Chương 30: Ngọc Hoàng Phù

Không giỏi về phong thủy như Tô Kiên nhưng Chính Trực nắm luật ngũ hành rất chắc. "Đèn có chứa thủy ngân, thủy thuộc tính âm, kim cũng thuộc tính âm. Mà âm cộng âm bằng dương, bị nhiễm Mộ Âm Đao sát."

An Thủy gật gù, nhìn vào cánh cửa. "Trong phòng này sao?"

"Có thể!"

Chính Trực đứng trước cánh cửa, bàn tay vỗ xuống tạo một âm thanh the thé, cái tay cầm cửa trong khoảng tích tắc lõm xuống. Nó bị bật văng ốc, rơi xuống sàn, để lại một cái lỗ tròn trên cửa. Chính Trực đẩy cửa đi vào, thuận miệng nói. "Quên xin chìa khoá!"

Bước vào trong, cả hai cảm nhận một cỗ âm khí đâu đây, không xác định rõ. Căn phòng này rộng, thoáng đãng, chỉ có một cái bàn dài chính giữa, đoán là phòng họp.

Chính Trực mở đèn lên, trên trần có cánh quạt to, hai bên có máy lạnh, đối diện đầu bàn lắp màn hình TV sát tường.

Hắn nhìn vào hai cánh cửa sổ đằng trước, ném Miêu Yêu xuống, giao một công việc hết sức trịnh trọng. "Đóng cửa sổ!"

Miêu Yêu thở dài như con người ta, bộ mấy người bị liệt sao, hành hạ động vật, ngao...

Chính Trực rút túi đinh Trấn Quỷ, quan sát một lúc, nhìn qua An Thủy nói. "Mở máy lạnh!"

An Thủy rút bộ điều khiển trên tường, liếc mắt lạnh lẽo, cùi hết rồi sao.

Chính Trực dùng hai ngón tay nắm đầu cây đinh, đặt lên vách tường xoay mạnh, vôi bột như cám phụt ra, cắm ngập phân nửa đinh vào đó. Cửa chính sẽ là hai cây hai bên, hai cửa sổ bốn cây.

"Còn gì nữa không?" An Thủy hậm hực nói.

Chính Trực cảm thấy lạ à nha, kêu cô mở máy lạnh cho mát mà ngâm cái gì. "Ờ... Có loại đèn nào không?"

An Thủy mở nắp chiếc túi nhỏ bên đùi, rút ra một cái đèn l*иg. Hoá ra cô ta cũng có túi đựng pháp bảo, Chính Trực nhận lấy thắp lên đặt trên bàn.

Đèn l*иg này khung hình chữ nhật, làm bằng giấy, phía trên có tay cầm. Xung quanh toàn là phù văn vẽ lên, gọi là đèn Hoả Long. Chính Trực dùng ánh sáng của nó phá Mộ Âm Đao sát.

Nhìn về Miêu Yêu, nó làm bộ đóng cửa chưa xong. "Mèo, lên bàn ngồi!"

Miêu Yêu mất hứng, theo hướng ngón tay nhảy lên bàn, bên cạnh đèn Hoả Long. "Sao nóng quá vậy? Định cho tôi thành mèo quay sao?"



Thấy nó rụt lại, Chính Trực dùng Hộ Thân Quyết cho nó. "Muốn quay thì tao đã vặt lông trước!"

Chọn vị trí đầu bàn, trải tấm bạc trên mặt đất, canh bốn hướng đều, ném tiền đồng Cổ Phù trên sàn. Thắp bốn cây nhang chọn mỗi vị tiền đồng, đặt chân nhang vào cái lỗ vuông cắm sâu qua gạch.

Trải tấm bạc ra đất, ngồi xuống, nhìn qua An Thủy. "Canh con mèo đó giúp tôi!"

Miêu Yêu nghe đến đây liền sợ, tại sao lại canh chừng nó chứ, có ý gì.

Mèo có dương khí mạnh nha, dưới bốn chân có điểm cực dương, như vậy Chính Trực muốn dụ thứ gì đó lên. Nó sẽ tiến vào, đèn Hoả Long đang giải sát sẽ ảnh hướng đến nó.

Sáu cây đinh dùng để ngăn âm khí thoát ra, cũng như không để quỷ vật khác vào phá trận, tạo nên hàng tuyến cương mãnh. Dùng tiền đồng làm nền, nhang làm cột, tượng trưng cho diện tích toàn bộ căn phòng, giúp duy trì Thiết Phong Thái Dương trận.

Nghe qua Tô Kiên kể lể, biết có thật hay không. Trong gói mì không có tôm, cũng đừng nên tin vào quảng cáo.

Cho nên Chính Trực mới ngồi xuống đây, cắm thêm ba cây nhang lập đàn hoạ phù. Dùng ba tấm linh phù pha mực trong bát gỗ, lấy ra phù trống và kim bút.

Lại là Tô Kiên, nghe anh ta nói dùng quỷ mở đường phá phong ấn, sẽ tìm một nơi tốt, nuôi dưỡng cho nó béo tốt một chút. Cần cẩn thận.

Chính Trực sẽ vẽ đầu phù là Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng là vị thần cai quản toàn bộ bầu trời trong vũ trụ, khác với Hạo Thiên Thượng Đế của Trung Quốc hay Đế Thích Thiên của Ấn Độ, Ngọc Hoàng là tối cao trong văn hoá Việt Nam. Thân phù viết tứ đại thiên vương, gồm Đa Văn Thiên, Tăng Trưởng Thiên, Trì Quốc Thiên, Quảng Mục Thiên.

