Chương 25: Quỷ Trong Tv

"Ha ha... Lâu quá không bắt tội phạm, đi đến đây tự nhiên nhớ lại chuyện xưa, bệnh nghề nghiệp tái phát. Anh xem nè, tôi bận xã giao với cấp trên, sắp đi không nổi rồi!" Sếp Minh theo sau nói, vừa xoa xoa cái bụng phệ hẳn chứa nhiều độc cồn trong đó.

An Thủy liếc xuống hai bên hông của sếp Minh, cô không hứng thú với bụng phệ, cô đang nhìn vào hai cây súng lục. "Hôm nay sếp Minh đem đến hai cây súng?"

"Ha ha... Làm đội trưởng mà, phải nhiều hơn cấp dưới một cây!"

"Sếp Minh, tôi chỉ sử dụng dao!" Trọng Hoà vén bên trong vạt áo, có một hàng dao con sắp ngang.

"Ha ha... Nghe nói anh Hoà chuyên về phi đao, còn tôi được mệnh danh là thiện xạ hai súng, nhớ thời còn trẻ quá!"

Chính Trực đi trước muốn buồn nôn. Khoác lác cũng có giới hạn thôi chứ, hai cây súng so với cấp dưới của ông cũng chỉ nhiều hơn về số lượng. Hắn không tin có thể bắn đối thủ bằng hai cây súng, một là biểu diễn hai là trong phim. Trong phim chỉ cần bước ra bắn một hơi, tội phạm bao nhiêu thằng gục hết, bắn mà không cần ngắm, hoang đường.

An Thủy liếc xung quanh, bước đến sân khấu. "Anh Chính, anh nói thấy lệ quỷ ở đâu?"

"Chính là tên lót!" Chính Trực chỉ tay vào hàng ghế. "Tôi thấy hắn, sau đó ngồi xuống đánh lạc hướng. Hai chúng tôi hút thuốc được một lát, hắn nói là đang giữ nhà."

Trọng Hoà phía sau phì cười. "Tôi theo Thủy bao lâu nay chưa từng nghe người cùng quỷ hút thuốc!"

"Tôi cũng thế!" Sếp Minh đồng tình nói.

Chính Trực nghe nói thì mắc bệnh. "Cô Thủy, hắn theo cô lâu chưa?"

"Hai tháng." An Thủy đưa hai ngón tay nói.

"Vậy cô là dân trong nghề lâu năm sao?"

"Hai tháng rưỡi."

Lần này suýt cười là Chính Trực, nhưng hắn cố nhịn lại. Hai mẹ con nhà này là gà mờ, nói chuyện như hành tẩu giang hồ sắp rửa tay gác kiếm, sợ thật.

"Vậy anh lại ngồi vào đợi nó đến hút thuốc sao?"

An Thủy dứt lời, Chính Trực quay lại nhìn chằm chằm vào ả. Làm sao có loại suy nghĩ này được, suy nghĩ đã vượt giới hạn con người. "Thủy à, nếu cô bị tôi đánh cho chạy, cô có quay lại hút thuốc với tôi không?"

Cô ta cười nói. "Đương nhiên, tôi không thể nào bị anh đánh cho chạy! Còn nữa, tôi không hút thuốc!"

Chính Trực quay mặt đi tiếp, quyết định không nói nữa. Trong đầu ả có con lươn sao, chạy đúng một chiều.

"Thôi đành vậy!" Hắn đem linh phù thả ra Bách Bộ Quỷ Đồng.

An Thủy kinh ngạc. "Quỷ hài linh, sao có cặp mắt đỏ như thế? Trông có vẻ mạnh nha!"

Chính Trực quay nửa mặt qua cười. "Con át chủ bài của tôi!"



Bách Bộ Quỷ Đồng khẽ bĩu môi, bò lên trước.

"Nó đi đâu?"

"Tìm quỷ, đừng hỏi nhiều!"

Hai người phía sau thấy họ đi cẩn thận lại cũng bắt chước. Sếp Minh đặt hai tay vào cán súng. "Có lẽ đã đánh hơi được ai đó!"

Trọng Hoà đút tay vào áo vest, vẻ mặt lạnh lùng. "Đi với cô Thủy khả năng gặp người sẽ rất thấp!"

Sếp Minh lấy bàn tay xoa mạnh lên mặt. "Vậy súng của tôi có tác dụng không?"

"Theo kinh nghiệm của tôi đi với Thủy, tiếng đạn phát ra mang dương khí có thể hù doạ quỷ yếu bóng vía!"

Sếp Minh liếc qua, cuộc đời ông đã nghe người yếu bóng vía, còn quỷ là sao. "Vậy anh sử dụng dao thì sao?"

Trọng Hoà nói rất tự tin. "Dao của tôi có yểm phù!"

Sếp Minh hoàn toàn tin tưởng, dù sao anh ta cũng trong tổ đội kỳ án linh dị. Hơn nữa An Thủy mới vào hai tháng đã phá được vụ án lớn, được tấn thăng làm đội trưởng. Nói chứ tổ đội này ít khi làm việc thuận lợi, phá một vụ án tương lai cũng rất xán lạn.

Thật ra, Trọng Thủy toàn nghe An Thủy nói, anh ta không biết yểm phù là gì.

Bách Bộ Quỷ Đồng bò đến trước màn hình chiếu phim cỡ lớn.

Chính Trực đứng phía sau nhìn lên, không lẽ con quỷ nào bên trong cái màn hình. "Sếp Minh, nếu lỡ làm màn hình hỏng sợ ông chủ bắt đền tôi!"

Sếp Minh cầm chắc súng. "Quất đi anh Trực! Một cái màn hình đáng là gì, việc ông ta đóng cửa càng thê thảm hơn!"

An Thủy đứng kế bên nói. "Quỷ trong TV, tôi mới nghe đó! Anh có cách bắt nó sao?"

Chính Trực phóng đèn pin quan sát, cười nói. "Cô mới nghe sao? Tôi cũng lần đầu thấy!"

An Thủy suýt nữa ngã đập mặt xuống sàn, Chính Trực đỡ. "Không thấy âm khí, không biết loại quỷ gì, tạm thời tôi đang nghĩ đến!"

Còn phải hỏi nữa, làm sao nghĩ đến một quỷ bên trong TV, thật là một con quỷ nghiện phim.

Trọng Hoà khoanh tay lại, bày ra vẻ mặt vô cùng suy tư, khiến người ta nhìn vào như có chữ số bắn lên trong đầu hắn.

Sếp Minh ghé mặt hỏi nhỏ. "Anh Hoà có cách không?"

"Tôi đang nghĩ!"

Bách Bộ Quỷ Đồng ngồi bên dưới màn hình, ngước hai mắt đỏ ngầu lên, ngoác miệng cười ha ha.



Rắc! Chính giữa màn hình kia bỗng xuất hiện dấu rạn nứt, một dòng máu tươi chảy xuống.

Mọi người còn không giật mình sao, lập tức chuyển thái độ, thủ thế sẵn sàng.

Chính Trực cầm linh phù nghiêm túc, khẽ quát. "Vào nhà!"

Bách Bộ Quỷ Đồng ngưng cười, hoá khói bay vào trong.

An Thủy một bên che miệng lại. Hài linh này cuối cùng đến mức độ nào, cười một tiếng nứt màn hình, lệ quỷ cũng không làm được như vậy.

Hơn nữa nó không hề hù doạ, có thể thấy quỷ bên trong như đã bị thương.

Từ trong vết nứt, một cái đầu dần thò ra, cùng với mái tóc dài phủ xuống. Nương theo màn hình, nó trườn dọc xuống, lúc này có thể thấy cái cổ trắng bệch của nó đặt biệt dài.

"Trường Cảnh Quỷ!" An Thủy khẽ hô lên.

"Quỷ tới sao?" Sếp Minh nắm lên hai cây súng, mặt mày căng thẳng, nhưng điểm khó là quỷ chỗ nào gã không thấy.

Trường Cảnh Quỷ đung đưa cái đầu kỳ dị, ngước nhìn ra trước như con rắn treo trên cành, mái tóc đen che kín mặt. Trong làn tóc ấy, hở ra nửa con mắt mở trừng, nhìn chằm chằm vào hai người phía trước.

Chính Trực rút Xích Thiệt đập đến, không để cho nó có cơ hội biểu diễn. Hắn là đang ngắm vào cái cổ dài cũng chính là yếu huyệt. Trường Cảnh Quỷ đẩy cổ qua tránh đi, xoay đầu lại nhìn oán độc.

Chính Trực lại huy động ánh đao sáng lên, đột nhiên, lúc này cảm thấy động tác chùn lại.

Bên phải của màn hình TV hay phía sau lưng hắn. Một bàn tay gầy guộc thò ra, bấu vào thanh gỗ hình chữ thập. Mỗi đầu thanh gỗ có một sợi dây tơ mỏng, phóng đến hai khuỷu tay, sau lưng và đầu Chính Trực. Hắn cảm nhận sợi dây đang ăn sâu vào hồn phách.

Miếng gỗ này là quỷ mệnh của ả, là vật dùng để điều khiển con rối.

Cũng nhờ hắn là pháp sư có hồn phách mạnh, lập tức lui về nhưng phần thân phía trên như bị khoá lại.

Trường Cảnh Quỷ tự vén hay bên tóc, đưa đầu hướng đến. Gương mặt ả trắng bệch hốc hác, trái lại cái môi thoa son đỏ như máu, há rộng ra chực cắn. Hình ảnh quái dị này khiến cho não bộ không kịp xử lý, dễ sinh ra trầm cảm.

Không ai lúc này để ý đến An Thủy. Cô ta đưa lòng bàn tay ra trước, ngón trỏ và giữa co lại bắt thần ấn. Ba ngón tay còn lại vạch nên đường tròn trắng sáng, bên trong chứa hình ảnh ngôi sao sáu cánh.

Trường Cảnh Quỷ cảm nhận điều không ổn, quay ngoắt đầu nhìn lại, có hơi kinh hãi thét. "Âm dương sư?"

Hầu hết quỷ đều biết âm dương sư, chuyện này là bình thường. Môn phái của họ rất nổi tiếng, chuyên về khắc quỷ thuật, thông linh thuật, triệu thức thần. Âm dương sư thuộc hàng đầu pháp sư đấu quỷ.

Một đạo minh quang tựa cây lao ném ra, đánh thẳng vào khuôn mặt biến dị của nữ quỷ.

Một tiếng thét lên chói tai. Á!!! Điều này khiến cho sếp Minh bồn chồn, huơ loạn hai cây súng không biết nên bắn vào đâu.

Còn Trọng Hoà không hơn mấy, bàn tay đặt bên trong vạt áo, khuôn mặt đổ vài giọt mồ hôi lạnh.