Chương 5: Trốn khỏi nhà, sau khi về bị con nuôi trừng phạt

Bởi vì chuyện kia mà mấy ngày nay Thương Ngọc Ngân liên tục trốn tránh con nuôi, vυ" cũng không muốn cho hắn bú.

Thiếu niên trong lòng ngứa ngáy, lại không dám làm căng.

“Cha còn giận A Khải sao?”

Thương Ngọc Ngân chịu không nổi nhất là bộ dáng đáng thương của con nuôi, lại không muốn thừa nhận.

“Không hề.”

“Hay là…… Cha đang thẹn thùng?”

Mặt Thương Ngọc Ngân nóng lên lên, đứng phắt dậy bác bỏ: “Thẹn, thẹn thùng cái gì mà thẹn thùng? Ngươi đang chê cười cha ngươi sao?”

Thiếu niên nhịn không được cười nhẹ hai tiếng, cụp mắt xuống, che giấu vô vàn sự yêu thương nuông chiều trong mắt.

Nghe hắn cười, Thương Ngọc Ngân càng bực: “Giỏi rồi, dám chê cười cha, sau này không được bú sữa nữa, không được ngủ chung tắm chung với ta nữa, còn có, mỗi ngày mười lần kiếm pháp Thương thị, luyện không xong không được nghỉ ngơi!”

Nói xong liền nổi giận đùng đùng đi mất, nói là nổi giận đùng đùng, kỳ thật xấu hổ buồn bực là chủ yếu, rõ ràng là đang mắng con, mình lại tự đỏ mặt đến kỳ cục.

Y tát nước lạnh vào mặt, bình tĩnh lại, cuối cùng nhịn không được mắng một câu thằng nhóc chết tiệt.

Đều tại thằng nhóc chết tiệt đó, cứ khăng khăng phải làm cái việc thừa thãi kia, không dám nhìn mặt hắn nữa, đi ra ngoài trốn vậy.

Y phân phó xuống chuẩn bị xuất phát, thiếu niên vội vàng chạy tới, vẻ mặt gấp gáp hỏi:

“Cha, A Khải biết sai rồi, đưa đi cùng A Khải đi mà.”

Thương Ngọc Ngân mặc xiêm y xanh ngọc trang trọng, phát quan buộc tóc lên cao, anh khí ngời ngời, không nhìn ra chút da^ʍ mĩ quyến rũ nào

Y thở phì phì dùng chuôi kiếm đẩy hắn ra: “Ngoan ngoãn ở nhà mà ngẫm cho tỉnh lại, hy vọng khi ta trở về con đã thật sự biết sai.”

Đứa nhỏ này cánh cứng rồi, thế mà lại dám ngỗ nghịch phạm thượng, bất kính với cha, việc kia rõ ràng là chuyện mà con trai không nên làm với cha mình, trong lòng lộn xộn, quả nhiên vẫn nên đi ra ngoài một chút thì tốt hơn

Cha nuôi vừa đi, thiếu niên lại cắm đầu vào sách vở, khi trong lòng hắn phiền muộn thường thích đọc sách, thỉnh thoảng thì đánh đàn thổi sáo.

Đương nhiên cũng phải luyện kiếm pháp mười lần mối ngày dưới sự giám sát của chưởng sự, kiếm pháp Thương thị hắn bắt đầu luyện từ năm 4 tuổi, sớm đã quen tay hay việc, tu vi lại được Thương Ngọc Ngân chỉ điểm nên ngày tiến ngàn dặm, không đến mấy năm đã vượt qua cha nuôi.

Mỗi ngày hắn đều rất chăm chỉ tu luyện, cha nuôi rất là để ý mấy chuyện này, chỉ sợ hắn không thể trở thành tồn tại bễ nghễ thiên hạ.

Mỗi ngày thiếu niên đều ngóng trông cha nuôi, ngóng y khi nào về, ngóng sữa tươi thơm ngọt và thân thể thon chắc ấm áp của, mỗi đêm hắn đều ở trên giường cha nuôi nghĩ về cha nuôi mà thủ da^ʍ, dùng áo ngắn trong suốt cha nuôi từng mặc bọc côn ŧᏂịŧ xoa nắn, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng ở trên đó.

Không ngờ Thương Ngọc Ngân lại đi hơn tháng, sự nhớ nhung ban đầu của thiếu niên biến thành phẫn nộ, cha nuôi rất ít khi đi lâu như vậy, rõ ràng là đang trốn mình!

Lần này trở về nhất định phải hung hăng trừng phạt một phen mới được!

