Chương 41: Minh Kính

Quỷ sai họ Hạ mặc võ phục người Hán, bên hông nhét cây roi dài trong rất có tính chất bạo hành, tướng tá điển hình trung bình.

Cách nhìn thân tướng cũng rất quan trọng, cái này chỉ riêng cho phái nam. Ma quỷ có khả năng biến hoá che mắt, nhưng cũng không phải như Tôn Ngộ Không biến thế nào cũng được.

Thông thường là rất rất ốm hoặc mập đến lăn lốc, như quỷ sai đều có dáng vừa phải là ổn. Còn dạng như lực sĩ thì hiếm, phải có khí lực cường đại lắm mới hoá được thân dạng như vậy, cũng như con người cần tập thể hình.

Quỷ sai tạo hình hao hao giống nhau khó phân biệt, nếu không gặp qua nhiều lần sẽ không nhớ. Khuôn mặt như được quét lớp sơn bóng màu xám xanh, chỉ chừa hai con mắt là bình thường. Một số người đạt pháp lực cao nhớ về tiền kiếp, hành nghề thì không nên nhớ quá khứ làm gì, gương mặt như thế luôn nhắc họ việc cần quên nên quên đi.

Trên đầu có đội một cái mũ đen, hình dạng như mấy cái mũ trong phim cổ hiệp dành cho những vị quan thuộc bộ khoái.

Đương nhiên là Chính Trực nhớ, quỷ sai họ Hạ còn thiếu tiền hắn. Nhìn qua Miêu Yêu trong góc tường cúm rúm, có tật giật mình đây mà, số chưa tận thì sợ cái gì. Chính Trực ho khan. "Hạ đại nhân, lâu quá..."

Nghe được Chính Trực kéo dài từng chữ, họ Hạ nắm quyền trước miệng. "Đại sư, tôi nhận nhiệm vụ đến phát lương!"

Dứt lời họ Hạ vạch ra tờ giấy trắng. "Tháng này là, một Lạc Lâm Quỷ, một..." Họ Hạ ngước lên giải thích. "Phần Thử Yêu và Xà Tinh anh đã nhận rồi!" Gã nói tiếp. "Một Trường Cảnh Quỷ, một Thủ Mộ Quỷ, hai quỷ hồn khác, giải thoát 62 vong hồn, nhận bốn trăm tám mươi âm đức.

Mười hai Nịch Quỷ, năm Bạch Cốt Tinh, giải thoát mười sau vong hồn, nhận một nghìn năm trăm âm đức, chia năm còn ba trăm âm đức, tổng bảy trăm tám mươi âm đức."

Họ Hạ đem ra xấp tiền giấy, Chính Trực ho khan. "Hạ đại nhân, còn chuyện đời tư..."

Họ Hạ hơi biến sắc. "Đại sư, anh cho tôi một tháng nữa, một tháng nữa thôi, gần đây tôi hơi thiếu thốn!"

Chính Trực liếc qua gã ta, uống rượu, mỹ nữ, hay là tứ đổ tường. Một quỷ sai cai quản một trăm quỷ soa, hai mươi âm binh, tiền lương không thấp, chỉ thiếu có tám nghìn âm đức mà cứ dùng dằng.

Nếu như Chính Trực không đồng ý lại nói hắn tuyệt tình, một tia sáng liền loé lên trong đầu hắn. "Hạ đại nhân, tôi có ý này, sợ đại nhân không chịu! Biết đâu... Tôi có thể xoá nợ!"

"Xoá nợ?" Họ Hạ mở to mắt kinh hô. "Thật là xoá nợ!"

"Thật!"

"Chuyện gì, anh Trực nói đi!"



"Chuyện cũng đơn giản! Nghe nói, dưới Âm Ty có Minh Kính, trông rõ lục đạo!"

Gương mặt họ Hạ có chút tái. "Đại, đại sư, không lẽ... Định kêu tôi vác Minh Kính lên đây? Không không, nếu như Ngưu Giác đại soái thấy..." Gã đưa bàn tay cắt ngang cổ trông rất tội nghiệp.

"Nghiệt Kính Đài có biết bao nhiêu cái Minh Kính, có cần keo kiệt vậy không? Bất quá nói hỗ trợ tôi bắt quỷ, còn không..." Chính Trực xoè bàn tay ra.

Họ Hạ vội nắm bàn tay ấy lại, giọng điệu khác hẳn. "Đại sư, sẵn tiện tôi đi gần đây bắt hai vong hồn, đợi tôi một tuần trà!"

Nói xong gã quay người đi ngay. Miêu Yêu ngóng theo gã bay xuyên cửa, đúng là trâu bò. Còn Chính Trực không tin hắn dám bỏ chạy, lần sau gặp sẽ đem mã tấu chặt nát mông hắn.

Nhưng Chính Trực không phải không biết suy nghĩ, đề phòng việc đem đồ vật lên bị phát hiện, dù sao cũng là trộm đồ người ta, không không, là mượn.

Thắp sáu ngọn nến Tống Linh đặt thành đường tròn quanh phòng. Dưới đất mỗi vị lót một tấm linh phù, sau đó mới nhỏ sáp phần đuôi phù, đặt nến lên. Rút ra một cái bát gỗ, đổ mực vào, sựt nhớ điều gì, quay lại đi đến Miêu Yêu.

