thoại bấm bấm.

Phu Quy trong thuyết Long Sinh Cửu Tử, là một con rùa to lớn có đầu rồng, sức mạnh dẻo dai cõng được tam sơn ngũ nhạc. Ý của Tô Kiên là cần một tượng Phu Quy cõng bia bằng đá.

Bia đá có tác dụng dẫn quan tài hạ huyệt, ngoài ra khi xưa người ta dùng nó xem bóng mặt trời, hấp thụ dương khí liệt hoả, về mặt ý nghĩa khắc chế cương thi rất tốt.

Tô Kiên vẻ trên tờ giấy mấy đường chữ khoa đẩu để khắc lên bia đá, Chính Trực dùng điện thoại chụp lại gửi cho sếp Minh.

Sau đó lại như cũ, Chính Trực nhá máy chờ gọi lại. Hai người kia nhìn hắn mà thất thần, cuối cùng trình độ tiết kiệm của hắn đã đạt ngưỡng thế nào.

Sếp Minh gọi lại, Chính Trực nói sơ qua, kêu sếp liên hệ với ông chủ rạp chiếu phim làm gấp Phu Quy. Chợt nhớ thêm cái gì đó, hắn nói. "Sếp Minh, có việc này cần ông nói lại, cũng quan trọng không kém!"

"Việc gì? Anh Trực cứ nói!"



"À, không có gì to tát, mấy nay có rất nhiều thứ phát sinh, nhờ ông chủ tăng gấp đôi chi phí!"

Tô Kiên và Bảo Châu nhìn nhau, thằng này đúng là mặt dày, thế nhưng trong lòng họ đều mong sếp Minh sẽ đồng ý, huống hồ Tô Kiên là thể loại xem tiền như mạng.

"Anh Trực, việc này đã nói từ đầu, quân tử với nhau, sợ người ta nghĩ anh không uy tín sau này sẽ khó làm ăn!"

Chính Trực không nghĩ nhiều như vậy, hắn khẳng định đã lấy giá tốt trên thị trường, đổi lại người khác cho hơn cũng không dám nhận. Còn chuyện làm quân tử, hắn không phải quân tử. "Sếp Minh, ngày mốt bọn tôi dự định đến đó! Trong rạp có rất nhiều cương thi, mấy con này còn dữ hơn!"

"Được được, anh Trực yên tâm, tôi sẽ nói lại!"

Sếp Minh cũng không muốn dây dưa, vội cúp máy ngay. Chính Trực đóng lại điện thoại, mỉm cười đắc thắng pha chút nham hiểm.

Nếu để lỡ dỡ chuyện này, sếp Minh tự biết mối hiểm hoạ, không biết cách xử lý lại không thể kê vào hồ sơ. Hơn nữa nếu lo xong vụ này ông ta cũng kiếm được kha khá.

Bảo Châu ngồi đối diện hâm mộ nói. "Trực đã trưởng thành rồi nha, mở miệng ra toàn tài lộc!"

Chính Trực ho khan. "À anh Kiên, ngày mốt, em nghĩ anh nên đem theo..."

"Anh biết mà!" Tô Kiên nhẹ nói. "Không còn cách, bản thân anh cũng không tự tin lắm!"

Ba người tâm sự một lát đến mười giờ hơn, tạm biệt nhau, Tô Kiên chở Chính Trực về tận nhà.

Vừa bước qua cổng, chị Mỹ đợi Chính Trực cả ngày, đi ra đem thùng vật phẩm bên bưu điện giao cho hắn. Cũng thật đúng lúc, lần này bác Lâm còn gửi thêm một số linh phù.

Sáng ngày hôm sau, Chính Trực đi đến miếu Thành Hoàng, theo như trong trí nhớ hắn đã đến đúng địa điểm, chỉ là khung cảnh khác xưa, miếu cũng tân trang hơn trước.

