Từng nghe thầy kể lại, nhện dùng máu người tạo ra tơ, trong tơ hình thành nên loại độc rất lạ, dính vào là không thể cứu chữa. Thà bị nó cắn cũng được, nhất quyết không để tơ dính vào.
"Hay là dùng xà beng nại cửa đi!" An Thủy sinh ý nói tiếp.
"Cũng được, cô liên hệ với sếp Minh được không?" Chính Trực nói, vừa ra hiệu cả đám lui lại tránh động tĩnh.
An Thủy khẽ hư. "Không cần sếp Minh, tôi cũng có lính vậy!"
Với kinh nghiệm của mình Bảo Châu vẫn chưa phán đoán bên trong là thứ gì. Không lẽ như trong phim, bên trong có bảy cô gái xinh đẹp. "Trực, còn đủ nến không? Giúp cô bày trận!"
"Còn, cô cần gì cứ nói với Thủy!"
Bảo Châu nghĩ rất nhanh, truyền lại cho An Thủy. "Một con gà trống, một con chó mực."
An Thủy lấy điện thoại liên hệ.
Ba người ngồi gom lại. Chính Trực lấy trong ba lô bộ bài Tây, cách này gϊếŧ thời gian đơn giản nhất.
Đột nhiên máu hình sự An Thủy nổi lên. "Không được dùng tiền!"
Chính Trực sờ mũi, rất không đứng đắn. "Lột đồ!"
Bảo Châu quay qua cốc đầu hắn một cái muốn thủng sọ. "Giờ phút này còn nghĩ đến linh tinh! Chơi búng lỗ mũi đi!"
Chính Trực đau khổ xoa đầu. Giờ này không được linh tinh, vậy đến khi nào mới được.
Gần nửa tiếng sau, dựa theo vị trí, có hai người cảnh sát đi đến nơi. An Thủy cảm ơn họ, cũng không cần trợ giúp, càng nhiều càng loạn.
Hai người cảnh sát nhìn đến Chính Trực, quay người rời đi, cười đến run hai bả vai.
Chính Trực đứng dậy phủi mông, buồn bực khôn tả, có gì mà mắc cười. Bất quá hắn chơi thua rất nhiều ván, đầu mũi đính một hạt nhãn, hắn bị búng vào thê thảm bầm đen như con chuột Mickey.
Mickey lấy chín ngọn nến Tống Linh, y lời Bảo Châu, hắn thắp thành một đường tròn lớn trên sàn. Sau đó lấy cuộn Âm Dương Tuyến quấn từng cây nến với nhau, cũng tạo thành đường tròn.
Bảo Châu dùng cây dao nhỏ, lấy tiết dưới chân chó mực, rót vào cái bát sứ. Chó mực này làm chó săn trong đội cảnh sát, lùi lại nhìn lên An Thủy kêu uông uông ủy khuất. Tiếp đến, Bảo Châu lôi gà trống lại, lấy tiết trên cánh. Đổ mực vào bát, dùng sắc bút gỗ đào khuấy đều.
Cho dung dịch vào trong thước mực, An Thủy hỗ trợ nắm sợi dây kéo dài ra cùng Bảo Châu đi đến trước cửa. Cả hai ngồi xuống đất, Bảo Châu bắn một cái lên mặt đất. Cứ thế, tạo thành hình tấm lưới mực đằng trước cửa kéo đến vòng tròn.
Chính Trực nhìn nó đang hướng vào trận pháp, nói. "Đây là Cửu Tuyền Trấn Thi trận sao? Cương thi có đi vào đây không?"
Bảo Châu chỉ vào trong vòng tròn. "Không! Con vào đó ngồi đi!"
Có dự cảm chẳng lành, Chính Trực kinh hô. "Sao phải ngồi?"
"Không lẽ để hai người nữ ngồi vào, con đi đổi giới tính lại đi!"
Chính Trực đuối lý, bước qua vòng tròn, ngồi xuống. Biết vậy đã đem theo Miêu Yêu, nhưng mà cương thi vẫn "ân sủng" con người hơn. Nghĩ đến không khỏi lạnh sống lưng, hắn rất sợ cương thi. Trong tứ quỷ giới hắn đặc biệt kỵ ba thứ, trong đó có cương thi.
Nhìn lại tấm lưới mực đằng trước có hình ảnh Bạch Cốt Tinh thoáng qua. Chính Trực nói. "Đây là yêu thi, nó sẽ vào con đường này sao?"
Bảo Châu nhìn xuống đáp. "Nó đúng là thông minh hơn một chút so với bình thường!"
Chính Trực lập tức ngước lên. "Như vậy nó có biết bay không?"
"Tạm thời chưa biết, cho dù nó di chuyển kiểu nào vẫn phải đánh thôi!"
Chính Trực thấy Bảo Châu quyết tâm như vậy, không muốn làm nhục chí. Hắn lấy chai dầu gió xoa hai bên trán cho đỡ bị hạ huyết áp.
Đích Ngư được thả qua một bên tạo điểm nhấn. Bảo Châu cũng không chậm trễ, hai tay kẹp linh phù đọc chú bố trận. "Ngũ linh liệt vị, hoán trấn ngũ phương, thủy hoàng hộ hồn, đan lão vệ hình, hạo linh thị phách, hắc đế nhϊếp sanh, trung ương hoàng đế, thống ngự vạn chân.
