"Cô nói đúng, tôi cũng không định giấu giếm, thuở niên thiếu, Quan Tư Thành từng là sư trưởng của tôi, tôi rất kính trọng anh ta, vì vài nguyên do bên ngoài mà gia tộc tôi xém chút bị hủy diệt, là Quan Tư Thành đã ra tay cứu giúp tôi và gia đình, khi đó tôi không còn đồng cắc bạc nào để trả ơn anh ta. Anh ta ái mộ tôi tôi nhìn ra được, nhưng tôi đối với anh chưa từng động tâm, cho nên tôi đã khéo léo từ chối, nhưng tôi thừa nhận, lúc đó tôi không ghét anh, bằng không cuối cùng tôi đã không đồng ý hợp đồng hôn nhân như vậy."
Thẩm Cảnh Nhiên nhấp ngụm nước, nói tiếp.
"Cuối cùng anh đề nghị, anh bỏ vốn thu mua truyền thông Thu Diệp khi đó đã sắp phá sản, đưa tôi quản lý, nếu tôi cảm thấy thiếu nợ anh, có thể dùng cách thức của tôi để trả lại, còn là cách gì, tùy tôi quyết định."
Thẩm Cảnh Nhiên hơi dừng lại.
"Lúc đó ngoại trừ thanh xuân tôi không còn gì khác, ơn cứu giúp tôi còn chưa báo đáp, bây giờ còn cho tôi làm lãnh đạo truyền thông Thu Diệp không đòi hỏi thứ gì, tôi thấy mình mắc nợ anh càng nhiều, tôi từng nói với Quan Tư Thành, tôi biết anh có tình cảm với tôi, nhưng tôi không có ý, nếu anh không ngại, tôi nguyện ý giao năm năm thanh xuân của mình cho anh, hợp đồng năm năm được hình thành như thế."
"Vậy cuối cùng tại sao lại kết hôn?"
Ký giả F truy hỏi, lau chùi hốc mắt, luôn cảm thấy đây là một câu chuyện có nội tình rất sâu. Thẩm Cảnh Nhiên bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Đối với chuyện này, tôi không muốn nói quá nhiều, giống như tôi đang bôi đen anh ta vậy, tôi chỉ muốn nói, lúc đó chính tôi đã đồng ý kết hôn, hợp đồng năm năm cũng là tôi ký, tôi không phủ nhận, nhưng, tôi không ngờ, anh ta sẽ vừa ký được một năm rưỡi thì nɠɵạı ŧìиɧ, Trước lúc cưới tôi đã từng nói về khía cạnh này với anh ta, anh bày tỏ có thể làm được, nhưng thực tế chứng minh, anh đã không làm được."
"Còn một vấn đề nhỏ, tôi luôn muốn hỏi."
Ký giả H tiếp lời, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để hỏi, sốt ruột nói.
"Thẩm tổng tuổi trẻ xinh đẹp, đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn đẹp động lòng người, trước kia tôi luôn hâm mộ vợ chồng hai người ân ái, bây giờ đột nhiên biết được tất cả chỉ là đóng kịch, nội tâm thật sự có chút không chấp nhận được."
Ký giả H biểu cảm bi đát rất chân thực.
"Nói đến cuối cùng tính hướng của Thẩm tổng là gì?"
Thẩm Cảnh Nhiên biết nhất định sẽ có người hỏi về tính hướng của cô, trước khi quen biết Lâm Thu Đồng, cô tin chắc mình sẽ kết hôn sinh con, nhưng bây giờ, câu trả lời của cô đã thay đổi.
"Tôi không muốn giấu giếm tính hướng của mình, so với người khác giới, tôi càng cảm mến người cùng giới hơn. Thời đại này, mọi người đã có thái độ bao dung với tình yêu đồng giới hơn rất nhiều, nhưng dù mọi người có chấp nhận, thì tôi nghĩ đây vẫn là chuyện cá nhân tôi, không cần người khác tới quyết định, nếu tôi đã yêu em ấy, thì nhất định sẽ quang minh chính đại mà yêu, dành cho em ấy một cuộc sống bình thường nhất không khác gì một đôi dị tính."
Ký giả H hoàn toàn rớt nước mắt, nức nở hỏi.
"Vậy, Thẩm tổng đã có người yêu phải không?"
Tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi câu trả lời. Lâm Thu Đồng ở nhà xem truyền hình trực tiếp cũng nghẹn thở không dám chớp mắt, hai tay nắm thật chặt đã ướt nhẹp mồ hôi tự lúc nào.
"Đúng vậy, tôi đã thích một người, nhưng trong thời gian còn kết hôn, tôi vẫn luôn giữ khoảng cách với em ấy. Thật ra, từ khi phát hiện Quan tổng nɠɵạı ŧìиɧ, tôi luôn đề nghị chuyện ly hôn, nhưng anh ta không chịu tùy tiện bỏ qua cho tôi. Bây giờ, tôi đã là người tự do, cũng rốt cuộc có thể thản nhiên nói với em ấy, chị yêu em."
Lời tỏ tình được nói ra của Thẩm Cảnh Nhiên dường như đã dùng hết ôn nhu một đời, mỗi một chữ đều mềm mại muốn hóa thành nước, Lâm Thu Đồng nghe thấy ba chữ kia, cảm giác dễ nghe đến mức có thể rụng trứng.
"Vậy tôi có thể hiểu thành, Thẩm tổng cũng trong thời hạn hợp đồng đã nɠɵạı ŧìиɧ?"
Ký giả G hỏi, Thẩm Cảnh Nhiên cười nói.
"Vậy để tôi uốn nắn lại hiểu lầm giúp cô, tôi với em ấy chưa bao giờ làm chuyện gì vượt giới hạn, trước khi kết thúc hôn nhân tôi luôn cự tuyệt em ấy, giữ khoảng cách với em ấy. Ngược lại Quan tổng, vì bắt tôi đi vào khuôn khổ, đã tạo scandal giả, tổn hại tôi không nói, còn thương tổn đến bạn thân tôi, Liễu Tịch, ở tại đây, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến cậu ấy."
Giờ phút này ngồi nhà Liễu Tịch cảm thấy mình bị tổn thương, không phải do tin vịt của Quan Tư Thành, mà là đã bị Thẩm Cảnh Nhiên tổn thương. Người phụ nữ này, có cần lúc nào cũng một mực khăng khăng nói ra hai chữ bạn thân không vậy, để mọi người hiểu lầm thêm một thời gian không được sao? Rốt cuộc Thẩm Cảnh Nhiên thích ai vậy? Liễu Tịch thật sự chua xót muốn chết rồi!
Có thể hiểu Thẩm Cảnh Nhiên không phải chỉ là trả lại một đòn cho Quan Tư Thành, mà phải gọi đã dùng tuyệt kỹ tất sát* a! Toàn bộ tin tức truyền thông trong phút chốc đảo điên cả lên. Quan Tư Thành che ngực, xém chút phun ngụm máu, Thẩm Cảnh Nhiên quả đúng âm độc thâm hiểm, đều do hắn đã quá chủ quan khinh địch. Thẩm Cảnh Nhiên vẫn rất nhân từ, đã che mờ gương mặt Diệp Tu trong hình, Diệp Tu đọc thấy tin tức, không hiểu vì sao, cảm thấy buồn thay cho Quan Tư Thành, nuôi con cừu nhỏ nhiều năm giờ trưởng thành trở thành con sói, cuối cùng còn cắn phập chủ nhân một phát.
(*Tất sát: Có thể hiểu nôm na là một chiêu đoạt mạng.)Dù Thẩm Cảnh Nhiên đã che mờ, nhưng với những người quá quen thuộc Diệp Tu, vẫn nhận ra được dấu vết, trong phút chốc, Diệp Tu liền trở thành nhân vật đình đám trong làng trà xanh. Quản lý Diệp Tu cũng biết ít nhiều về chuyện Diệp Tu với Quan Tư Thành, con mắt vẫn con nhắm con mở cho xong, dù sao hắn cũng đã nhận không ít lợi lộc từ Quan Tư Thành, nhưng thế cục phát triển tới nước này, con đường người mẫu sau này của Diệp Tu xem như xong rồi, quản lý cũng thương lượng với Diệp Tu tìm người trấn áp sóng gió. Thật ra không cần Diệp Tu mở miệng, cha nuôi cô đã có động thái, nhanh chóng bưng bít phong tỏa mọi tin đồn, đồng thời hướng mọi sự chú ý lên người Quan Tư Thành, từng là truyền thông Thu Diệp, bây giờ là tập đoàn Cảnh Trí, từng là chiến hữu kề vai sát cánh với Quan Tư Thành, thế mà sau lưng lại trở mặt khiến ai cũng trố mắt không biết phải nói gì.
