Chương 28: Linh Thú

Chính Trực vừa biết là, mới thì An Thủy tạo ra một cái kết giới cho hắn, đây cũng là một khả năng của âm dương sư. Kết giới xuất hiện do hai đường điện tích âm dương chạm nhau, xảy ra xung đột, nói chung điều khiển nó rất khó.

Chưa hết, tiếp theo từ sau lưng hắn bắn mười bắn đạo minh quang về trước. Thủ Mộ Quỷ gào lên thảm thiết, cả người xịt khói, trực tiếp hồn xiêu phách tán.

Đằng sau Chính Trực, An Thủy hạ bàn tay xuống, dung hoa biểu hiện sự nổi giận.

Chính Trực quay lại, cô ta lập tức biến thành bộ dáng chú thỏ đáng yêu.

"Cảm ơn cô!"

Hắn bước đến rút Thuận Thiên, thu xếp vào ba lô. Sau đó lấy ra điện thoại, ghi chú "Dương Dạ Huỳnh", tốn công lại quên.

"Tôi thấy đã hết âm khí, như vậy đã xử lý xong chưa? Nghe nói còn có cương thi!" An Thủy đi đến nói.

"Không những thế, cương thi hút máu từ xa!"

An Thủy giật mình che miệng lại, cương thi làm sao có thể hút máu từ xa.

Chính Trực cũng không rành về cương thi, mắt hướng về lối thoát hiểm. "Tạm thời còn hai chỗ tôi chưa đến, chúng ta về nghỉ ngơi đã!"

Lối thoát hiểm hắn đã thấy Thủ Mộ Quỷ chạy qua đó, đoán rằng còn có điều đáng ngờ, chỗ còn lại là cầu thang hướng lên trên.

Chính Trực ra ngoài rạp, đi bộ vào bệnh viện gần đó khâu vết thương sau lưng, hao hụt tài sản quá.

[Thủ Mộ Quỷ: Tục một số thời kỳ phong kiến. Trong hoàng thất có người mất sẽ dựng lăng mộ, sau đó chôn sống người thân cận hoặc nô tỳ cung nữ ái thϊếp, chôn sống là cách gϊếŧ người độc ác, người ta quan niệm muốn có người chết cùng để bảo vệ lăng mộ, hết sức hoang đường.

Khả năng: Tạo ảo giác, trói người trên không.]

"Tôi đưa anh Hoà đến bệnh viện phẫu thuật rồi!" Sếp Minh nói, bên cạnh ông là ông chủ rạp chiếu phim, cùng một ông già có khí chất, râu tóc đầy đặn.

Sếp Minh giới thiệu ông là ba của ông chủ rạp chiếu phim, quản lý nhiều chi nhánh lớn.

Ông già nói. "Đại sư, dù cái nơi này cũng không to nhưng nó nằm trong chuỗi chi nhánh của tôi. Dạo gần đây xảy ra chuyện, tôi cũng không thể bịt miệng hết báo chí, danh tiếng cũng ảnh hưởng. Mong đại sư cố gắng, tiền bạc không thành vấn đề!"

Đối diện bàn cà phê là Chính Trực và An Thủy. Được biết An Thủy trong tổ đội kỳ án linh dị, lãnh lương theo chế độ nên ông già chỉ nhắc với Chính Trực.

Hảo ý quá, Chính Trực không muốn từ chối, đưa ba ngón tay. Nghĩ lại cảm thấy hơi nhiều, hắn co một ngón tay lại.

Ông già cười cười, dùng bàn tay đưa đến, kéo ngón tay Chính Trực. "Không sao hết đại sư, chỉ ba mươi triệu thôi!"

Chính Trực suýt nữa ngã xuống ghế. "Không, là... Ba trăm triệu!"



Ông già cầm ly Lipton run run như có chứa nội công trong đó. "À... Thôi được!"

An Thủy liếc qua liếc lại, nếu không có đồng nghiệp sếp Minh ở đây, cô sẽ đòi tiền. Cô cũng có giúp kia mà, bình thường ăn lương thực chất phải quản lý đống ăn hại trong cục. Bây giờ hành động không thể đem ra so sánh, là muốn tiền bồi dưỡng.

Ông già nói tiếp. "Vậy đại sư dự định khi nào hoàn tất?"

Chính Trực mỉm cười. "Công việc không đơn giản như ông nghĩ, muốn hoàn thành lúc nào cũng được, tôi còn chưa nắm chắc! À, mọi người có bản thảo hay sơ đồ trong nhà không?"

"Tôi có!" Ông chủ rạp chiếu phim lục trong cặp táp, xách ra một bìa hồ sơ đặt lên bàn. "Tôi biết thể nào đại sư cũng cần đến nghiên cứu phong thủy!"

Chính Trực không nói, mở hồ sơ xem qua, có mấy tờ giấy vẽ không gian ngôi nhà, rất chi tiết. "Ừm được rồi! Có gì tôi liên hệ sau!"

Mọi người tạm biệt nhau, Chính Trực và An Thủy ra ngoài.

"Nè!" An Thủy không nhìn, đưa cái điện thoại ra.