Ba năm trước còn đơn sơ, hiện tại cánh cổng vừa cao vừa to, phía trên còn có thêm cái bảng hiệu. Từ ngoài nhìn vào, Chính Trực đã được hít làn sinh khí vô cùng vô tận, cảm giác nửa quen nửa lạ, xốc ba lô tiến vào.

Linh hồn rời khỏi thân xác sẽ đi đầu thai, ngược lại mang chấp niệm sẽ thành quỷ. Ngoài ra còn có một trường hợp khác, linh hồn không đi đầu thai không phải vì chấp niệm, họ có đức hi sinh, họ mong muốn được bảo vệ mảnh đất này sẽ được phong thần.

Thần không nhất thiết là linh hồn của người, không phân biệt động thực vật, thậm chí tinh linh cũng có thể thành thần như linh tiên.

Thành Hoàng là vị thần cai quản một khu vực người dân sinh sống, có thể là một tỉnh hay xã, làng. Khu vực này được tính theo thời cổ, còn bây giờ có những tỉnh hợp lại hoặc tách ra, nhưng miếu Thành Hoàng trong khu vực đó chỉ có một, vẫn tính như lúc xưa.

Chiếu theo hộ dân, có bao nhiêu Thành Hoàng cai quản bấy nhiêu, tu vi không dưới nghìn năm, đức hạnh không dưới nghìn năm, quyền uy địa vị không hề nhỏ.

Một khu dân cư nhỏ trong đó còn có Thổ Địa Công, Phúc Lộc Thần, Táo Quân, Thạch Thần hay dân gian gọi ông Tà cai quản, bên dưới nữa có các tiểu thần và tiểu quỷ theo hầu. Mỗi hộ dân có Môn Thần bảo vệ tránh những quỷ vật xâm nhập.

Lại có trường hợp người bị quỷ vật xâm nhập nếu ở trong nhà, người đó đã đi đến đâu làm gì, vô tình hoặc cố ý trêu chọc, đem quỷ vào nhà. Bằng không sẽ chẳng có cách nào ma quỷ tự tiện đi vào. Nói chung người sống ngay thẳng không cần sợ quỷ.

Chính Trực đi thẳng theo con đường rộng 5m, hai bên trái phải được chắn hàng rào đá cao đến đầu gối, phía bên ngoài có nhiều cây xanh cỏ mướt.

Đi ngang một bụi hoa Hồng Môn, còn nhớ là nó đã xuất hiện rất lâu trước đây. Chỉ cần nhìn qua là biết nó sắp thành hoa yêu, thực vật rất khó để mở linh trí, có loài cây cả đời đến lúc héo tàn, đến đời mẹ đời con vẫn chưa mở linh trí. Tuy nhiên nếu có cơ duyên như thế sẽ vượt trội phi thường, lên thẳng yêu linh.

Chính Trực bước ngang cửa, hắn còn thấy hai cái bóng đen, bên trong cũng có nhiều cái bóng chỉ là chưa hiện thân. Đều là những vị tiểu thần tiểu quỷ trấn tại đây, bảo vệ miếu này.

Chính điện rất thoáng, phảng phất hương hoa nhẹ nhàng, hai bên tường có cửa sổ chữ Thọ hướng ra ngoài. Bàn thờ có một lư đồng cỡ to, hai bên có hai ngọn đèn cao, hai cây nến vàng, dưới bàn thờ có tượng rồng bằng gỗ cuộn quanh, uy nghi khó tả.

Chính Trực thắp một cây nhang cắm vào lư, nhẹ nói. "Kính chào đại nhân, đã ba năm rồi mới được về đây, giờ không có nhà ở, xin đại nhân chiếu cố!"

Phía sau bàn thờ xuất hiện một cái bóng trắng sáng, phóng xuống trước mặt Chính Trực, thị hiện một thân ảnh ông già mặc quan phục, đầu đội đinh tự. Ông ta khẽ mở miệng, lấy vạt áo che lại ngáp một cái. "Ai gọi ta, đang ngủ ngon à?"