Những thứ này đều không khiến Quan Tư Thành bận tâm lúc này, hắn bận tâm nhất, chính là đột nhiên lại phát hiện, cổ phần trong tay Thẩm Cảnh Nhiên có thêm 5%, ngang bằng hắn, hắn cơ bản không có quyền sa thải cô. Càng khiến Quan Tư Thành thẹn quá hóa giận, chính là ngoại trừ Trần Phóng và giám đốc tiêu thụ ra, trong công ty không một ai thèm để ý lời hắn, đúng, chỉ nhìn thôi cũng đủ để thấy. Hôm nay hắn cùng Thẩm Cảnh Nhiên xuất hiện ở Cảnh Trí, tất cả mọi người mặt ai cũng phơi phới gió xuân chào hỏi Thẩm tổng, thậm chí còn rơi nước mắt nói cuối cùng Thẩm tổng cũng trở về... Nội tâm Quan Tư Thành mắng chửi mẹ kiếp.
Lúc chỉ còn lại hai người, Quan Tư Thành lạnh lùng nói.
"Thẩm Cảnh Nhiên, tôi quả thật đã xem thường cô, haha."
"Quan tổng, anh cần gì phải đuổi cùng gϊếŧ tận?"
Thẩm Cảnh Nhiên vốn không muốn rạn nứt với Quan Tư Thành, mặc kệ là niệm tình xưa, hay cân nhắc hắn là cha Lâm Thu Đồng, cô đều không muốn phải đến nước đó. Quan Tư Thành cười nhạt, hung dữ nói.
"Tất cả còn không phải vì cô đã dồn ép tôi sao?"
Thẩm Cảnh Nhiên khẽ cười cũng không lên tiếng. Quan Tư Thành ý thức được, dù hắn có đoạt được Cảnh Trí, cũng không đoạt được lòng người, hắn không thể trong thời gian ngắn có thể thu mua hết lòng người, năm đó... nếu truyền thông Thu Diệp hiểu được điều này, có lẽ đã không có Cảnh Trí của hôm nay.
"May là, Đồng Đồng không bị cô hủy hoại."
Quan Tư Thành may mắn nói, hắn vốn sẽ không chịu thua phần lớn người trong tập đoàn Cảnh Trí, mà hắn để ý nhất là con gái mình, vừa vặn nhớ lại, hắn từng cho phép con gái giao du đồng tính luyến ái, thật sự cảm thấy chán ghét việc này. Tiếng cười Thẩm Cảnh Nhiên càng lớn hơn, bất đắc dĩ nói.
"Quan tổng, tôi không có thời gian tán gẫu với anh."
Nếu Quan Tư Thành biết được mối quan hệ của cô với Lâm Thu Đồng, có thể nào sẽ tức chết không? Thẩm Cảnh Nhiên suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy buồn cười, càng buồn cười hơn, là việc hai cô có thể đến bên nhau, không thể thiếu công lao Quan Tư Thành.
Bây giờ Quan Tư Thành thấy truyền thông là tránh, không tránh được bị truy hỏi sẽ im lặng, Trần Phóng coi như hoàn toàn xong đời, nhìn Thẩm Cảnh Nhiên ngồi trên ghế sắp xếp công việc và kế hoạch mới, nội tâm hắn bị đánh bại, giám đốc tiêu thụ đã thôi việc, Trần Phóng biết bản thân mình cũng không thể ở lại đây được lâu hơn. Dù Quan Tư Thành bày tỏ hắn có thể qua làm việc ở Kiến Nghiệp, nhưng Trần Phóng đâu còn mặt mũi nào để lăn lộn bên đó, tuy vậy trong lòng vẫn không nỡ buông bỏ Lâm Thu Đồng, định gặp mặt cô nói chuyện một lúc.
"Thu Đồng, cậu mới ra ngoài hả? Tớ đang đứng trước nhà cậu nè."
"Trần Phóng, đừng quấn lấy tôi nữa, cậu không biết mệt nhưng tôi thấy rất phiền."