"Ể? Không thích xài điện thoại nên cho tôi à?"

Cô ta nhìn qua, hơi tức giận muốn nói nhưng kiềm lại, thẹn thùng hai má đỏ. "Tôi và anh hợp tác mà, ghi vào số điện thoại!"

Chính Trực nhận lấy, con gái đúng là khó hiểu, sao không nói thẳng cho nhanh. Hắn bấm số vào, giao lại điện thoại cho cô ta. Sau đó tự móc cái điện thoại của mình, trong đầu nghĩ đến chú Thành.

"Gọi người rước sao?"

"Tôi gọi xe ôm!"

Chính Trực kéo lên điện thoại, An Thủy bắt bàn tay hắn chặn lại. "Tôi đưa anh về!"

Đợi vài phút, An Thủy chạy ra bãi giữ xe, nhào đến. Trước mắt là một con xe có đầu to khủng bố, cái đuôi cao vυ"t.

"Cô chạy moto hả?"

"Không được sao? Chở tôi đi!"

Chính Trực gãi đầu cười. "Tôi không biết lái đâu, sợ chống chân còn không tới!"

An Thủy không thèm nói nữa, ngoắc tay ra hiệu.

Chính Trực nhìn qua nhìn lại con đường, để một cô gái chở có hơi cấn cấn. Nghĩ lại đi xe của chú Thành, để bảo toàn kinh tế hắn đành trèo lên.

Moto chạy đến một quán vàng mã. An Thủy dừng lại, nhìn vào trong, hỏi một lần nữa có chắc chắn đến đây không.

Chính Trực xuống xe. "Cô hai, có người đến đây bộ kỳ lạ lắm sao?"



"Anh muốn mua gì, tôi vào xem được không?"

Chính Trực nghĩ nếu như Tô Kiên nhìn thấy, nói lại cho Bảo Châu cũng không hay. Hắn lột nón bảo hiểm trả lại. "Ngày mai gặp nhau!"

"Làm gì tỏ ra thần bí chứ?" An Thủy chun mũi khó chịu nói.

Chính Trực cười, khoát tay quay lưng đi vào trong.

Vừa bước vào trong, đúng là không gian yên tĩnh quán vàng mã nên có. Lâu lắm không vào đây, Chính Trực về quê lần này đến lần thứ hai, chú ý đến một vật.

Trên cái kệ nhỏ, trưng một con sư tử đá to bằng quả hồng, hướng mặt ra trước cửa. Hắn cảm nhận có một tia pháp lực trong đó, ngoài ra âm khí toả ra đặc biệt nhiều, khiến hắn hiếu kỳ.

"Trực, đi như ma vậy?" Bên trong Tô Kiên bước ra, trên tay hai đĩa thức ăn. "Ăn cơm chưa? Vào dùng chung với anh!"

Không hề liêm sỉ, Chính Trực nặn con mắt soi ngược vào trong dạ dày, sáng đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng. Hắn quẹt mũi bày ra bộ dáng hết sức e thẹn. "Ăn chứ!"

Tô Kiên luôn dùng chiêu này với mấy lão hàng xóm, tiếc là không hiệu quả với Chính Trực.

"À anh Kiên, trong nhà có Niên Thú sao?"

Tô Kiên nhìn qua cái kệ. "Phải rồi, linh thú của anh!"

Chính Trực kéo ghế ngồi vào bàn. "Anh Kiên, lần trước không để ý, không ngờ anh có linh thú, tu luyện đến đâu rồi?"

"Hộ thú thôi!"

Linh thú là linh hồn có thần giao với con người. Có thể là tiền kiếp, chết không thể đầu thai. Trải qua thời gian lâu nó không còn nhớ nữa, do cơ duyên nên sẽ cảm mến người đó, đi theo phù trợ. Chúng hình thành thân ảnh dựa trên tín ngưỡng dân gian trong nhà người đó.

Ăn cơm xong, Chính Trực lấy ra cái bìa hồ sơ. "Anh Kiên, xem giúp em cái này!"

Hắn kể lại đầu đuôi câu chuyện, Tô Kiên bất ngờ. "Thi địa sao? Còn có cương thi hút máu từ xa?"

Quả thật anh ta cũng mới nghe lần đầu, về cương thi cũng như Chính Trực, mù tịt. "Sao không hỏi con Châu đi?"

"Em thỉnh giáo anh trước, lát nữa đi!" Chính Trực rút mấy bản vẽ cho Tô Kiên.

Xem một lát, anh chú ý đến một tờ giấy. "Em định ngày mai lên đây?"

Chính Trực gật đầu. Cầu thang dẫn đi lên là đến nơi làm việc, gồm một dãy hành lang có các phòng.

Tô Kiên quan sát, đặt tờ giấy ra giữa bàn. "Hành lang này thiết kế quá dở, không hứng không được ánh sáng mặt trời, dễ tụ âm khí! Có thể do bên ban quản lý đề cử, anh nghĩ là bị quỷ thao túng, vì nó ảnh hưởng lớn đến thi địa, một phần chủ người ta làm ăn sẽ xem phong thủy, không xây kiểu này!"