Chương 14: Yêu Hình

Bách Bộ Quỷ Đồng hít hít, bò sang hành lang bên phải, cả hai vội chạy theo. Nó đi đến gần cuối rồi dừng lại, ngồi bệt xuống. Chính Trực phát hiện yêu khí nhưng rất nhỏ, chiếu đèn pin xuống đất.

"Thuận Thiên!" Hắn trút ra ít bột Tiêu Sa, nhìn thanh kiếm rơi trên mặt đất bị lớp yêu huyết phủ lên, pháp lực trong kiếm toả ra lấn át hết yêu khí đi.

Tiêu Sa rải xuống, chạm phải đống máu thì phản ứng bốc khói xanh, rồi cùng hoà với máu biến mất. Chính Trực dùng chân đá thanh kiếm lên, lấy vỏ kiếm hất qua thu về, bỏ vào ba lô.

"Xà Tinh tự rút kiếm ra sao?" Bảo Châu nhìn Bách Bộ Quỷ Đồng nói, nhưng nó không trả lời, chạy đến hướng Miêu Yêu.

Xà Tinh nếu để Thuận Thiên mắc kẹt trong người, khỏi ai tìm đến ả làm gì, chính kiếm sẽ diệt ả. Yêu tinh dưỡng thương cũng khá lâu, bị nhiều vết thương như thế này cả trăm năm mới hồi phục.

"Chú bé con, đừng nhạy cảm!" Miêu Yêu giãy giụa trong nắm tay Chính Trực, có cảm tưởng Bách Bộ Quỷ Đồng sẽ nhào lên ăn nó.

"Sao không tiếp tục tìm đi?" Chính Trực không quan tâm đến Miêu Yêu, trừng mắt nói.

Bách Bộ Quỷ Đồng không muốn chơi với mèo nữa, bay vào linh phù. Nó không phải giận dỗi, nó hết nhiệm vụ rồi, không cho chơi thì nó chạy vào nhà ngủ. Chính Trực có thể nghĩ đến, nó không tìm ra là do Medusa đã vào yêu phủ.

Medusa chạy xuống tầng dưới cố rút Thuận Thiên, đợi cho hắn xuống thì vòng lên sân thượng, đơn giản mà hiệu quả.

"Phải làm sao đây? Ngũ Hành trận nhất thiết phải có năm lá cờ, cô bị gãy một lá rồi!" Bảo Châu nhìn lên nói. Về phần cờ Ngũ Hành ngày mai có thể đến tìm người quen mua lại. "Hay là không cần đuổi cùng gϊếŧ tận đâu?"

Chính Trực nhìn vào căn phòng cuối, một mặt nhắc nhở. "Không phải một, cô bị mất hết năm lá cờ!"

Bảo Châu mới nhớ ra, bốn lá còn lại nằm trên lưng Xà Tinh, phồng má không vừa ý. "Nó rút kiếm của Trực, sao không trả lại lá cờ cho cô?"

"Có thích loè loẹt, để trên lưng làm kỷ niệm!" Chính Trực cười, đi mà hỏi nó thì biết. Hắn nhìn vào trong phòng, chiếu đèn pin vào một góc, lại nhìn lên trần nhà. So với vị trí cái ống nhựa phía trên, đoán như vậy là xây âm tường, kiểu này phải đem phá đi.

Sau đó đôi mắt hắn loé lên, hắn đã bỏ sót một thứ. Thuận Thiên, Ngũ Hành, sao hắn lại không nghĩ ra.

"Đi thôi!" Hắn vòng ngược lại lối cũ.

"Đi đâu?"

"Đi về! Ngao..." Miêu Yêu đại diện trả lời Bảo Châu, kết quả bị tán vào đầu.



"Lên sân thượng!"

Cả ba một lần nữa trở lại sân thượng. Đèn pin tựa mũi thuyền rẽ bóng tối mở đường, vượt qua gió lạnh canh ba đi đến cái ống nhựa. Giờ phút này nó chỉ còn một mảnh nhựa thừa nhú lên. Khẩu hình người và mèo không mấy khác nhau, lần lượt mở miệng ngáp dài.

"Hớ... Mèo ngoan, yêu phủ dẫn đến đâu?" Chính Trực nói trong tình trạng nước mắt lưng tròng. Cho dù không thức khuya như thế, đánh nhau cũng phải mệt.

"Nó dẫn sâu vào lòng đất!"

"Như vậy tức là không có hướng khác?" Chính Trực thả Miêu Yêu xuống, rút ra một bó nhang. "Chớ có chạy!"

"Tôi không biết đầu bên kia nó đi đâu!" Nó không phục ngồi xuống, khẽ quay hai hướng trái phải không chính chắn, sau đó ngước đầu lên. Meo... Nó nằm xuống ngủ, phía trên năm phân là mũi kiếm gỗ đào.

Bảo Châu chằm chằm vào nó như sợ nó sẽ bốc hơi, vừa nói. "Trực định dùng cách gì?"

Chính Trực thắp cả bó nhang, quỳ một gối. "Xà Tinh cho dù bị chém đứt đầu vẫn sống, bởi vì yếu huyệt của ả ngay bụng hay phần mật rắn!"

Hắn dùng ngón giữa bắt ngón cái, ba ngón còn lại chỉ thiên tạo Tam Thanh ấn. Những cây nhang cháy mạnh, khói như muốn phun trào lên.

