Ban đêm, trăng mới lên.
Thừa Kiền nhìn ngọc lưu ly trản bách hoa đăng ở trên bàn , kinh ngạc đến ngẩn cả người.
Thái Tông đế tắm rửa xong, đi vào tẩm điện thì thấy Thừa Kiền nhìn chằm chằm ngọc lưu ly trản bách hoa đăng mà ngẩn người, không khỏi nhíu mày, mà khi nhìn đến tóc Thừa Kiền sau khi tắm rửa vẫn còn ướt lại chỉ tùy ý lau sơ qua, càng thêm không vui.
Đứa nhỏ này muốn làm cho chính mình bị cảm lạnh sao? Lại không giữ gìn sức khỏe mình như thế?
Đi nhanh qua, Lí Phúc sau khi nhìn đến sắc mặt Thái Tông đế thì nhanh chóng trình khăn lên, Thái Tông đế tiếp nhận rồi ngồi vào phía sau Thừa Kiền, một bên lau tóc cho Thừa Kiền, một bên thấp giọng khiển trách, “ Kiền nhi! Tóc cũng không chịu lau khô, sao lại không thương sức khỏe của mình vậy chứ?”
Thừa Kiền lấy lại tinh thần, vừa định quay đầu lại, lại bị giữ lại, chỉ nghe Thái Tông đế thấp xích, “ Ngồi yên, đừng quay đầu lại, để phụ hoàng lau khô tóc cho ngươi.”
“ Phụ hoàng. . . để cho Kim làm là được rồi, người làm gì. . .” Thừa Kiền thấp giọng nói, cảm thấy có chút bất an. Loại chuyện này sao có thể để cho phụ hoàng làm được chứ?
Nhưng Thái Tông đế chỉ là hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì, chỉ là tận lực giảm nhẹ lực đạo, lại ôn nhu chà lau sợi tóc đen mềm trong tay.
Trong lòng rất là đắc ý, không hổ là con mình, không chỉ bộ dạng hảo, người lại thông minh, xem, ngay cả tóc cũng đều mềm đẹp như vầy!
Thấy Thái Tông đế không nói gì, Thừa Kiền cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống, tùy ý Thái Tông đế lau tóc cho hắn.
Chậm rãi chà lau, động tác thật ngốc, nhưng lại thật cẩn thận, giống như những sợi tóc đen trong tay là bảo vật trân quý, Lí Phúc ở bên liếc nhìn một cái, trong lòng im lặng, âm thầm thở dài, bệ hạ, ngài lau như vậy không biết tới năm nào tháng nào a??
Thừa Kiền im lặng nhu thuận ngồi, ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn ngọc lưu ly trản bách hoa đăng trước mắt, nghĩ đến chuyện mẫu hậu kể, lại nghĩ đến hội Bách hoa là ngày của nữ nhân, phụ hoàng sao lại có được bách hoa đăng trản lưu ly này chứ?
“ Phụ hoàng. . .”
“ Ân?”
“ Hoa đăng này người làm sao có được vậy?” Thừa Kiền ngồi lâu cảm thấy mệt, liền ghé vào trên bàn, hỏi.
“ Nga, phụ hoàng là từ một cô nương họ Từ mà có được.” Thái Tông đế miễn cưỡng nói.
Họ Từ? Thừa Kiền không biết vì sao lại nghĩ tới Từ Huệ phi, liền nhịn không được quay đầu hỏi, “ Phụ hoàng, nàng như thế nào lại cho ngươi?” Có thể nào phụ hoàng thân phận đế vương để có được? Đây không phải là tác phong của phụ hoàng!
Thái Tông đế thoáng nhíu mày, đem đầu Thừa Kiền nhẹ nhàng chuyển qua, thấp giọng trách mắng, “ Ngoan ngoãn ngồi yên.”
“ Nga.” Thừa Kiền đành phải nằm úp sấp lại trên bàn, nhưng vẫn là nhịn không được mở miệng, “ Phụ hoàng người còn chưa có trả lời con đâu.”