Thương Ngọc Ngân còn chưa trở về, trong tộc đã bắt đầu xử lý tiệc trung thu dưới sự chỉ huy của thiếu niên, mỗi năm hai cha con đều sẽ ở trong nhà cùng đón trung thu, năm nay cũng không ngoại lệ.

Trước đêm Trung thu, Thương Ngọc Ngân cuối cùng cũng ngựa xe lích kích mệt mỏi trở về, thiếu niên giả vờ giận dỗi, không chịu ra cửa nghênh đón, chỉ ở thư phòng thành thành thật thật chép kinh Phật.

Thương Ngọc Ngân hỏi qua tình hình trong tộc, cũng từ chưởng sự mà biết được biểu hiện của con nuôi hơn một tháng nay, không khỏi cong cong khóe miệng.

Khoảng thời gian xa nhà này đã khiến nỗi sầu não và giận dữ xấu hổ biến mất sạch, y rất nhớ con nuôi, nếu không phải có việc trì hoãn thì đã sớm về nhà với nuôi, cha hiền con thảo hòa thuận vui vẻ.

Y tràn đầy mong nhớ mà đẩy cửa thư phòng ra, nhưng con nuôi chỉ vô cảm nhìn y một cái rồi gọi một tiếng cha.

Cái liếc mắt vô cảm này tựa như một chậu nước đá đổ xuống, Thương Ngọc Ngân cứng người đứng ở cửa, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, dường như chưa bao giờ thấy con nuôi lạnh lùng như vậy, lần nào về nhà con nuôi cũng cười toe toét chạy tới, mắt sáng như sao.

Lòng Thương Ngọc Ngân cũng trùng xuống theo: “Bảo ngươi ngẫm cho tỉnh ra, thế mà lại thành bộ dáng vô lễ này sao?”

Thiếu niên gác bút xuống, tiến lên cung kính vái chào: “Hài nhi bái kiến cha, cha đi đường mệt nhọc, mời cha đi nghỉ ngơi, hài nhi cáo lui trước.”

Nói xong vòng qua cha nuôi, lập tức rời khỏi thư phòng, để lại Thương Ngọc Ngân đứng tại chỗ nắm chặt tay.

Rõ ràng là mình giận dỗi trốn đi, sao trở về con nuôi lại biến thành bộ dáng này, Thương Ngọc Ngân không nghĩ ra, nội tâm đang phải tiếp nhận một cú sốc lớn. Ở trong lòng hắn, con nuôi vĩnh viễn đều ôn hòa nho nhã, ngoan ngoãn thong dong, hóa ra hắn cũng sẽ có bộ mặt lạnh băng như vậy sao?

Thương Ngọc Ngân trở lại chỗ ở, mới vào cửa đã nghe tiếng gió đánh úp, y thuận thế tránh đi, thấy là một kẻ mặc đồ đen thân hình cao lớn, tu vi không tồi, công pháp con lại quen thuộc.

Rất nhanh y đã phản ứng lại, rút kiếm toàn lực đón đánh, hai người ngươi tới ta đi ở tinh quang dưới đại chiến hơn mười chiêu, Thương Ngọc Ngân thành công ckéo khăn che mặt của con nuôi xuống, không khỏi trào phúng: “Bổn tộc trường vừa trở về liền có thằng nhóc thôi không biết sống chết muốn mưu quyền soán vị?”

Người đối diện cũng không nói lời nào, xụ mặt đối chiến một trận nữa với Thương Ngọc Ngân, đang sắp bị áp đảo thì ai ngờ lại trượt chân, vừa lúc đâm vào mũi kiếm của Thương Ngọc Ngân.

Thương Ngọc Ngân vội vàng thu kiếm về đỡ lấy đối phương, ngay sau đó lại bị đối phương khóa hầu chế trụ.

Dựa lưng vào thân thể cường tráng của người kia, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và hơi thở quen thuộc, sự bực bội trong lòng Thương Ngọc Ngân biến mất.

“Không giả vờ nữa?”

Thiếu niên dùng môi cọ cọ vành tai cha nuôi, giọng nói trầm thấp ôn hoà vang lên: “Giả vờ gì? Con giận thật đó cha.”

Hắn lấy dây trói tiên ra trói hai tay cha nuôi ra sau lưng, không chút lưu tình mà xé rách quần áo cha nuôi, chỉ để lại vải bóc ngựa và vải lót háng.

Cả người chợt lạnh, Thương Ngọc Ngân theo bản năng kẹp chặt hai chân: “Ngươi thể hiện sự tức giận bằng cách xé rách quần áo cha sao?”

Quần áo của y là đồ mới, vừa mặc được có một lần, thằng nhóc chết tiệt này quả nhiên ngứa đòn!