Nó như cảm nhận sự bất lương, định nhảy lên, không may Chính Trực đã chụp nó lại, kéo bàn chân mèo ra. "Đừng sợ, tao xin miếng máu thôi! Không có máu chó mực nên tao nhờ mày!"

Miêu Yêu kêu ủy khuất. "Đại sư, sao không tự lấy máu anh đi?"

"Con mẹ mày nói tao là chó hả?" Chính Trực cắt bàn chân mèo rất nhanh, rót ra đường máu róc rách. Xong, hắn đốt một tấm linh phù nhét vào chân Miêu Yêu. Nó đưa chân lên mặt thổi thổi, nhận ra bàn chân đã lành lặn.

Chính Trực xoa đầu nó. "Tao sẽ mua đồ cho mày tẩm bổ!"

Hắn đi đến trận, dùng kim bút khuấy đều bát mực, vẽ một đường ngoằn ngoèo lên sáu tấm linh phù. "Cố Huyết Chước Thành trận, ít ra có thể che mắt một thời gian ngắn!"

Quỷ sai họ Hạ cũng bay vào, hớt ha hớt hải, hoá phép đặt một chiếc gương dài xuống, bên dưới có đế đặt lên đất.

"Vào đây này!"

Theo lời Chính Trực, họ Hạ vác Minh Kính vào trong trận, trong này làm gì mờ ám cũng an tâm hơn. Sau đó gã quay Minh Kính sang hướng khác. Chính Trực thấy lạ. "Có chuyện gì vậy?"



Họ Hạ quay Minh Kính vào một hướng, nhìn đến nhìn lui, kiểm tra xong, vừa ý nói. "Tại cách xa Âm Ty quá, hướng này có lẽ ổn!"

Chính Trực tức ngực không nhẹ, con mẹ nó bắt wifi không tới hả, đường đường là pháp bảo dưới Âm Ty ít ra đầu tư cho nó mạng 3g chứ.

Mọi thứ đã ổn, Chính Trực gọi họ Hạ cho xem Dương Dạ Huỳnh, kết quả Minh Kính xổ ra bảng danh sách những người có tên Dương Dạ Huỳnh. Chính Trực nổi đám mây đen trên đầu, gọi họ Hạ chỉ điều tra trong nước, kết quả lọc ra chỉ còn một người.

Chính Trực tức muốn ói máu. Họ Hạ nhấn vào, Minh Kính như cái màn hình, dần hiện ra khung cảnh.

Đột nhiên trong đầu Chính Trực có ý này, hay là bản thân hắn cũng mở một rạp chiếu phim. Nghĩ đến các loại cực hình trong núi Thiết Vi, hắn đành từ bỏ, nhàn nhã xem phim.

"Bộ phim" Dương Dạ Huỳnh có ba tập, tập đầu nói là tiền kiếp, tập hai là cuộc đời của cô, họ Hạ vào thẳng tập ba, biến cố của cô.

Chính Trực cùng họ Hạ ngồi xuống, hắn cao hứng lấy trong ba lô hai bao bắp rang bơ, cùng nhau thưởng thức. Miêu Yêu nghe mùi thơm, nhảy vào trận, chui vào lòng Chính Trực, xem phim là phụ, há miệng chờ ngô là chính.

Bộ phim bắt đầu từ một cô gái xinh đẹp thuần khiết, áo dài khăn đóng màu đỏ đại diện cho lễ phục, gương mặt trang điểm đánh son càng khẳng định là hôn lễ.

"Là Dạ Huỳnh sao?" Chính Trực nói.

Họ Hạ cũng không biết, móc ra bộ điều khiển bấm dừng lại, vào phần giới thiệu nhân vật. Hình ảnh cô gái này đúng là Dương Dạ Huỳnh, nhân vật chính còn có một nam thanh niên tên Tuấn Tú, cuối cùng là một thanh niên khác tên Đức Thiện.

Bấm tiếp tục.

Gương mặt Dương Dạ Huỳnh thấm đượm buồn. Một người đàn bà vào trong, báo là đàn trai đã đến. Không còn nghi ngờ gì nữa, là đám rước dâu. Tiếng nhạc cụ vang lên sôi nổi, tiếng cười nói nhộn nhịp, cô dâu đến khi bước lên xe hoa vẫn buồn. Trong đó còn có tiếng Miêu Yêu nhai bắp rang rột rột.

Chính Trực ra hiệu dừng lại. "Xem phim tập cuối đúng là không hiểu gì! Sao cô ta lại buồn?"

Họ Hạ vào phần tóm tắt tập trước, trong đó nói là gia cảnh Dương Dạ Huỳnh rất khó, ba mẹ ép gã cho người cô không yêu, nên buồn. Chính Trực cảm thấy vừa lòng hả dạ, cho tiếp tục chiếu phim.

Xuất hiện nhân vật Tuấn Tú, nói chung anh này còn trẻ, đẹp trai con nhà giàu, gã vào cũng không sao, chỉ là mặt quá xấu đi. Dương Dạ Huỳnh vẫn hay khóc một mình, chỉ biết tâm sự với con mèo nhỏ. Trước đây cô rất ghét Tuấn Tú, đến ra nông nỗi này, bỏ lại người mình thương, trước đây cô có một anh người yêu "môn đăng hộ đối".

Miêu Yêu nhập tâm vào nhân vật con mèo nhỏ, lắng nghe và đồng cảm với cô.