“ Cũng không có gì, phụ hoàng chỉ bất quá là theo lời nàng, chỉ cần nàng đem đèn cho ta, ta đáp ứng nàng một việc.” Thái Tông đế thản nhiên nói.
“ Vậy nàng muốn người làm chuyện gì?” Thừa Kiền tò mò truy vấn nói.
Thái Tông đế nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng, “ Nàng muốn gặp ta.”
“ Di?” Thừa Kiền thoáng mở to mắt, lại nhịn không được quay đầu lại, mở to đôi mắt tròn tròn sạch sẽ hắc bạch phân minh, “ Nàng biết ngươi là ai?”
Thái Tông đế ôm Thừa Kiền ngồi ở trên người, sờ sờ tóc Thừa Kiền, đã không còn một giọt nước, mới buông khăn, không chút để ý đáp “ Ân, nàng biết, nàng rất thông minh.”
Thừa Kiền nháy mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm Thái Tông đế, vẻ mặt chờ mong.
Thái Tông đế hơi hơi nhướng mày, “ Kiền nhi còn muốn biết cái gì?”
“ Chỉ vậy thôi sao?” Thừa Kiền có chút khó hiểu “ Phụ hoàng người không đem nàng tiến cung sao?”
Không có khả năng?! Thừa Kiền nhớ rõ từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Từ Huệ phi phụ hoàng liền đem nàng tiến cung. . .
Thái Tông đế nhíu mày, nhịn không được điểm nhẹ cái trán của Thừa Kiền, thấp giọng không vui nói “ Đứa nhỏ này đều suy nghĩ cái gì vậy ?! Ngươi cho là phụ hoàng ngươi là loại người gì? Thấy nữ nhân liền đều đem tiến cung sao?!”
Thừa Kiền ha ha ngây ngô cười một chút, sờ sờ cái trán, trong lòng có chút khó tin, phụ hoàng thật không đem cô nương kia tiến cung sao?!
Thái Tông đế hừ lạnh một tiếng, trong lòng vì ý tưởng này của Thừa Kiền mà không vui, lại thấy Thừa Kiền giả bộ cười ngây ngô hồ đồ, trong lòng rất là không cam lòng, tay muốn xoa bóp mặt Thừa Kiền, hoặc đánh vào mông Thừa Kiền, nhưng thấy Thừa Kiền vuốt cái trán vừa bị chính mình gõ vào, thật rõ ràng một khối hồng hồng, trong lòng lại nhuyễn xuống.
“ Ngươi nha. . .” Thái Tông đế vẫy lui Lí Phúc, cúi đầu hôn lên cái chỗ hồng hồng, có chút bất đắc dĩ, “ Ở trong lòng ngươi, phụ hoàng ngươi chính là người háo sắc như vậy sao?”
Thừa Kiền vội vàng lắc đầu, nháy mắt, lấy lòng nói, “ Phụ hoàng khôn khéo uy vũ, không phải là cái hạng người háo sắc!”
Thái Tông đế sủng nịch nhéo nhéo cái mũi Thừa Kiền, lại trừng mắt cảnh cáo nói “ Nếu để phụ hoàng biết ngươi còn có cái loại suy nghĩ này, hừ!”
Thừa Kiền liên tục gật đầu, trong lòng im lặng, hắn không dám nói, kỳ thật, đời trước ở trong lòng hắn, cho dù phụ hoàng không sa vào thanh sắc, cũng là một người phong lưu đa tình.
Thái Tông đế nhìn Thừa Kiền, thấy đôi mắt Thừa Kiền sạch sẽ đến vô tội, biết được trong lòng Thừa Kiền nhất định không cho là thật, thật bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn trách cứ, trong lòng chỉ tính hảo hảo chú ý hành vi ngày thường của mình, vạn vạn không thể để Thừa Kiền có cái nhìn như vậy nữa . . .
Không biết từ khi nào bắt đầu, hắn không quan tâm ánh mắt của thế nhân, không cần quan tâm thế nhân nhìn hắn như thế nào, có lẽ hắn từng thật để ý ánh mắt của thế nhân, nhưng , cho dù là sự kiện Huyền Vũ môn, hắn cũng không để ý, có lẽ tương lai người đời sau, từ sự kiện Huyền Vũ môn sẽ nói hắn vô tình vô nghĩa, nói hắn tàn nhẫn vô tâm, đều không sao cả, sự kiện Huyền Vũ môn vĩnh viễn là vết nhơ không thể tẩy trừ của hắn, nhưng hắn cam tâm tình nguyện mang vết nhơ này trên người.
Nhưng có một điểm, hắn không thể chịu đựng được Kiền nhi đối hắn hiểu lầm hoặc là có cái nhìn không tốt.
Ở trong lòng Kiền nhi, hắn phải là người quan trọng nhất , tốt nhất!!
“ Kiền nhi, vừa nãy ngươi nghĩ cái gì vậy?” Thấy Thừa Kiền lại nhìn chắm chắm bách hoa đăng trản ngọc lưu ly trên bàn, Thái Tông đế nhịn không được mở miệng hỏi.
Thừa Kiền lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, rất là thành thật nói, “ Phụ hoàng, ta có thể đem cái hoa đăng này đưa cho mẫu hậu được không?”
Trong lòng Thái Tông đế bị kiềm hãm, quả nhiên. . .
Tuy rằng mục đích chính của mình khi đi lấy hoa đăng này cũng bởi vì biết được ý đồ này của Kiền nhi, nhưng thời điểm Kiền nhi nói ra, trong lòng hắn vẫn là. . . Rất, không, thoải, mái!
Miễn cưỡng cười, có chút cắn răng nói, “ đương nhiên có thể.”
Thừa Kiền nhợt nhạt cười, nhưng tươi cười thật là ấm áp, “ Tạ phụ hoàng.”
Thái Tông đế hừ một tiếng, cúi đầu hôn cái trán của Thừa Kiền, mới thoáng nguôi đi một ít lại dồn nèn trong lòng.
Bóng đêm thâm trầm, nằm ở trên giường, Thừa Kiền bị điều chỉnh tư thế, ghé vào lòng Thái Tông đế, Thái Tông đế nhẹ tay khẽ vuốt lên đôi chân vô lực của Thừa Kiền, trong lòng có chút đau.
Ngẫm nghĩ, sáng mai phải phái người xuống phía nam tìm xem, Tôn Tư Mạc không biết đã chạy đến nơi nào rồi?!
“ Phụ hoàng. . .” Thừa Kiền khó hiểu, tư thế này, hằn ngủ thì có vẻ hảo, nhưng phụ hoàng thì sẽ không thoải mái đi?
“ Kiền nhi, lúc trước ngươi có từng đi gặp qua mẫu hậu ngươi?” Thanh âm Thái tông đế hơi hơi có chút mất tiếng hỏi.
“ Ân.” Thừa Kiền nhớ tới mẫu hậu kể chuyện xưa, trong lòng có chút suy sụp, không khỏi cúi đầu.
Thấy cảm xúc của Thừa Kiền tựa hồ có chút giảm xuống, Thái Tông đế ôn nhu trấn an nói. “ Mẫu hậu ngươi là vì có thai, cho nên thân mình có chút không khỏe, đừng lo lắng không có việc gì.”
Tuy rằng Kiền nhi cực lực che dấu, nhưng hắn vẫn là phát hiện Kiền nhi không vui, làm Kiền nhi không vui, cũng chỉ có chuyện của Quan Âm Tì đi?
Thừa Kiền sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu, mẫu hậu có thai? Kia. . . Có phải là Trĩ Nô đã muốn đến?
Thái Tông đế mĩm cười, sủng nịch sờ sờ đầu Thừa Kiền, ôn nhu nói, “ Kiền nhi, rất nhanh, ngươi sẽ có thêm một đệ đệ hoặc muội muội. . .”
Thừa Kiền nhịn không được mặt mày nhất loan, cười, thật tốt quá!