“Con sẽ giấu vải bó ngực và vải lót háng của cha đi, về sau nếu cha muốn ra ngoài nhất định phải có sự đồng ý của con. Đương nhiên, nếu cha nguyện ý cho người ta biết Thương thị tộc trưởng là kẻ có cả vυ" và l*и da^ʍ, còn là thứ dâʍ đãиɠ lúc nào cũng chảy sữa và nước da^ʍ thì cứ việc ra.”

Nghe được ba chữ thứ dâʍ đãиɠ, hai chân Thương Ngọc Ngân mềm nhũn, vẫn thở phập phồng muốn phản bác, ai ngờ vải bó ngực và vải lót háng nháy mắt đã bị lột ra.

“Ngươi……”

Thương Ngọc Ngân giờ phút này mặt đỏ tai hồng, không biết là giận hay lại nứиɠ, trong nháy mắt y liền từ tộc trưởng Thương thị tộc uy nghiêm điềm tĩnh biến thành thứ dâʍ đãиɠ chảy nước ròng ròng.

“Chỉ vì bị con trai bú √υ" sục ©ôи ŧɧịt̠ mà nhẫn tâm trốn đi thời gian dài như vậy, cha có biết khoảng thời gian này con sống thế nào không?”

Thương Ngọc Ngân giờ khắc này mới hiểu được, con nuôi không chỉ giận dỗi mà còn rất buồn lòng, buồn vì chỉ đi quá giới hạn một lần đã bị cha vứt ở nhà mặc kệ

“Ưm……”

Vυ" bị thiếu niên xoa nắn, thời gian này ra ngoài lúc nào cũng phải bó ngựa, dường như chết lặng, hơn nữa đã hai ngày chưa hút sữa, rất khó chịu, con nuôi mới xoa nắn một chút mà sữa đã ào ào chảy ra.

“Cứng thế này, bao lâu không vắt sữa thế?”

Thương Ngọc Ngân dựa vào người con nuôi thở dốc: “Hơn hai ngày, á, nhẹ chút……”

Trong mắt thiếu niên hiện lên một tia tà quang, bế cha nuôi lên bước nhanh đến chỗ bể tắm nước nóng.

“Tắm gội trước đã.”

Thương Ngọc Ngân đôi tay bị bó trói, chỉ có thể để mặc cho con nuôi xử lý, ngâm mình trong nước suối ấm áp, sự mệt nhọc do bôn ba ngày gần đây vừa mới được giảm bớt.

Y khép hờ đôi mắt, tận hưởng con nuôi mát xa ngực cho mình, đến khi cặρ √υ" hết tê, trở nên vừa nóng vừa lại tức.

Thiếu niên không cởi y phục dạ hành, nửa người trên bị nước suối làm cho ướt nhẹp, vải đen dính lê những bắp thịt rắn rỏi, nếu Thương Ngọc Ngân quay đầu lại là có thể thưởng thức được bộ ngực trưởng thành chắc nịch của con nuôi.

Hai bên vυ" được thiếu niên nâng lên, đầṳ ѵú và quầng vυ" sưng lên, hơi đau đau, lại bị đánh lên đánh xuống.

“A a, đau quá A Khải, vυ" đau, đừng làm thế……”

“Phải đau cha mới nhớ, xem cha còn dám trốn khỏi nhà chỉ vì bị con nuôi sục ©ôи ŧɧịt̠ hay không.”

Thương Ngọc Ngân khó chịu mà dựa vào l*иg ngực con nuôi nhận sai: “Là ta sai, A Khải ngoan, mau giúp ta, vυ" căng tức quá, hút một chút đi mà ~”

Ai ngờ côn ŧᏂịŧ bỗng nhiên bị thiếu niên nắm lấy xoa nắn, núʍ ѵú cũng bị đùa nghịch ác ý.

“Cha, núʍ ѵú cha A Khải cũng hút rồi, côn ŧᏂịŧ lại không được sờ sao? Đều là nơi riêng tư nhất của cha, trừ A Khải ra, cha còn muốn cho ai chạm vào? Hửm?”

Kɧoáı ©ảʍ đáng sợ lại sung sướиɠ ào ào xông lên não sau nhiều ngày xa cách, y không thể quên được cơn sướиɠ khoái khi được con nuôi sục ©ôи ŧɧịt̠ cho.

“A Khải, A Khải có thể chạm vào, chỗ nào cũng có thể chạm vào, chỉ cho A Khải chạm vào, nhẹ chút đi mà ~ núʍ ѵú sắp bị chơi hỏng rồi……”

Thiếu niên lại nắm sang bầu vυ" hên kia, tay phải thuần thục sờ mó côn ŧᏂịŧ xinh đẹp của cha, hình dạng xinh xắn, kích cỡ càng hợp lý, nếu cha nuôi không có thêm một cái l*и, nói không chừng sớm đã cưới vợ sinh con rồi, kích cỡ côn ŧᏂịŧ này nhất định có thể đυ. người khác đến nỗi lêи đỉиɦ liên tục , nước phun ào ào.