Chính Trực nắm quyền. "Đại nhân!"

"À à, tên nhóc nhà mày, còn tưởng ai! Ba năm trước thầy mày gặp một quỷ vật lợi hại, rốt cuộc chạy đi mất để mình tao lãnh hậu quả!"

Nghe được ý tứ Thành Hoàng, Chính Trực cũng đổ mồ hôi hạt, nếu ông ta giở tính thù dai sẽ không cho hắn điểm danh. Dù sao chuyện của ba năm trước, đánh không lại mà không cho chạy à, rõ là không nói đạo lý.

Bất quá tu vi Thành Hoàng rất cao, quỷ sai vào khu vực bắt hồn cũng phải trình báo với ông ta, Chính Trực mặt dày có thể nhịn được. "Dù sao mọi chuyện cũng đã êm đẹp, thầy tôi không chạy sẽ không toàn mạng, đạo hạnh làm sao so bì được với đại nhân?"

Thành Hoàng bật cười khoái trá, vuốt ve hàng râu trắng. "Phải phải, thôi bản quan cũng không muốn truy cứu, về đi!"

Nói xong Thành Hoàng ngáp một cái, quay người vào trong. Chính Trực vội chặn lại, có chút cạn lời. "Đại nhân, cho tôi điểm danh cái nào!"

"Cha chả, mấy thằng nhóc như mày đúng là không có gì tốt lành, đến đây đều có mục đích!"

Thành Hoàng giận lên, cố biến ra cái mặt đỏ như quả ớt chín, đẩy Chính Trực qua một bên. Chính Trực không phải tầm thường, níu kéo quan bào màu tía lại giằng co nửa ngày. "Đại nhân, đại nhân, một lần thôi!"

Không thể chịu nổi, Thành Hoàng hất tay hắn ra. "Tao thua mày rồi, haiz..., Ông đây chưa gặp ai như lì lợm như mày!"



Chính Trực thở phào, đem ra một tấm thạch hắc bài, dùng hai tay bưng nó. Thành Hoàng càng nhìn càng ngứa mắt, lấy một cây bút lông điểm vào.

"Đa tạ đại nhân, đại nhân đúng là anh minh thần..."

"Về dùm tao!" Thành Hoàng cắt ngang lời nói, phóng một cái biến mất, tuyệt đối không dám dây dưa với hạng người này.

Chính Trực vừa ý, nhét thạch hắc bài vào túi. Điểm danh xong có thể tăng thêm một chút âm đức, mỗi chỗ trong một tháng điểm danh chỉ một lần.

Nhớ lại lần trước, Thành Hoàng không cho hắn điểm danh, kết quả hắn đem mấy chục con gà trống cột quanh miếu. Đang ngủ ngon lành mà một con lỡ mỏ gáy lên, lập tức xất hiện bản đồng ca đến thần cũng chịu không nổi.

Chính Trực mang tâm tình vui vẻ bước ra ngoài, tiểu thần tiểu quỷ xem như gặp khách hành hương, không có dám hiện thân.

Vừa bước ra cổng, sếp Minh gọi điện đến. "Anh Trực, tôi đã có chút thông tin rồi!"

"Ô kê sếp, triển đi!"

"Nguyễn Hoàng, hưởng thọ 54 tuổi, pháp sư thuộc dòng họ Nguyễn, cuộc đời ông sống khá ẩn dật, được biết cơ thể sinh ra dị dạng, sau lưng bị dư một nhánh xương sống."

"Ngưng!" Chính Trực nói, Nguyễn Hoàng... Mọc đuôi hả. Như vậy khúc xương trong hộp gỗ là của ông ta sao. "Tiếp đi sếp!"

"Thời gian gần khi mất, Nguyễn Hoàng có một chuyến đi qua Mỹ, phẫu thuật lấy khúc xương đó ra, không biết để làm gì!"