Thấy Thừa Kiền mặt mày cong cong, Thái Tông đế nhịn không được cúi đầu hôn lên ánh mắt của Thừa Kiền, khi Thừa Kiền hơi hơi kinh ngạc, lại hôn lên cái mũi của Thừa Kiền, nhìn Thừa Kiền đỏ mặt, gợi lên khóe miệng cười. Tâm tình rất là sung sướиɠ.
Hắn phát hiện, mỗi lần mình hôn Kiền nhi, Kiền nhi luôn một chút liền rồi đỏ mặt.
Đứa nhỏ này, phụ tử thân thiết có gì đâu mà thẹn thùng đâu??
[ Nguyệt : Nhưng anh hôn không có mục đích ‘ phụ tử thân thiết trong đó nha, toàn ăn đậu hũ của em nó ko …]
Trong lòng Thừa Kiến đối với loại phụ tử thân thiết này vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười thập phần sung sướиɠ trước mắt, trong lòng không được tự nhiên cũng chầm chậm lắng đọng lại.
Ai, thôi đi.
“ Đúng rồi, Kiền nhi, bắt đầu từ ngày mai, Hiển Đức điện sẽ có đại hội xúc cúc, Thanh Tước cùng Huyền Lân đều tham gia, nếu như ngươi buồn có thể đến Hiển Đức điện nhìn xem. . .”
Thừa Kiền sửng sốt, xúc cúc hội? Trong trí nhớ mơ hồ của Thừa Kiền, hình như năm Trinh Quán không có cái gì là xúc cúc hội, vậy xúc cúc hội này là sao?
“ Phụ hoàng xúc cúc hội này là. . .”
“ Hai Tháng sau Đột Lợi Khả Hãn sẽ vào kinh nhận sắc phong của triều đình, xúc cúc hội bất quá cũng chỉ là một trong các hoạt động chúc mừng thôi, cũng chính là để vui vẻ thôi , không có gì.” Thái Tông đế không chút để ý nói.
Thừa Kiền thoáng nhíu mày, nhớ tới Thanh Tước nói dâng sớ, liền thấp giọng hỏi, “ Phụ hoàng, xúc cúc hội là do Thanh Tước đề nghị sao?”
Thái Tông đế ừ một tiếng, vẫn là không để ý nói, “ Huyền Lân đề nghị là ca múa, Thanh Tước đề nghị xúc cúc hội. Bất quá Huyền Lân giống như đối việc này cũng không để tâm. . .”
Thừa Kiền nhớ tới vài năm nay, Huyền Lân thường thường ‘ sinh bệnh’ cùng luôn độc lai độc vãng ( đi về 1 mình ) , trong lòng im lặng, kỳ thật Huyền Lân không phải không để tâm, mà là không dám để tâm đi?
“ Kỳ thật, Huyền Lân cũng thật quá mức cẩn thận rồi ” Thái Tông đế bỗng nhiên lẩm bẩm, “ Hắn cũng là con trẫm, trẫm có thể nào gϊếŧ con mình chứ?”
Thừa Kiền tâm đầu nhất khiêu, phụ hoàng, hắn biết? Ngẩng đầu, thấy Thái Tông đế nhíu chặt mày rất là không vui, nhịn không được thấp giọng nói, “ Con nghĩ, Huyền Lân hắn không phải là sợ phụ hoàng, hắn chỉ là. . . nhân ngôn ( lời nói dư luận ) đáng sợ thôi ?”
Thái Tông đế dường như có chút đăm chiêu, nhân ngôn đáng sợ?
**************
Ban đêm, trong Võ Chính điện.
Lý Thái rất là hưng phấn nhìn về phía thanh niên ngồi đối diện vời mình, “ Thật vậy chăng? Sở Thạch! Phụ hoàng tính tháng sau cử hành đấu xúc cúc?!”
Thanh niên ngồi đối diện có khuôn mặt anh tuấn, trên mặt mang theo ý cười, lại có chút kiêu ngạo, “ Điện hạ, đây chính là do nhạc phụ của ta , Hầu Quân Tập Hầu tướng quân chính miệng nói, làm sao giả được? Điện hạ ngài cứ yên tâm đi!”