Lâm Thu Đồng cũng bắt đầu vô tình, Trần Phóng ngơ ngẩn.
"Thu Đồng, cậu..."
"Lúc trước tôi đã nói rõ với cậu, chúng ta chỉ có thể là bạn bè."
"Nhưng lúc trước cậu đâu từ chối lời hẹn của tớ, hơn nữa Quan tổng cũng đồng ý chúng ta có thể quen nhau mà."
"Cùng ăn bữa cơm cùng đi xem phim, vậy Trung Quốc không biết đã có bao nhiêu đôi tình nhân rồi."
"..."
Trần Phóng như ăn phải quả đắng, quả thật, hắn với Lâm Thu Đồng chẳng qua chỉ cùng ăn cơm xem phim, Lâm Thu Đồng thấy đối phương im lặng, mới hoãn giọng, ôn hòa nói.
"Trần Phóng, bây giờ đã là thời đại gì, cậu cảm thấy Quan Tư Thành đồng ý chúng ta quen nhau, thì tôi sẽ quen cậu sao? Cậu cảm thấy tôi là đứa biết nghe lời như vậy?"
"Không phải..."
"Vậy là đúng rồi."
"Nhưng gần đây mời cậu ăn cơm hay xem phim, cậu đều không từ chối tớ."
"Trần Phóng, giữa bạn bè với nhau, cùng ăn cơm, cùng xem phim không phải rất bình thường sao?"
Trần Phóng muốn nói thêm nhưng bất lực.
"Vậy giữa người yêu thì sao? Giữa người yêu cũng làm vậy mà."
Lâm Thu Đồng buồn cười nói tiếp.
"Đúng, giữa người yêu cũng sẽ như vậy, nhưng chắc chắn sẽ không chỉ ăn cơm, hay chỉ xem phim."
Ờ? Trần Phóng ờ một tiếng, hình như hắn hơi hiểu ra, người yêu khi cùng ăn cơm hay xem phim, sẽ thông qua những chuyện đó để xúc tiến tình cảm? Ví như lúc ăn cơm sẽ gắp thức ăn cho đối phương, lúc xem phim sẽ lén nắm tay đối phương, hoặc sẽ hôn trộm... mà những chuyện này, Trần Phóng không phải không muốn làm, chẳng qua cảm thấy chưa phải thời cơ.
"Trần Phóng, tôi thấy Khang Mạc có ý với cậu cơ mà, tại sao cậu không thể ngoảnh đầu lại nhìn thử?"
Lâm Thu Đồng mắt thấy Khang Mạc mấy lần đều đến trước nhà Trần Phóng, Trần Phóng cúi đầu, trầm thấp nói.
"Nhưng ban đầu tớ chỉ biết có mỗi cậu, cho nên trong mắt cũng chỉ có cậu, những người khác tớ luôn cảm thấy như là gánh nặng vậy."
Lâm Thu Đồng bắt đầu hết kiên nhẫn, đè nén cơn giận nói.
"Trần Phóng, cậu cơ bản không hiểu tôi, tôi không còn là đứa nhóc lúc đó nữa, cậu biết bây giờ tôi thích gì sao?"
Trần Phóng há miệng, cũng không nói ra, hắn định bảo Lâm Thu Đồng cơ bản không cho hắn cơ hội tìm hiểu. Lâm Thu Đồng nói tiếp.
"Cậu cũng hiểu, lòng tốt của người khác khiến cậu thấy nặng nề, cậu cũng chưa từng nghĩ, ý tốt của cậu sẽ thành gánh nặng cho tôi sao?"
Lâm Thu Đồng hít thật sâu, tổng kết nói.
"Tôi đã nói rõ ràng rồi, cậu đừng qua nhà tôi nữa, tôi cúp máy."
"Đợi đã!"
Trần Phóng gọi lại Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng nắm di động bất động, Trần Phóng dường như hạ quyết tâm rất lớn, nói.
"Thu Đồng, có thể tớ sẽ rời khỏi đây."
Giọng hơi dừng, kèm theo bi thương.
"Tớ đã làm chuyện sai trái, không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây."
Đợi Lâm Thu Đồng nói chuyện xong, mới phát hiện Thẩm Cảnh Nhiên gọi cho cô, tại sao cô không nghe thấy báo nhắn vậy! Đều tại Trần Phóng quá dài dòng.