"Cảm ơn sếp Minh!" Chính Trực dặn dò sếp Minh cho người canh chừng cẩn thận, sau đó nhớ ra chuyện gì, nói. "Sếp Minh, việc chi phí..."

"Ha ha... Anh Trực cũng biết, người ta không còn cách nào khác!"

"Như vậy tôi an tâm rồi!" Chính Trực tạm biệt sếp Minh, cúp máy.

Bao nhiêu đó cũng khiến hắn suy đoán một chút, khúc xương nhất định là có can hệ gì với thi địa. Hay là Nguyễn Hoàng yêu quý khúc xương, trước khi đi Tây đã căn dặn chôn kế bên ông làm kỷ niệm, chuyện này không đúng.

Chỉ có trong thi địa, ông ta dùng máu vẽ nên phong ấn, trường hợp dùng xương cũng trong cơ thể ông ta, trong xương có pháp lực, như vậy không sai được.

Có điều, khúc xương này yếu hơn nên ông ta không trực tiếp dùng trong thi địa.

Hoặc là có nguyên nhân nên không thể sử dụng được.

Chính Trực gọi điện cho chú Thành đến đón, trong thời gian ngẫm lại Thập Nhị Sát Thi trận.

---

"Cẩn thận một chút!"

Sếp Minh chỉ huy đặt một xe kéo thấp bên lề đường, cho mấy tay cảnh sát hỗ trợ vài người vận chuyển, đặt Phu Quy từ trên xe tải nhỏ xuống. Ngang dọc Phu Quy chỉ có hai vòng ôm, nhưng do Chính Trực nói cần loại đá nguyên chất nên cực nặng, đến mười người khiêng xuống.

Bên dưới Phu Quy còn có thêm bệ đá vuông, bốn cái chân thô kệch dậm xuống, ngẩng đầu rồng oai vệ.

Chính Trực, Bảo Châu, Tô Kiên vừa đến nơi. Chính Trực ôm Miêu Yêu đi đến quan sát tấm bia trên lưng rùa, kiểm tra mấy đường phù văn có giống trên giấy không.

Phù văn cũng như đoạn mật mã, sai sót một tí thôi xem như vô dụng.

Sếp Minh có ý nhắc khéo chuyện sếp Vương, gã này tính tình rất biếи ŧɦái, có khi sẽ trả thù. Chính Trực không sợ lắm, hắn còn có An Thủy bảo kê.

Đang lúc nói chuyện, từ sau lưng truyền đến âm thanh đinh đinh đang đang không ngừng. Chính Trực quay người lại, một chút nữa thôi đã không nhận ra. Mới đến là Tiêu Sái, có điều hôm nay trông hắn rất khác, có dáng vẻ cao tăng.

Trong mắt cảm nhận mấy tia pháp lực, Chính Trực vuốt cằm. "Đó là..."

Tiêu Sái đưa bàn thủ dọc ngực chào từng người, phong thái trang nghiêm, sau đó mới quay qua từ tốn nói. "Địa Tạng tích trượng."

Trên tay hắn là tích trượng mang hoàng kim sắc vô cùng chói mắt. Tích trượng là pháp khí trong Phật môn, trên đầu có hai đường tròn đan nhau, trong đó lại mắc thêm nhiều đường tròn nhỏ khác, lúc di chuyển cầm theo sẽ phát ra tiếng động.

"Cũng không giấu gì, hai ngày nay bần tăng về tự lấy, à không phải, về lãnh pháp bảo!"

Tiêu Sái cũng biết sơ qua tình hình, làm ăn không ngại đầu tư. Chính Trực nhìn đầu tích trượng tạo hình như quả chùy, nhất định tác dụng là đập vào đầu không sai được.

"Tôi còn tưởng trưởng lão không đến!"

"Phổ độ chúng sinh, không thể không đến!" Tiêu Sái hướng ánh mắt vào rạp chiếu phim, độc nhãn xuất hiện một dấu $.

(Chương 3000: chữ, khuyến khích mọi người đọc chương vip, 1 chương là 2LT)