Chương 1: Thẩm Thành đã chết
Thẩm Hạ Đông đứng trước mộ bia,vô pháp hoàn hồn lại, trên bia mộ là hình một thiếu niên mặt không đổi sắc,ánh mắt âm u trống rỗng,không biết đang nhìn về hướng nào.
Thẩm Hạ Đông mấp máy môi,lại không thể phát ra âm thanh. Tất cả mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ,thậm chí khiến hắn hoài nghi đây chỉ là một hồi ác mộng.
Trước đó không lâu, còn thấy Thẩm Thành đứng dưới nhà,ngày ấy Thẩm Hạ Đông
bận chuyện công ty,chỉ có thể kêu thê tử hiện tại xuống tiếp hắn, bản thân cũng không để ý nhiều liền chạy đến công ty.
Thẩm Thành là con hắn,là đứa con trai độc nhất,Thẩm
Thành còn có thêm một cô con gái.
Thẩm Thành là con của hắn cùng một tình nhân, cũng do tuổi trẻ bồng bột nông nỗi,nhưng khi đó Thẩm Hạ Đông là kẻ đã có vợ,muốn dùng tiền để cắt đứt quan hệ với người đàn bà kia,ai ngờ người đàn bà kia cũng thật có cốt khí,không thèm lấy một đồng của Thẩm Hạ Đông ,cứ như vậy nuôi một đứa nhỏ , không tiếp nhận bất kì phụ cấp gì của hắn suốt mười hai năm, thẳng đến năm Thẩm Thành mười hai tuổi,người đàn bà kia bệnh nặng qua đời,trước khi chết nàng không tiếc mất hết mặt mũi van cầu Thẩm Hạ Đông,xin hắn hảo hảo chiếu cố Thẩm Thành.
Thẩm Hạ Đông cũng không phải là kẻ vô lương tâm,qua nhiều năm như vậy,kỳ trong lòng hắn cũng rất áy náy,cho nên lập tức đáp ứng.
Khi trở về, hắn đem chân tướng sự việc nói hết cho thê tử, vợ của Thẩm Hạ Đông cũng thật cường thế,lúc ấy còn náo loạn vài ngày với hắn,làm Thẩm Hạ Đông bầm dập không ít. Về cơ bản,thành tựu hiện giờ của Thẩm Hạ Đông
toàn do bên nhà vợ cho hắn, bình thường tất cả mọi việc đều bị Trần Lệ định đoạt.
Khi đó nháo thì nháo, nhưng Trần Lệ cũng không phải là kẻ không hiểu chuyện. Miễn cưỡng cho phép Thẩm Hạ Đông mang đứa bé kia về nhà nuôi. Vì thế, Thẩm Hạ Đông đi rước đứa con về,trong lòng nghĩ, mang về cũng tốt,Thẩm Thanh năm nay cũng chỉ mới mười tuổi,không chừng có thêm cái ca ca lại càng vui vẻ.
Thời điểm hắn tìm được Thẩm Thành,mười hai tuổi Thẩm Thành,nói không lớn cũng không lớn, không nhỏ cũng không nhỏ,hé ra khuôn mặt trẻ con lại không mang bất kì biểu cảm nào. Chỉ ôm di ảnh của mẹ núp trong góc phòng âm u, lúc thấy Thẩm Hạ Đông tới,chỉ giương mắt liếc hắn một cái. Nhưng cái nhìn kia lại làm Thẩm Hạ Đông sợ đến mức run rẩy,có
chỗ nào giống ánh mắt của một đứa trẻ,chứa đầy âm trầm tử khí.
Thẩm Thành lớn lên sở hữu khuôn mặt trái xoan khéo léo,đôi mắt thật to,làn da thủy nhuận trắng nõn. Bộ dáng rất đáng yêu. Thẩm Hạ Đông nhìn hắn cảm thấy rất tội lỗi,đi qua vươn tay với Thẩm Thành “Thẩm Thành, cùng ba ba về nhà nào.”
Thẩm Thành xoay đầu lại , đôi mắt không chuyển nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Đông, âm trầm phát ra một câu “ BIẾN!”
Ngày đó, Thẩm Hạ Đông yên lặng ngồi bên người Thẩm Thành,chờ đến khi hắn có thể tiếp nhận chính mình,lại dẫn về nhà.
Nhưng lần này chờ,lại đợi tới khi Thẩm Thành lớn lên,rồi chờ đợi đến lúc Thẩm Thành chết,cũng không thể làm cho Thẩm Thành tha thứ cho hắn,tiếp nhận hắn.