Lúc này nhang khẽ cháy mạnh. An Thủy có để ý đến, biết quỷ sắp vào vội nhắm mắt lại.

Miêu Yêu đặt đầu lên chân cảm thấy chán nản, nó nhướn đôi mắt nhìn Chính Trực, hoá ra mục đích đến đây là như thế này, làm mồi câu cá.

Ánh lửa trong đèn Hoả Long nhấp nháy, Miêu Yêu thất kinh chồm người dậy. Chính Trực đang vẽ vẽ, còn con nhỏ kia sao nhắm mắt ngủ vậy. Nó bấn loạn định nhảy xuống đất, vừa lúc bên dưới xuất hiện quỷ khí.

"Meo, có ai không? Đại sư ơi, đại nương ơi, help me!" Nó lùi lại thì thầm.

Âm phong nổi lên, bên dưới đất vọt lên một đường sáng.

"Ngao..." Miêu Yêu nhảy vọt lên muốn chạm vào trần nhà.

Vừa lúc ánh sáng phóng lên, bị một tia sáng khác cắt ngang. Đầu bên kia An Thủy đưa bàn tay về trước, dần mở mắt. "Hưm! Che giấu quỷ khí trước mặt âm dương sư sao?"



Luồng sáng kia bị đẩy văng ra, đáp xuống, thị hiện một thân ảnh gầy gò. Nó cao tầm một mét, bọc lớp da màu xám đen, khuôn mặt trông như bà lão đầu nhọn mặt dài với mái tóc bạc lưa thưa. Con mắt nó kỳ dị chỉ một màu đen bóng, không nhìn rõ con ngươi hay con mắt. Khuôn miệng ngoác ra dài đến mang tai, không có vành môi, cười khóc như một.

Chính Trực ngồi đằng trước nhìn vào, thấy đường sáng xung quanh thân nó, nhận ra là tinh linh nhưng mang theo quỷ khí. Đường sáng là loại khí thuần khiết, bởi tinh linh tự thành trong thiên địa, tâm hồn như đứa trẻ.

Tinh linh yếu không thấy đường sáng, con càng mạnh thì độ sáng cũng cao. Tinh linh có ba bậc tu vi là khi mới khai linh trí, gọi là giác linh. Bậc hai là đại linh, cuối cùng là linh vương.

Tâm hồn thuần khiết như đứa trẻ thế nên dễ bị xao động, chúng mở thiện hướng muốn giúp đỡ các sinh linh khác, bước qua tiên linh. Ngược lại bị nhiễm tà niệm, có thể trở thành thứ gì đó.

Như tinh linh này là một dạng quỷ linh, hấp thụ âm khí dồi dào hình thành, giở nên thói ích kỷ muốn bảo vệ mộ địa, học theo tu tà. Nó được xếp vào loại Tử Linh. Dựa theo nhận biết nó thuộc tu vi đại linh, quỷ môn màu xanh lục tức đã đạt ngạ quỷ.

Miêu Yêu nhảy xuống bàn, thở phào một hơi, công nhận tân binh lần đầu làm nhiệm vụ có chút khó, giá trị hoàn thành nhiệm vụ là ba con cá, một cái áo màu hồng.

An Thủy bắn minh quang liên tục khiến cho Miêu Yêu ôm lấy đèn l*иg.

Tử Linh linh hoạt nhảy chuyền qua chuyền lại hình dích dắc tránh đòn. Nó dùng hai tay hai chân nhảy lên tường, nhảy qua cửa sổ. Đột nhiên đinh Trấn Quỷ rung lên, Tử Linh gào lên, tứ chi bốc khói đen.

Nó rơi xuống nền, vẫn có thời gian ngửa mặt mắng. "Cây đinh mất dạy!"

Vừa lúc một minh quang tiếp tục bay đến, Tử Linh bay lên, nhìn về phía đèn Hoả Long, chính nó đang đốt cạn âm khí.

Tử Linh bay đến trừ mầm hoạ trước, Miêu Yêu vô cùng lo lắng. "Meo, lại nữa hả?"

An Thủy chấp hai bàn tay, các ngón tay đan nhau giấu bên trong lòng bàn tay, kết nội phược ấn.

Một màn kết giới phủ lên Miêu Yêu cùng đèn Hoả Long. Tử Linh như lao phải bức tường dẫn điện, giật bắn văng ra, có thêm một trần gào thê thảm.

Nó bò dưới đất nhìn lại, muốn phá đèn l*иg này phải diệt ả kia trước. Nó đưa tay ra một khoảng thực hiện hành động nắm vào không khí.

Phần An Thủy, cảm nhận cổ chân mình tê cứng, bị kéo đi. "Quỷ kéo dò hả?"

Cô ta cố lùi về sau, tiếc là không đủ sức. Một cái chân bị kéo đi mạnh, cô trượt chân ngã xuống, cái mông tròn trịa nện vào nền gạch muốn vỡ nát. Cô nhăn mặt muốn khóc không được.

Tử Linh cười khà khà hung ác, kéo cô gái lê lếch trên mặt đất lại gần, mặc cho cô ta sợ hãi vùng vẫy.