May mà…

Thiếu niên ôm y càng chặt, liên tục hôn lên gáy cha nuôi: “ Đã nói phải khiến cha nhớ kĩ, cha đã sẵn sàng tiếp nhận sự trừng phạt của A Khải chưa?”

Hai bên vυ" sữa và côn ŧᏂịŧ bây giờ đều đang căng tức, khó chịu vô cùng, mà thiếu niên lại dừng tay lại.

Thương Ngọc Ngân đang sướиɠ bỗng nhiên bị hẫng lại, thân thể đang trên đà lêи đỉиɦ, đôi tay lại bị trói lại.

“A Khải, A Khải, ta biết sai rồi, thân thể cha sau này A Khải muốn chạm vào chỗ nào trên cơ thể cha cũng được, cho A Khải chạm vào tất, khó chịu quá, mau giúp ta…”

Thiếu niên cởϊ qυầи, côn ŧᏂịŧ tràn trề sức mạnh bật ra, hắn đặt nó lên đôi tay đang bị trói của cha nuôi.

“……”

Xúc cảm xa lạ, đến khi nghe thấy tiếng con nuôi rêи ɾỉ Thương Ngọc Ngân mới nhận ra đó là thứ gì.

Thiếu niên vùi đầu ở hõm vai cha nuôi: “Thân thể cha cho A Khải chạm vào, nơi riêng tư nhất của A Khải cũng cho cha nuôi chạm vào.”

Yết hầu Thương Ngọc Ngân khẽ lăn, trái tim đập thình thịch, thật lớn, nóng quá, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của gân mạch trên côn ŧᏂịŧ, đây là côn ŧᏂịŧ của A Khải, thật là thứ lợi hại, lớn như vậy, nếu là đυ. vào trong……

Nghĩ đến đây cả người y không khỏi run rẩy, y nghĩ gì thế này, sao lại tưởng tượng đến cảnh bị con nuôi chơi l*и…

“Cha thoạt nhìn rất khó chịu, nếu muốn được thả ra thì hãy sục côn ŧᏂịŧ của A Khải bắn trước đi, nếu không A Khải sẽ cắm côn ŧᏂịŧ vào giữa hai chân cha, hung hăng cọ xát l*и da^ʍ của cha.”

Thương Ngọc Ngân bỗng nhiên run run lên, trong óc toàn là cảnh bị côn ŧᏂịŧ con nuôi cắm vào giữa háng cọ l*и, thật kí©h thí©ɧ, không biết sẽ là cảm giác gì.

“Không, không thể, ta vuốt, chúng ta là cha con, sao lại có thể dùng côn ŧᏂịŧ của con cọ l*и cha……”

Y trúc trắc tuốt côn ŧᏂịŧ con nuôi, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của nó và từng nhịp mạch, từng thớ gân, cả cơ thể và tinh thần đều nóng như bị lửa thiêu, một loại kɧoáı ©ảʍ xa lạ và cấm kỵ dần nảy sinh nơi đáy lòng, rõ ràng đang bị con nuôi uy hϊếp nhưng sao lại thấy vui vẻ như vậy.

“Thật lớn, sao lại lớn như vậy……”

Thương Ngọc Ngân nỉ non, mông cũng không kiên nhẫn mà dịch dịch về phía sau, vừa lúc đυ.ng phải côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của con nuôi.

Thiếu niên hít một ngụm khí lạnh, híp híp mắt: “Xem ra cha muốn dùng mông giúp A Khải bắn hơn phải không.”

Thương Ngọc Ngân vừa xấu hổ vừa buồn bực: “Ngươi, ngươi đừng làm càn, ta đã dùng tay rồi……”

“Tay quá chậm.” - Thiếu niên nói: “A Khải thích l*и da^ʍ của cha hơn, vừa ướt vừa nóng, cọ vào sướиɠ như lên tiên, cha thật sự không muốn để A Khải cọ cọ sao? Bắn xong rồi sẽ hút sữa giúp cha rồi giúp cha bắn ra.”

Thương Ngọc Ngân lập tức dao động, y hơi khó chấp nhận nhưng bây giờ đã muốn bắn lắm rồi, vυ" và côn ŧᏂịŧ đều đau chết đi được, cái lỗ ở dưới lại đang chảy như lũ lụt.

“Thật chứ?”

“Lời A Khải cha còn không tin sao?”