Thẩm Thành cũng không sống với vợ chồng Thẩm Hạ Đông,mà ở trong căn phòng mà mẹ hắn để lại,Thẩm Hạ Đông mướn bảo mẫu đến chăm sóc hắn,lâu lâu lại chạy qua thăm hắn.
Phụ tử hai người cũng chưa từng nói chuyện với nhau, bình thường đều là Thẩm Hạ Đông phân phó bảo mẫu hảo hảo chiếu cố hắn,sau đó đứng trên ban công, ở căn phòng đối diện,lẳng lặng nhìn vào phòng Thẩm Thành một hồi,mới bước đi.
Cứ như vậy, Trần Lệ cũng dần thấy áy náy. Nghĩ đến để một đứa nhỏ choai choai sống một mình cũng không tốt,cũng từng cùng Thẩm Hạ Đông đi đón hắn,nhưng cuối cùng Thẩm Thành vẫn không chịu theo Thẩm Hạ Đông về.
Cuộc sống như thế vẫn tiếp tục duy trì cho đến năm Thẩm Thành mười chín tuổi, cuối cùng chấm dứt.
Thẩm thành bị xe tông chết,tử trạng rất thê thảm,có người nói tài xế là cố ý cán hắn,lúc đầu chỉ đυ.ng nhẹ,Thẩm Thành bị ngã,nhưng cũng không gây thương tích gì. Bất quá,ngay sao đó, chiếc xe lại hướng đến Thẩm Thành,trực tiếp cán qua người hắn.
Đương nhiên đó cũng là nghe người ta nói,tài xế lái xe đã tự thú,cảnh sát điều tra lại không ra manh mối. Chỉ có thể qua loa kết án.
Thẩm Hạ Đông còn nhớ rất rõ ,lần cuối cùng hắn gặp Thẩm Thành là mười một giờ trưa,mà thời gian tử vong của Thẩm Thành lại là mười giờ năm phút sáng, bệnh viện sau một hồi cấp cứu không có hiệu quả tuyên bố tử vong, như vậy Thẩm Thành không có khả năng tới tìm mình lúc mười một giờ.
Vậy đó là linh hồn Thẩm Thành đến gặp mình.
Trong lòng Thẩm Hạ Đông suy nghĩ như vậy. Hắn lớn lên ở nông thôn,rất
tin vào chuyện ma quỷ.
Hắn vẫn nhớ như in khi mình đến bệnh viện nhìn mặt Thẩm Thành,khuôn mặt thường ngày âm trầm giờ đây không còn bất luận cái gì huyết sắc hay sinh khí, trên trán có một lỗ hổng lớn,là do bị xe cán,thời điểm Thẩm Hạ Đông nắm lấy tay hắn,hàn khí từ lòng bàn tay truyền vào khiến tâm Thẩm Hạ Đông lạnh buốt.
Đó cũng là lần đầu tiên Thẩm Hạ Đông vì Thẩm Thành mà khóc “Thực xin lỗi,ba ba thực xin lỗi con.”
Câu “ thật xin lỗi” này, hắn đã muốn nói thật lâu,nếu như sớm nói ra không phải sẽ tốt hơn sao ? Nếu lúc trước,Thẩm Hạ Đông có nam nhân dũng khí ,thì từ một khắc khi Thẩm Thành xuất thế, hắn phải hoàn thành trách nhiệm của một người cha,mang Thẩm Thành về bên cạnh mình. Làm vậy, liệu có xảy ra bi kịch như bây giờ không ?
Tang lễ của Thẩm Thành rất lạnh lùng đơn giản,thậm chí ngay cả tiếng khóc cũng chẳng có, nói đến dù sao người chết cũng chỉ là con tư sinh ( con riêng ),còn muốn người ta phải làm thế nào ?
Lễ tang ngày đó, Trần Lệ dẫn theo con gái Thẩm Thanh tới,Trần Lệ cũng chỉ cảm thấy Thẩm Thành đứa nhỏ này đáng thương,lại chẳng rụng được một giọt nước mắt.
Thẩm Thanh có chút không kiên nhẫn đứng trước quan tài Thẩm Thành,nhỏ giọng lầm bầm “Chết hay không chết có khác gì nhau đâu,còn sống cũng như vậy…”
Thật ra, từ sâu trong đáy lòng, nàng cực kỳ bài xích tên ca ca ngoài giá thú này,luôn cảm thấy hắn làm nhà mình mất hết mặt mũi,hơn nữa tên ca ca này cũng không dễ tiếp xúc,khi còn sống luôn cho mình nhiệt mặt thϊếp lãnh mông.