Nguyên hoàng cáo hạ, u dạ khai quang, tội tiêu bắc phủ, danh liệt nam xương. Kim lục định tịch, ngọc tự trừ ương, châu lăng luyện chất, phi thần thái thương. Tam quan cửu phủ, vô cực thần hương, phổ thụ khai độ, thượng sanh thiên đường."
Sau khi linh phù được phóng lên tự đốt cháy, tấm lưới mực đỏ ửng tiến hành pháp trận. Mỗi cô gái chia nhau ra đứng hai bên đến gần cánh cửa.
An Thủy lấy xà beng nại cửa, những sợi tơ nhện bám vào rất chắc, thật ra cánh cửa không bị hỏng. An Thủy từng học qua võ, vào trong cục cảnh sát thường xuyên luyện thể, rất nhanh cô đã cạy bật cửa ra.
Cửa có hơi rỉ sét, kéo ra được một ít. An Thủy đưa đèn Hoả Long quan sát, thấy bên trong toàn là tơ nhện, bất giác dùng bàn tay che miệng.
Bảo Châu nhảy qua con đường, kế bên An Thủy nhìn vào. Trông như có ai nhét cục bông gò khổng lồ vào trong, hoàn toàn không thấy gì.
Chính Trực ngồi phía trước không thấy, chỉ xem hai cô gái biểu diễn, có một sự chán nản dâng lên.
An Thủy nhắm mắt lại, một lúc sau, cô co giật mí mắt, mở mắt ra khẽ lắc đầu. "Những sợi tơ này cản trở pháp lực, thông linh thuật không thể xem đến bên trong!"
"Để em!" Bảo Châu dùng một tấm Lôi Hoả Phù ném vào trong. Âm thanh nổ phát ra, tiếp theo đó lửa lan vào những sợi tơ nhện, kèm theo tiếng lách tách.
Lửa ăn mòn khiến cho đám tơ nhăn nhúm lại, chảy dịch đen xuống đất phả làn khói xám.
"Thi khí!" Bảo Châu ra hiệu, cùng An Thủy lui ra.
Chính Trực nhìn theo hai cái bóng, hơi khó hiểu. "Ủa? Nè, đi đâu vậy? Còn tôi..."
Chỉ còn âm thanh lửa đốt trả lời hắn. Hắn cũng nên tập trung về phía trước, rốt cuộc đây là chiến thuật gì. Hay là... Bên trong có thứ rất đáng sợ, hai người họ trốn đi, trong lúc gấp quên đi hắn luôn, như vậy là bị bỏ rơi.
Không cho thời gian nghĩ nhiều, một trận thi phong thổi ra đánh cánh cửa tung vào vách tường. Ầm! Reng... Cánh cửa có hơi dội lại, toàn thân run rẩy.
Chính Trực hít vào thở ra, lấy đèn pin chiếu đến trước.
Không có cương thi, hắn hơi bất ngờ cho đến khi ánh đèn pin di chuyển xuống. Một con nhện cao khoảng nửa mét toàn thân đen nhánh, cái đầu nó với cái bánh pizza không khác, cái đuôi mập mạp, đoán là chứa nhiều máu trong đó. Tám cái chân xoè ra cực kỳ khủng bố, vừa dài vừa nhọn, tạo hình như goá phụ áo đen.
Chính Trực đang chú ý đến trước phần miệng, hai cái càng ngoài, hai cái càng trong, rất có tính tra tấn. Đặc biệt tám con mắt tròn như mắt bồ câu phóng ra yêu khí xanh lè.
Chính Trực cảm nhận được hình ảnh của hắn trong tám con mắt đó, thật tuyệt vời.
Khắp thân thể đen của nhện này mọc lưa thưa lông trắng, là bạch thi, mở ra tám con mắt, vừa là tiên yêu. Một con Bát Mục Yêu Tri Chu.
Nó bắt đầu dùng mấy cái chân như sợi kẽm bò đến. Chính Trực cũng đỡ đi phần nào, nếu đó biết nhảy sẽ không ứng phó nổi.
Vừa bước vào pháp trận, lưới mực như có sinh lực bị đốt sáng lên, dần chuyển màu cam sắt nung. Tri Chu bước lên, mấy đầu chân nhện xịt ra khói xám, nó mở miệng ra la. "Rét..."
Chính Trực gật đầu, tao cũng ghét mày.
Sức áp đảo rất lớn, con gà trống đã bay phành phành từ trước. Đầu chó săn sủa một hai tiếng cũng quay đầu chạy loạn.
Con đường kia đã làm suy yếu một chút, Tri Chu bị giảm tốc độ, mỗi khi bò đến khẽ phát ra tiếng nổ, tám cái chân chảy đầy dịch đen, mùi tanh nồng hăng hắc bốc lên.
Chính Trực đang sốt ruột, sao không ai ra hết vậy. Nếu hắn la lên sẽ càng làm yêu thi dễ phát hiện ra hắn. Lúc trước nhớ đâu, đọc trên mạng người ta nói nhện có nhãn lực yếu, trong trường hợp này hắn nên tin.