Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đương Niên Ly Tao (Năm Ấy Biệt Ly)

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
THỦ ĐĂNG NGA (THIÊU THÂN TRÔNG ĐÈN)

________________________________________

Ánh lửa vừa yếu ớt vừa chập chờn, in bóng lên cửa sổ một khung cảnh ảm đạm. Lạc Bình ngẩng đầu nhìn ngọn đèn, trong lòng cũng thoáng run lên.

Gạt gạt bấc đèn, lửa vẫn không bừng sáng, hắn đổ thêm một ít dầu.

Ngọn đèn này đã đốt ba ngày ba đêm, hắn cố giữ cho nó không tắt, ngay cả khi có việc phải rời đi, hắn vẫn dặn phó dịch thay hắn trông coi. Có lẽ là do ảnh hưởng tâm lý, hắn cảm thấy nếu ngọn đèn này tắt, sẽ là dấu hiệu không lành.

Chu Đường mới đi không lâu, nhưng mỗi ngày đều có người trở về bẩm báo tình huống, cho nên Lạc Bình cũng đã hiểu sơ qua phương án tác chiến sau khi được Phương Tấn sửa chữa. Điều này làm hắn thực sự vui mừng, mặc kệ nói như thế nào, Chu Đường biết có người lo lắng cho y, y sẽ càng thêm chú trọng an nguy của chính mình.

Mấy ngày này Vương phủ vẫn tuyên bố Vương gia đi thăm thú Câu Lương, có chuyện phát sinh, Trình quản gia đều một tay tiếp nhận, sau đó cấp tốc chuyển giao tới Nam Sơn để Lạc Bình xử lý.

Xem lại hồ sơ trước mặt, Lạc Bình chau mày.

Đêm qua, Trình quản gia hội báo một tin tức có liên quan tới Diêu Bằng Phi – Diêu Phó sử, nói rằng hắn đã phái người tới kinh thành, muốn sửa lại án tham ô mà Việt Vương phủ xử sai đoạn thời gian trước.

Cáo trạng sao… Xem ra Dương Tri châu rốt cục đã không thể nhịn được nữa, huy động tâm phúc, muốn ra tay tự giải vây cho mình.

Diêu Bằng Phi vốn là môn sinh của Dương Kỳ Vân, về sau được làm quan, nhưng vẫn luôn luôn thuận theo ân sư, cương trực, ghét xu nịnh, mấy năm qua đã được dân chúng thừa nhận. Chẳng qua Diêu Bằng Phi là người cố chấp, bởi vì Dương Tri châu là ân nhân của mình, mặc kệ người khác đưa ra chứng cứ xác thực vạch trần tội lỗi Dương Tri châu, hắn vẫn một mực không tin. Lần này còn vì ân sư ra mặt, hắn không ngại ngàn dặm vào kinh, muốn tới trước mặt Thánh Thượng để cáo trạng Việt Vương một lần.

Lạc Bình tùy ý phác thảo lên hồ sơ, hai hàng lông mày cũng giãn ra.

Đối với từng người phải có từng kế sách riêng, với kẻ đặt nặng tình nghĩa, phải dùng tình nghĩa để thu phục.

Ngày hôm sau, Lạc Bình nghe báo cáo về Chu Đường xong, nhẩm tính một chút, sau đó bố trí một nhiệm vụ cho Trình quản gia, phái người ngăn cản Diêu Bằng Phi lại.

“Lạc tiên sinh, ý của ngài là bắt nhốt hắn lại sao?” Trình quản gia vẫn luôn để ý chi tiết.

“Không, không cần xung đột trực tiếp với hắn.” Lạc Bình nói, “Trước ngày mốt, chỉ cần chặn đứng đường đi tới Tiểu Tỉnh thôn của hắn, làm hắn phải đổi sang tuyến đường Dân Sơn là được.”

“Dân Sơn? Đó không phải là nơi Vương gia…”

“Đúng.” Một cơn gió thổi qua mái hiên cửa sổ, Lạc Bình khép tay áo che chắn cho ngọn đèn dầu, “Cứ xem Việt Vương của chúng ta, liệu có thể thực sự thu phục nhân tâm hay không.”

