Chương 4: Bị con nuôi chơi vυ' sục ©ôи ŧɧịt̠ lêи đỉиɦ

Thật là phong cảnh đẹp nhất thế gian, rồi sẽ có ngày hắn bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào hai cái lỗ của cha nuôi, đυ. cho hai cái lỗ da^ʍ không khép lại đượng, chỉ có thể để mặc l*и rỉ tinh.

Càng nghĩ càng nứиɠ, thiếu niên đặt côn ŧᏂịŧ trên người cha nuôi cọ tới cọ lui, lòng bàn tay cha nuôi cũng bị cọ đầy dâʍ ɖị©ɧ, áo ngắn cũn trong suốt cũng bị thiếu niên đùa nghịch đến là da^ʍ dật chật vật, hai bên vυ" cũng bị chơi đến nổi sưng đỏ, hai núʍ ѵú như hai quả anh đào chính rục run rẩy đứng thẳng.

Thiếu niên dùng côn ŧᏂịŧ đυ. núʍ ѵú cha nuôi, mắt lại dính chặt vào đôi môi hồng nhuận của cha nuôi, đυ. chán cặρ √υ" lại cho tay vào miệng trêu đùa đầu lưỡi cha nuôi, mà đầu lưỡi cha nuôi lại còn cuốn lấy ngón tay hắn.

Thiếu niên nắm côn ŧᏂịŧ đi thao cha nuôi núʍ ѵú, tầm mắt nhưng vẫn dính ở cha

Đáng chết, cha nuôi uống say quá mê người, trước đây cha nuôi không phải chưa từng say, thiếu niên lại không dám làm cái gì, nếu sớm biết thì lúc trước đã mạnh mẽ dâʍ ɭσạи cha nuôi một phen rồi.

Đôi môi xinh đẹp này, không biết hôn lên sẽ có cảm giác gì.

Thiếu niên quá muốn nếm thử, hắn cúi xuống hôn lấy môi cha nuôi, đúng là mềm mại như trong tưởng tượng.

Trong lúc Thương Ngọc Ngân mơ ngủ có vẻ cảm thấy hơi khó chịu, há mồm hừ hừ, càng tiện cho con nuôi xâm nhập. Đầu lưỡi bị con nuôi liếʍ láp, khuôn miệng mềm mại đầy hương rượu.

“Cha…… Có thích A Khải hôn người không? Hửm?”

Thương Ngọc Ngân mơ mơ màng màng đáp lại: “Thích, thích A Khải, cái gì của A Khải cũng thích……”

Có nghe cha nuôi nói thích bao nhiêu lần đi chăng nữa lòng hắn cũng rung động, cuối cùng không nhịn được, buông môi cha nuôi ra rồi đỡ côn ŧᏂịŧ để trên cánh môi cha nuôi.

“Cái gì cũng thích sao? Côn ŧᏂịŧ A Khải cha cũng thích sao? Thích thì nếm thử đi, côn ŧᏂịŧ A Khải, cha liếʍ liếʍ giúp A Khải được không?”

Thương Ngọc Ngân thế nhưng ngoan ngoãn hé miệng, đưa lưỡi bắt đầu trúc trắc liếʍ láp qυყ đầυ con nuôi.

“Côn ŧᏂịŧ A Khải, ưm, nóng nóng, ăn ngon ngon, đều là mùi của A Khải, ư……”

Nói rồi bất ngờ mυ"ŧ thật mạnh, nhất thời thiếu niên không chịu nổi, trực tiếp bắn vào trong miệng cha nuôi.

Liên tục bắn nùng tinh, bị Thương Ngọc Ngân ngủ mơ vô thức nuốt hết, thiếu niên vội vàng rút ra, để côn ŧᏂịŧ trên vυ" cha nuôi bắn mấy phát, lại mở hai chân cha nuôi ra xem l*и, lỗ thịt mấp máy lộ ra, hắn đỡ côn ŧᏂịŧ để ở cửa động rót tất cả chỗ tinh còn thừa vào l*и cha nuôi.

Bắn tinh xong, hắn nằm nghiêng bên cạnh cha nuôi thở dốc, vừa bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên vυ" cha nuôi, vừa khép hai chân cha nuôi lại, để lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình trên người cha nuôi.

Sáng sớm hôm sau, Thương Ngọc Ngân tỉnh lại, trên giường chỉ có mỗi mình, lại nghe trong viện có tiếng luyện kiếm, liền biết con nuôi đã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho y.

Trên người y còn mặc áo ngắn nửa trong suốt đêm qua con nuôi đưa, cảm giác thân thể quái quái mà cứ không biết quái chỗ nào, trong phòng tràn ngập mùi tanh nhàn nhạt.

Y vừa đứng dậy, l*и liền trào ra thứ gì ấm ấm, khuôn mặt tuấn tú không khỏi nóng lên, thân thể đúng là càng ngày càng nhạy cảm, nước cũng càng ngày càng nhiều, mới rời giường đã chảy ra nhiều như vậy.

Cảm giác này mấy năm nay đã tập mãi thành quen, chỉ thói quen kẹp chặt mông đi ra cửa, một bên vυ" còn lộ ra bên ngoài cũng không thèm để ý, dù sao kiểu quần áo này mặc cũng như không thôi.

Núʍ ѵú còn thấm sữa, hôm qua bị con nuôi ăn nhiều, cũng không căng tức khó chịu.

Thiếu niên thấy y ra, lập tức thu kiếm chạy vội tới.

“A Khải thỉnh an cha, chào buổi sáng cha.”

Thương Ngọc Ngân quen tay xoa xoa đầu con nuôi, nói: “Sao dậy sớm vậy, chẳng bao giờ chịu ngủ thêm một lát.”

Cha nuôi luôn rất dịu dàng với hắn, khác hoàn toàn như vẻ lạnh băng sắc bén với người ngoài, cái này làm A Khải rất cảm động.

“A Khải muốn trở nên mạnh hơn, vậy có bảo vệ cha tốt hơn.”

Lời này khiến lòng Thương Ngọc Ngân ấm áp, bảo: “Con có này tấm lòng này ta đã thấy đủ rồi.”

Y uốn éo eo, rất ít khi mặc áo ngắn, tuy rằng tiện nhưng lộ mông lại hơi lạnh.

“Làm sao vậy? Lạnh ạ?” - Thiếu niên quan tâm hỏi.

“Không có việc gì, sáng sớm nhiều sương, phía dưới hơi lạnh.”

Thiếu niên gác lại kiếm rồi lập tức sờ cặp mông cha nuôi, nói: “Vâng, đúng là hơi lạnh, là A Khải suy xét không chu toàn.”

“Ưm ~” - Thương Ngọc Ngân khẽ ngâm rên: “Tay A Khải nóng quá……”

Không chỉ nóng, tay thiếu niên còn đặc biệt có chai tay thô ráp, xoa trên cặp mông phì nộn, tê tê ngứa ngứa, lại có sự sướиɠ không nói thành lời được.