Lời này không may lọt vào tai Thẩm Hạ Đông,hắn lập tức nghiêm thanh tàn khốc quát “Ngươi đang nói cái gì ?!”
Thẩm Thanh hoảng sợ,từ lúc chào đời tới giờ đây vẫn là lần đầu tiên vị phụ thân thoạt nhìn luôn chịu uất ức trong nhà nổi điên lên mắng nàng,nước mắt lập tức rơi xuống.
Trần Lệ có chút mất hứng,mày nhíu chặt lại “Thẩm Hạ Đông ngươi, gan lớn rồi a! Ngươi rống con gái làm gì ? Loại nghiệt chướng này là ai tạo nhỉ ?!”
****
Sau khi Thẩm Thành chết, Thẩm Hạ Đông cùng Trần Lệ đại sảo một trận,là vì Thẩm Hạ Đông muốn đặt di ảnh của Thẩm Thành ở trong phòng ngủ của mình.
Ngươi nói ảnh của người chết lại để trong phòng ngủ , ai nhìn không phát hoảng , Thẩm Hạ Đông nói,hắn đã không còn cơ hội bù đắp cho Thẩm Thành,nên giờ không muốn Thẩm Thành trở thành cô linh quả hồn như mẹ hắn mà thôi.
Cuối cùng hai vợ chồng quyết định phân phòng , ảnh chụp của Thẩm Thành được đặt trong phòng Thẩm Hạ Đông. Kỳ thật, Thẩm Hạ Đông cũng có chút sợ hãi,nhưng trừ bỏ làm như vậy,hắn lại không biết nên làm gì nữa. Trước khi chết, Thẩm Thành sống trong cô độc,hắn không muốn sau khi chết, Thẩm Thành cũng
chỉ có một người.
Thẩm Thành phải trải qua cuộc sống như vậy,tất cả đều vì mình mà tạo thành.
_”Con sẽ trách ba ba đi ? Trách ba ba vô năng,trách ba ba để con uất ức, ba ba không bảo vệ con tốt,không làm tròn nhiệm vụ của một người cha. Chưa bao giờ khắc khắc ở bên cạnh con,không cho con lớn lên trong một gia đình bình thường như bao đứa trẻ khác. Thẩm Thành, con nói, con có hận ba ba không ? Rất hận ba ba đúng không ? Cho nên con mới dùng loại phương thức này để báo thù ba ba ?” Thẩm Hạ Đông con ngươi đỏ ngầu vuốt ve người trong ảnh chụp,trên mặt lộ ra nụ cười chật vật đến cực điểm.
_”Thật xin lỗi, Thẩm Thành!” Thẩm Hạ Đông che hai mắt,lương tâm hắn cắn rứt,hắn không còn dám nhìn vào ánh mắt Thẩm Thành. Mặc cho có thể đem dù chỉ một nửa lòng tưởng niệm của Thẩm Hạ Đông đến với Thẩm Thành, thì còn có lợi ích gì ?
_”Thẩm Thành…” Yết hầu Thẩm Hạ Đông như bị ai đó bóp ngẹn,trừ bỏ phát ra tiếng nghẹn ngào nức nở,thì không còn nói nên lời. Hắn nợ Thẩm Thành nhiều lắm,thật sự là nhiều lắm,cả đời này,kiếp sau , kiếp sau sau nữa,vẫn không thể trả hết được.
*****
_”Ngươi cũng chỉ có điểm ấy tiền đồ,Thẩm Hạ Đông, con mẹ nó, hồi Thẩm Thành còn sống sao không thấy ngươi
giả bộ nhân nghĩa như vậy a ?! Làm như ngươi chịu uất ức lắm ! Nếu ba ba ta không có lòng tốt, cố gắng đề bạt ngươi,ngươi còn có thành tựu như ngày hôm nay sao ?! A !Thật khó lường a, bây giờ cũng dám bãi sắc mặt cho ta xem ? Hả ?” Trần Lệ âm trầm đập mạnh bát đũa lên bàn, đôi đũa ngã sấp xuống lăn tới chân nam nhân vừa mới bước vào không lâu.
Thẩm Hạ Đông không như ngày thường tươi cười lấy lòng nàng, lẳng lặng nhìn thoáng qua chiếc đũa dưới chân,đột nhiên cảm thấy trái tim đã mệt mỏi đến mức không còn cách nào duy trì nhịp đập. Hắn đã chịu đựng Trần Lệ rất nhiều năm,từ khi lấy nàng vào cửa đã bắt đầu nhẫn,uất ức hơn nửa đời người ,ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy mệt mỏi.
Buổi tối, Thẩm Hạ Đông gõ cửa phòng Trần Lệ,Trần Lệ mở cửa,mặt không đổi sắc nhìn hắn “Thế nào ? Có việc gì sao ? Đừng bày vẻ mắt đau khổ trước mặt lão nương .”
_”Chúng ta nói chuyện đi.” Thẩm Hạ Đông trầm mặt một hồi, mở miệng nói
_”Nói chuyện ? Có chuyện gì để nói ?” Trần Lệ khoanh tay đứng trước cửa,khóe miệng gợi lên nụ cười chế giễu nhìn Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông nhìn nàng, Trần Lệ lớn lên thật xinh đẹp,cho dù gần bốn mươi vẫn còn đẹp đẽ như cũ,lớn lên xinh đẹp không nói,gia cảnh lại hảo. Người nam nhân nào lại không động tâm ? Thẩm Hạ Đông có thể là ngoại lệ sao ?Nhưng thích hơn cũng chỉ vì tiền của Trần Lệ, đây là sự thật. Nhưng từ sau khi kết hôn,hắn mới cảm giác được áp lực rất lớn,tính tình của Trần Lệ khiến hắn chịu không nổi,nhiều năm qua hắn đều bị Trần lệ áp chế.
_”Chúng ta ly hôn đi!” Thẩm Hạ Đông mở miệng,thanh âm có chút mệt mỏi cùng kiên định.
Trần Lệ không kịp phản ứng,đợi lúc nàng nghe rõ Thẩm Hạ Đông nói gì,đầu tiên là trợn to mắt không thể tin trừng Thẩm Hạ Đông ,sau đó châm chọc khıêυ khí©h nói “Ly hôn ? Thẩm Hạ Đông,nhiều năm như vậy ngươi ăn của ta, dùng của ta,ba ta cho ngươi quản lý cả công ty lớn như vậy,hiện tại ngươi nói muốn ly hôn với ta ? Thẩm Hạ Đông, lương tâm ngươi bị chó ăn mất sao?
Nói xong, Trần Lệ cười lạnh “ Thẩm Hạ Đông,ta cho ngươi biết. Ngươi không còn lối thoát!”
Thẩm Hạ Đông rũ mắt xuống “ Ta không muốn gì hết,ta trả tất cả lại cho ngươi, nhà cửa, công ty, toàn bộ tài sản. Chúng ta ly hôn đi!”
Trần Lệ ngẩn người, nửa ngày mới mở miệng “Đi ra ngoài!”
Thẩm Hạ Đông mím môi, không hề động,Trần Lệ biến sắc,đá Thẩm Hạ Đông một cước ,ngón tay chỉ ra ngoài , rống to “THẨM HẠ ĐÔNG! CÚT ĐI!”
Thẩm Hạ Đông cuối đầu,xoay người về phòng mình,trong phòng một mảnh tối đen,tựa hồ có cái gì từ lúc Thẩm Hạ Đông
bước vàp, bắt đầu nhìn chằm chằm hắn.
Thẩm Hạ Đông cũng không vội bật đèn,ngồi xuống giường,sau đó châm một điếu thuốc trừu lên.
Màu
đỏ hỏa diễm lập lòe trong bóng tối,Thẩm Hạ Đông nhìn với di ảnh đặt đối diện mình, cười khổ “Con xem, thật uất ức,một thằng đàn ông sống như ba…”
Nói xong lại cảm thấy buồn cười,bây giờ còn có thể hối hận sao..
Thẩm Hạ Đông thở dài,dập tắt tàn thuốc,xoay người bật đèn ngủ ở đầu giường.
Nhưng khi hắn quay người đi,lại thấy rợn tóc gáy,dưới chân lạnh như băng, vô pháp nhúc nhích. Nhất thời, trong lòng Thẩm Hạ Đông chợt lạnh,hắn chậm rãi quay đầu lại,trong bóng tối tựa hồ có thứ gì đó đang di động đến gần mình,lập tức tim như muốn nhảy ra ngoài,nuốt một ngụm nước bọt hắn dùng sức đưa tay bật đèn,đoàng một tiếng,cả phòng bỗng sáng lên,cỗ lãnh ý trên người đã biết mất không thấy.
Thẩm Hạ Đông cố lấy dũng khí quay đầu lại,khắp phòng cái gì cũng không có, trong ảnh chụp, Thẩm Thành vẫn giống như trước,nhưng tầm mắt kia,hình như đang nhìn chằm chằm vào chính mình…
Này truyện đam mỹ à, vậy ai công ai thụ ạ