________________________________________

Khi trước, hồi âm của tiểu phu tử luôn rất ngắn, thí dụ như “Thậm úy” (rất an lòng), “Giới kiêu” (phải cảnh giác), “Chúc thắng” (chúc thắng lợi), nhưng hôm nay Chu Đường nhận được một bức thư rất dài, rất dài. Y mở cờ trong bụng đem khoe với Phương Tấn, “Ngươi xem này, tiểu phu tử nguyện ý nói thêm vài câu với ta đó!”

Phương Tấn liếc mắt nhìn hồi âm, giả vờ lấy ngón tay ra đếm đếm, “Dân, Sơn, cứu, Diêu. Thỉnh Vương gia khai sáng cho ta biết, hắn nói thêm cái gì với ngài? Ngài bảo mấy câu hắn nguyện ý nói thêm là ở đâu cơ?”

Chu Đường rất hùng hồn, “Nhiều hơn hai chữ, đây là tiến triển. Ngươi không nhìn ra sao? Tiểu phu tử có chuyện phó thác cho ta, tức là hắn rất tín nhiệm ta. Chỉ cần ta làm tốt điều hắn giao phó, sau khi trở về chắc chắn hắn sẽ khích lệ ta. Đến lúc đó ta có thể rèn sắt khi còn nóng (tranh thủ chớp thời cơ), hắn sẽ nguôi giận!”

Phương Tấn mặc kệ lạc quan của y, cầm lấy bức thư hồi âm của Lạc Bình rồi nói, “Lời của hắn cũng quá ngắn ngủn đi, là bởi vì hắn vẫn giận ngài, hay là do hắn lúc nào cũng thế?”

Chu Đường bĩu môi, “Hắn luôn luôn như vậy. Trước kia để lại thư cho ta, ngắn được đến đâu thì ngắn đến đó, cũng chưa bao giờ ký gửi tâm tình dưới ngòi bút để cho ta hay. Phương Tấn, ngươi nói một câu rất đúng, hắn rất lạnh nhạt, tựa như bất kỳ tâm tư nào cũng phải đè nén xuống, ngươi bảo đó là tại vì sao?”

“…” Phương Tấn không biết trả lời thế nào.

Y đột nhiên nhớ tới cố sự của Lạc Bình. Người nọ bị khép vào trọng tội rồi phải chết, tuy rằng hiện tại mô phỏng trên người Chu Đường và Lạc Bình thì cực kỳ khó có thể tin, nhưng, “Ta nghĩ, không phải hắn không có tình, mà là hắn không dám trao cái tình ra một cách dễ dàng.”

Thiêu thân lao đầu vào lửa. Bởi vì biết sẽ bị thiêu cháy, nên thiêu thân giấu mình trong bóng đêm, nhưng từ xa xa vẫn cứ xoay tròn rồi lại xoay tròn vòng quanh ngọn lửa.

“Ta sẽ làm cho hắn trao đi, ta cũng quyết không phụ bạc cái tình của hắn!”

Phương Tấn nhìn khuôn mặt nghiêng của Chu Đường, không nói thêm gì cả. Dù sao ai cũng không thể khẳng định, liệu con thiêu thân kia cuối cùng có lao vào lửa hay không, tâm bất do kỷ, nghĩa vô phản cố.

________________________________________

“Tiểu phu tử quả là tính toán tài tình, thời gian đúng thật trùng khớp.” Chu Đường gấp lại mật báo, đắc ý cực kỳ.

Tiến triển nhiều ngày nay thập phần thuận lợi, Nam Sơn phỉ và tiểu đội đạo phỉ do Hồng Cân Trại thống lĩnh đã vài lần xung đột và giao thủ, tình thế hiện tại đang hết sức căng thẳng.

Tối nay “chuyến hàng” đã được bố trí tốt sẽ đi ngang qua Dân Sơn, đó chính là thời cơ quyết định thắng bại cuối cùng.