Bảo Châu ngẹo đầu suy nghĩ. Cô không phải thông minh xuất chúng, có lẽ dùng từ đảm đang cho hợp lý. Xà Tinh bị Thuận Thiên Kiếm mắc ngay cổ, không lẽ nó tự chặt đầu để tháo kiếm ra. Vậy còn bốn lá cờ sao nó không vứt đi cho rảnh nợ. Nghĩ đến Bảo Châu khẽ rùng mình một cái.

Xà Tinh đã hiện yêu hình, không thể tháo lá cờ.

Chính Trực đúng là nghĩ như thế, dùng pháp hương bỏ vào trong đường ống, ý định cho Medusa ngộp chết. Chưa dừng lại, hắn rải hết số Tiêu Sa trong túi. Tiêu Sa đối với hắn không hiếm, lúc nào cũng có người hỗ trợ tài nguyên.

Khói nhang và Tiêu Sa xua đuổi tà vật rất tốt, nếu bên dưới không có lối thoát ra, Medusa nhất định sẽ chui ngược lên. Bởi vì yêu hình cũng như động vật, không thể trốn trong yêu phủ.

"Lâu quá, có khi nào nó chạy ra ngoài rồi không?" Bảo Châu bỏ lại Miêu Yêu, đi đến hỏi han. Miêu Yêu khẽ nhích chân.

Chính Trực liếc mắt lên trời nghĩ. Rốt cuộc đường ống dài đến đâu, họ đã đợi hơn mười phút đồng hồ. Sau đó hắn hô. "Mèo ngoan!"

Miêu Yêu chuyển người qua, đi chưa được nửa mét vội rút về vị trí cũ, nằm xuống ngủ rất sâu.

"Mèo ngoan, có việc làm này!"

Nó không quan tâm gì hết, nhưng một bên tai đã phản bội nó, khẽ giật lên một cái. Chính Trực xách nó lên đem lại cái đường ống tối tăm.



"Xuống điều tra một vòng đi!"

Nó mở mắt, thấy cái lỗ đen không hề thân thiện, nhanh chóng xoay người lên đưa bốn chân quắp lấy cánh tay Chính Trực. "Đại sư, đừng đùa nữa, tôi đi xuống sẽ bị ăn mất!"

"Không sao không sao! Nó đã hiện yêu hình!" Chính Trực phất phất cánh tay. Mà Miêu Yêu như nam châm gặp sắt, nhất quyết gống hết sức bám vào.

"Đại sư, cho dù hiện yêu hình thì cô ta cũng là mãng xà!"

Bảo Châu lấy kiếm gỗ đào nại chân nó ra. "Con mèo lì, xuống mau!"

"Meo, ép mèo quá đáng nha!"

Đột nhiên một tiếng xì phát ra thật dài, từ dưới ống nhựa đánh lên làm cho Chính Trực giật mình rụt tay lại. Một đầu rắn đen bóng dưới ánh đèn pin, to cỡ bắp đùi.

Bảo Châu đưa kính Chiếu Yêu trước mặt, con rắn kia khè lên đe doạ, sau đó nó xoay vòng định bò xuống.

Chính Trực dùng Xích Thiệt đập nó một cái, nó vẫn cố chịu đựng cật lực bò đi. "Đáng ghét, không cho tôi con đường sống sao?"

"Yêu tinh giả nghĩa! Gϊếŧ bao nhiêu mạng người còn muốn không trả nợ?" Chính Trực chạy ra, cúi xuống đập thêm một cái. Xà Tinh có chút quằn quại, suýt nữa đã khơi khỏi vách tường. Sau khi bị cú đánh nó khẽ há miệng phun ra một tia sáng.

Chính Trực nheo mắt nhìn theo, phát hiện ra một quả cầu nhỏ chiếu sáng toàn thân, nửa hư nửa thực. "Không những gϊếŧ người, mày còn hút luôn tinh phách người ta!"

Hắn không kiềm nổi tức giận, ném Miêu Yêu qua một bên, đưa tay xuống nắm cái đuôi rắn kéo lại.

Bảo Châu liếc lên tinh phách đang bay lơ lửng, nó không thể định hướng quay về. Cô ta xuất một đèn Chiêu Linh, đèn bằng đồng có hình thể như đèn dầu, đế dài có thể cầm nắm, phía trên thắp một ngọn lửa nhỏ.

Đèn Chiêu Linh là một trong ba thứ pháp khí bắt hồn của cô, bao gồm túi Thiên Âm và hồ lô Địa Tàng. Đèn này tác dụng đối với tinh phách hiệu quả, dùng hương khói hấp dẫn chúng bay xuống.

Phần Chính Trực kéo đuôi rắn về, Xà Tinh xoay đầu chực cắn, hắn dùng đao gõ lên đầu nện nó xuống đất, văng ra hai cái nanh dưới. Nó khạc ra đợt yêu khí chống trả. Chính Trực không ngờ yêu hình của nó lại còn sức vùng vẫy như vậy, cấp tốc lùi ra.

Yêu hình Xà Tinh dài đến mấy mét, quay đầu lướt đi lại gặp Miêu Yêu. Còn Miêu Yêu đương nhiên không muốn gặp nhau trong tình trạng này, bản thân nó muốn chạy kìa. Lỡ rồi cho cùi, nó phóng thẳng đến.

Mà Xà Tinh cũng định chạy chứ không thèm đôi co, ngẫu hứng há miệng ra đe doạ, vừa vặn Miêu Yêu bay vào họng. Quả là bất ngờ, Xà Tinh bị độn cổ phình lên, suýt nữa mắc nghẹn.