Lý Thái hưng phấn lên, đắc ý không thôi, “ Thật tốt quá! Nói như vậy, phụ hoàng thật đúng là đã tiếp nhận sớ của ta rồi, hừ, ta đã nói, cấp Đột Lợi Khả Hãn an bài đấu xúc cúc là tốt nhất, Lý Kính thế nhưng nó cái gì vũ nữ ca xướng?! Hừ, để xem lần này Lý Kính làm gì đi?!”
Trong mắt thah niên ngồi đối diện hiện lên một tia hào quang, nhưng nhanh chóng biến mất, chính là khoe miệng gợi kên một tia cười đắc ý.
Mà lúc này trong Trí Trúc điện.
Lý Kính ngồi trên giường, tiếp nhận chén thuốc thị nữ đưa cho, trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói “ Đi xuống đi.”
Thị nữ chần chờ một hồi, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc cảu Lý Kính thì nao núng một chút, vẫn là vội vàng hành lễ, rồi xoay người lui ra.
Sau khi thị nữ lui ra, Lý Kính hờ hững đứng dậy, tùy tay đem chén thuốc đổ ra ngoài cửa sổ.
Buông chén thuốc ra, khóe miệng hơi hơi lộ ra một tia cười khổ, một cơn ho khan trong yết hầu, lại cố nén xuống.
Khóe mắt thoáng nhìn túi hương bên hông, hơi hơi ngây người, nhưng vẫn là chậm rãi cởi xuống, bên trong túi hương, là một cái sáo nhỏ, bên trên có khắc hai chữ bình an.
Lý Kính kinh ngạc nhìn chằm chằm cây sáo nhỏ, nhớ tới hai năm trước, mình cùng mẫu phi vì chuyện của Lý Âm mà khắc khẩu, khi đó, thân mình không khỏe, mẫu phi lại trách cứ mình không để ý đến tình huynh đệ, không chiếu cố Lý Âm, khi đó mình rất buồn, tự đem mình nhốt vào tẩm điện, lại bởi vì phát sốt mà ngất đi, khi tỉnh lại cũng chỉ thấy lão sư – Trưởng Tôn Vô Kỵ . . .
Khi đó, lão sư hung hăng quở trách mình, nhưng sau khi quở trách lại chiếu cố mình, cho đến khi hoàng hậu nương nương cùng mẫu phi biết tin đến đây nhìn xem mình, mới rời đi.
Cũng là lần đó, lão sư cho chính mình bốn chữ – ‘ Khó được hồ đồ’
Khó được hồ đồ.
Cho nên mình bắt đầu giả bộ hồ đồ, giả ngốc, giả yếu ớt.
Rõ ràng mình so với Lý Thái mạnh hơn, rõ ràng mình so với Lý Thái càng thông minh, nhưng vẫn là, phải, khó được hồ đồ!
Kết quả dâng sớ, là muốn đấu xúc cúc sao?
Kỳ thật, mình vẫn còn một phần sớ nữa đặt ở chỗ lão sư, đó là diễn võ —
Biểu diễn thương pháp của Lý Tĩnh tướng quân cùng quyền pháp của Trình Hiểu Chương tướng quân.
Sau mỗi ngày ở Lân Đức diện của phụ hoàng luyện võ xong, Lý Tĩnh tướng quân cùng Trình Hiểu Chương tướng quân đều đem một ít vũ kỹ truyền cho binh lính, nếu khi Đột Lợi Khả Hãn đến, hơn một ngàn binh lính biểu diễn thương pháp cùng quyền pháp thì sẽ càng biểu thị sự lớn mạnh, cũng sẽ càng được lòng người hơn, còn có thể làm ngoại tộc kinh sợ.
Không biết lão sư có thượng tấu với phụ hoàng không?
Lý Kính rốt cuộc nhịn không được ho khan ra, bất quá như vậy cũng tốt, như vậy, chính mình liền càng hồ đồ đi.
***********
“ Kiền nhi, ngươi nói thử xem nên cấp Đột Lợi Khả Hãn an bài ca múa vẫn là đấu xúc cúc tốt hơn?”
Khi đã muốn đi vào giấc ngủ, Thái Tông đế vỗ về lưng Thừa Kiền, thấp giọng hỏi.
“ Diễn võ. . .”
“ Ân?”
“ Không phải ngày nào phụ hoàng đều đến Lân Đức điện luyện võ sao? Rõ ràng đem thương pháp của Lý Tĩnh tướng quân cùng quyền pháp của Trình Hiểu Chương tướng quân truyền thụ cho binh lính ở Lân Đức điện, kia không phải mới là mục đích của phụ hoàng sao?” Thừa Kiền ngáp dài, buồn ngủ nói, hơn nữa, phụ hoàng. . . Không phải trong lòng người đã tính như vậy sao? Thừa Kiền trong lòng trầm mặc nói.
Thái Tông đế mĩm cười, vừa lòng sờ sờ đầu Thừa Kiền, “ Ân, Kiền nhi thật thông minh.”
Thừa Kiền trong lòng không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, ngủ.
Thái Tông đế nhìn gương mặt Thừa Kiền ngủ, trong lòng bồi hồi câu nói ‘ Nhân ngôn đáng sợ’, Kiền nhi nghe được câu nói này từ đâu? Trong sách sao? Nếu không phải đã từng trải qua, như thề nào có thể nói được lời này?
Nhưng, mặc kệ như thế nào, hắn cũng không cho Thừa Kiền rơi vào hoàn cảnh như vậy!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ps: Một chút tư liệu – ( Sr, phần này ta hk edit, lười we’….)
Sớm nhất tái cho [ sử ký · Tô Tần liệt truyện ], Tô Tần du thuyết tề tuyên vương khi hình dung lâm miêu: “Lâm miêu thậm phú mà thật, này dân đều bị thổi can, cổ sắt, đạp cúc giả”. Xúc cúc lại danh “Đạp cúc”,“Xúc cầu”,“Xúc viên”,“Trúc cầu”,“Đá viên” Chờ,“Xúc” Tức dùng chân đá,“Cúc” Hệ da chế địa cầu,“Xúc cúc” Chính là dùng chân đá cầu, nó là Trung Quốc hạng nhất từ xưa phong trào thể dục thể thao, có trực tiếp đối kháng, gián tiếp đối kháng cùng bạch đánh ba loại hình thức.
Đường đại xúc cúc phát triển: Đầu tiên ở chế cầu công nghệ thượng có hai đại cải tiến: Nhất là đem dùng hai phiến da hợp thành địa cầu xác sửa vì dùng bát phiến tiêm da phùng thành hình tròn địa cầu xác. Cầu hình dạng càng viên. Nhị là đem cầu xác nội tắc bộ lông sửa vì phóng một cái động vật nướ© ŧıểυ phao,“Hư khí bế mà thổi chi”, trở thành thổi phồng địa cầu, này ở thế giới thượng cũng là cái thứ nhất phát minh. Theo thế giới thể dục sử ký tái, Anh quốc phát minh thổi khí địa cầu là ở mười một thế kỷ, so với ta quốc đường đại chậm tam, bốn trăm thâm niên gian.
Đường đại địa cầu thể nhẹ, có thể đá cao. Cầu môn liền thiết lập tại hai căn ba trượng cao cây gậy trúc thượng, xưng là “Lạc võng vì môn lấy độ cầu”. Ở đá cầu phương pháp thượng, thời Hán là trực tiếp đối kháng phân đội trận đấu,“Tích thoát thừa liền, cái tượng binh thú”. Song phương đội viên thân thể tiếp xúc liền tượng đánh giặc giống nhau. Đường đại phân đội trận đấu, đã không phải trực tiếp đối kháng, mà là trung gian cách cầu môn, song phương các ở một bên, lấy sút gôn “Sổ nhiều giả thắng”. Theo bóng đá kỹ thuật mà nói, là một loại phát triển: Mà gián tiếp đối kháng, theo thể lực huấn luyện mà nói, cũng là bóng đá vận động một cái lui bước.