Mà bên kia tiểu phu tử cũng đã dụ được Diêu Bằng Phi ngủ lại thôn trang dưới chân núi, tiết mục “Việt Vương dũng cảm, anh hùng xông pha giải cứu thôn dân, bỏ qua hiềm khích, cứu mạng kẻ địch”, đã đến lúc trình diễn.

Chu Đường ngoắc gọi Đình Đình tới, “Cứ làm theo những gì chúng ta đã định, vóc người ngươi tương đương với ta, trước hết cứ thay ta làm lâu la tuỳ tùng của Phương trại chủ, giờ ta muốn khôi phục thân phận Vương gia, đi mời chào thật nhiều nhân tâm đã!”

Đình Đình lườm y một cái khinh bỉ, “Xem bản mặt ngươi gào thét kìa, chắc chắn đang định tranh công trước mặt Lạc tiên sinh! Thật chẳng muốn để ý tới tên ngu ngốc ngươi chút nào!”

Nói thì nói vậy, nhưng Đình Đình vẫn thay Chu Đường giả dạng tuỳ tùng. Đến khi Chu Đường đã trở thành Việt Vương phong độ, Đình Đình vỗ vai y, ngắc ngứ nói, “Đừng có chết đó, không thì mất mặt lắm.”

Chu Đường tâm tình rất tốt, “Cần ngươi nhắc à?!”

________________________________________

Đêm đó, Dân Sơn ánh lửa ngập trời, đó là trại chủ Nam Sơn phỉ suất lĩnh nhân mã đốt cháy một doanh địa (nơi đóng quân) của Hồng Cân Trại.

Mấy trăm thôn dân tại thôn trang dưới chân núi đều được chứng kiến trận chém gϊếŧ giữa sơn phỉ và sơn phỉ này. Trong lúc gà bay chó sủa, ai cũng chẳng biết phải làm sao. Diêu Bằng Phi ngụ lại một đêm thì bị doạ cho sợ đến nhũn cả chân.

Mà thương đội đang vào kinh cũng sợ hãi vô cùng, lão bản hấp tấp nhờ cậy võ sư bảo vệ “hàng hóa”. Mắt thấy một lũ đạo tặc quấn khăn đỏ và một lũ đạo tặc chẳng rõ lai lịch lao về phía mình, lão bản bắt đầu khóc rú lên, “Cứ nói Việt Châu bị sơn phỉ hoành hành, hôm nay ta chính thức được mở mang rồi! Chỉ hận Tri châu kia làm quan quá hèn hạ, để mặc lũ đạo tặc ngang ngược điên cuồng đến thế này!”

Loạn lạc, Nam Sơn phỉ và Hồng Cân phỉ một trước một sau tới gần thôn trang. Đúng lúc đó, một đội nhân mã xuất hiện như từ trên trời rơi xuống. Người dẫn đầu cưỡi tuấn mã màu đen, y phục gấm thêu chỉ vàng, không phải Việt Vương thì là ai?

Trong thôn dân có người cao giọng hô, “Là Việt Vương! Việt Vương tới cứu chúng ta!”

Cũng có người lo lắng nói, “Nhưng mà Việt Vương chỉ dẫn theo có nhiêu đó người, tự bảo vệ mình còn không nổi, nói gì đến chuyện cứu chúng ta?”

Chu Đường thân thủ nhạy bén, tiếng nói âm vang, tư thế oai hùng bất khuất, “Đạo tặc lớn mật, dám quấy nhiễu bách tính của ta! Chu Đường ta cho dù phải dốc hết toàn lực, cũng tuyệt không cho các ngươi thực hiện được âm mưu!”

Đình Đình làm động tác muốn ói, “Trại chủ không thấy y diễn có phần hơi quá sao?”

Phương Tấn cười, “Không sao không sao, dân chúng thích xem là được.”

Chu Đường tuốt bảo kiếm ra khỏi vỏ, ‘khó khăn’ lắm mới ngăn được một đao Đình Đình bổ về phía Diêu Bằng Phi, sau đó tựa như mới vừa phát hiện, kinh ngạc nói, “A? Không phải là Diêu Phó sử sao? Tại sao ngươi lại ở đây?”

Diêu Bằng Phi há miệng á khẩu, bụng nói thôi xong rồi, gặp đúng kẻ thù không đội trời chung của Tri châu, làm sao còn có đường sống?

Ai ngờ Chu Đường cất cao giọng nói, “Mau tránh đến nơi an toàn, cứ đi theo thị vệ này của bổn vương, hắn sẽ bảo vệ cho ngươi!”

Diêu Bằng Phi lúng ta lúng túng, “Ta… Ngươi, ngươi vì sao…”

Chu Đường mỉm cười bao dung, “Ân oán giữa ta và ngươi chỉ là chuyện nhỏ, Diêu đại nhân làm quan thanh liêm chính trực, có thể nói là rường cột nước nhà, thật sự không thể tuyệt mệnh như thế được.”

Ánh mắt Diêu Bằng Phi vô cùng phức tạp, hắn nhìn y một lát, sau đó cắn răng, một bên chạy trối chết, một bên nước mắt lưng tròng.

Giải quyết xong Diêu Bằng Phi, Chu Đường dựa theo kế hoạch, dụ địch vào hẻm núi Dân Sơn, trong lúc lộn xộn, vài Nam Sơn phỉ cũng giúp đỡ y cản trở rất nhiều công kích của Hồng Cân phỉ.

Thành công ngăn chặn truy binh sau lạc thạch trận, hết thảy cơ bản đã an bài.

Chỉ còn lại Phương Tấn giả vờ đào tẩu phía trước, Chu Đường giả vờ truy kích đằng sau.

Ánh trăng chiếu khe núi, Chu Đường quay ngựa, thưởng thức thắng lợi của chính mình, trong lòng vui sướиɠ vô cùng.

Chỉ cần đợi đến bình minh là có thể đắc thắng trở về sơn trại, sau đó vẻ vang quay lại Vương phủ!

Nhưng cùng lúc đó —-

Chẳng có tiếng động, không gian bỗng nhiên lọt thỏm trong một mảnh đen kịt, Lạc Bình cả kinh.

Tối nay không có gió, nhưng ngọn đèn dầu lại thình lình phụt tắt.

Bấc đèn toả ra mùi khói nhè nhẹ, bàn tay cầm bút của Lạc Bình hơi run rẩy, một giọt mực nhỏ xuống, phá hỏng đi trang giấy.

Thật lâu sau hắn mới kịp phản ứng, châm lại đèn dầu, trầm ngâm.

Đột nhiên hắn đứng bật dậy, khoác thêm áo, vội vàng gọi phó tòng, “Chuẩn bị ngựa! Xuống núi!”

________________________________________

Hẻm núi Dân Sơn.

“Việt Vương quả thật can đảm! Trại chủ chúng ta đặc biệt gửi tới ngài một đại lễ!”

Âm thanh vang dội ngay tại thời điểm Chu Đường buông lỏng cảnh giác nhất.

Khi mũi tên bắn lén cắm ngập vào thân thể y, kinh ngạc lắm, nhưng thứ đầu tiên hiện lên trong đầu y lại không phải vận mệnh sinh tử, không phải nghiệp lớn chưa thành, mà là vẻ mặt xót xa của Lạc Bình.

Đau đớn khiến cho y thất thần trong chốc lát, nỗi lòng rối ren ùn ùn kéo đến.

—- Lúc này không cần ‘trang khả liên’ nữa nhỉ, tiểu phu tử nhất định sẽ không giận ta đâu.

—- Chỉ cần thắp sáng ngọn đèn cho ta là được rồi, ta sẽ trở về tìm hắn.

—- Giống như thiêu thân lao vào ánh lửa, có chết cũng muốn chết ở bên cạnh hắn.

—- Đối với ta, chỉ như vậy cũng đã mãn nguyện rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »