Chương 48: Đến Nhà Ăn Cơm Đi.

“Chuyện em thích anh, anh thật sự rất vui vẻ.”

“Anh cũng thích em.”

Giọng nói tỏ tình của Lộ Dã cùng với tiếng pháo hoa nổ tung trong đầu cô lúc cao trào, điếc tai nhức óc.

Hơi thở của Bạch Chi Chi dồn dập, hưởng thụ dư âm của cực khoái, suy nghĩ hỗn loạn, âm thanh trong đầu rõ ràng nhất chính là anh thích em.

Cô ngơ ngác nhìn người trước mặt, mái tóc rối bời đẫm mồ hôi dính vào má, sống mũi cao thẳng, đồng tử màu hổ phách như ao nước suối, trong veo sâu thẳm.

Lộ Dã, thật quá xảo quyệt rồi.

Mỗi lần tỏ tình, cô đều bị cậu mê hoặc.

Nhưng thật ra, Bạch Chi Chi chỉ cần nghe được giọng của Lộ Dã, chỉ cần nhìn thấy bóng người Lộ Dã, chỉ cần đối mặt với cậu, cô cũng đã bị mê hoặc.

“Chúc mừng vì đã đạt được điều chúng ta mong muốn.”

Ham muốn của cô, ánh mắt của cô, sẽ không đơn phương rơi vào cậu nữa, Lộ Dã cũng giống như vậy sẽ nhìn chằm chằm cô, sẽ quan tâm đến suy nghĩ của cô, muốn ở bên cô.

Lộ Dã thừa nhận trong lời nói của mình có tính toán, nhưng nếu bắt đầu lại lần nữa, cậu vẫn sẽ chọn tính toán.

Cậu không muốn có bất kỳ nhân tố biến hóa nào, cậu muốn chắc chắn, Bạch Chi Chi thuộc về mình cậu.

“Em có thể không về nhà được không?”

Xe dừng trước cửa, váy Bạch Chi Chi bị Lộ Dã kéo lại, nhìn cậu giống như một chú chó nhỏ đáng thương vậy.

Những lời này có vẻ quen quen, mái tóc Lộ Dã buông xõa nhẹ nhàng, cô không thể không đưa tay chạm một cái.

“Bạn trai, đã đến lúc thay đổi chiến thuật rồi.”

Lộ Dã nhìn chằm chằm vào cô, sau khi xuống xe cô sẽ về nhà, bố mẹ đang đợi cô ở nhà, chắc hẳn đã dọn một bàn đồ ăn ngon đợi chúc mừng cô khỏi bệnh xuất viện.

Sức hấp dẫn của cậu trên xe đối với cô có thể nói là nhỏ nhặt không đáng kể.

Lộ Dã không biết là sức quyến rũ của cậu cũng rất lớn, Bạch Chi Chi suýt nữa buột miệng thốt ra lời ở lại, may mà còn dừng lại kịp.

Dường như cô đang trốn tránh muốn xuống xe, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cổng khu dân cư bình thường rất bắt mắt, có người đi ngang qua không nhịn được mà ngoái lại nhìn.

Lộ Dã nhìn bóng lưng của cô, Bạch Chi Chi đạp lên bậc thang, chợt quay đầu, như thể đã hạ quyết tâm gì đó.

“Có muốn lên ăn một bữa cơm cùng không?”

Dáng vẻ Lộ Dã tay chân không biết nên đặt ở chỗ nào, không hề “căng thẳng”.

“Anh có nên tạo kiểu hay không, thế này có phải quá tùy tiện không?”

Bạch Chi Chi buồn cười nhìn Lộ Dã.

“Bố mẹ em sẽ không ăn thịt anh, chỉ là đi lên ăn một bữa mà thôi.” Con dâu xấu luôn muốn gặp ba mẹ chồng, huống chi anh rất tốt, người tốt nhất cô từng gặp.

Mẹ Bạch đã sớm đợi trước cửa, Bạch Chi Chi không muốn họ đi đón, kết quả còn đột nhiên dẫn theo bạn học về nhà.

“Con đứa nhỏ này, dẫn bạn học về cũng không nói sớm, mau lấy dép cho bạn.”

Mẹ Bạch nhiệt tình bảo Lộ Dã ngồi xuống.

Bát của Lộ Dã chẳng mấy chốc đã được bới đầy, đều là người nhà gia đình Bạch Chi Chi gắp, Bạch Chi Chi có chút lo lắng Lộ Dã sẽ không quen, nhưng trừ lần đầu tiên Lộ Dã mới vào cửa có chút cứng người, ngay lập tức đã hòa nhập vào, thậm chí người nhà đều bị cậu chọc cười ha ha ha.

Cơm nước xong Lộ Dã còn muốn phụ rửa bát, mẹ Bạch đẩy cậu đến phòng Bạch Chi Chi.

“Người trẻ tuổi các con tự mình nói chuyện đi, mấy cái chén này mẹ rửa một lát là xong.”

Lộ Dã bất ngờ không kịp đề phòng đi vào phòng Bạch Chi Chi, không phải kiểu xung quanh màu hồng như cậu tưởng tượng, tường màu trắng, tài liệu học tập đặt ngay ngắn trên chiếc bàn nhỏ, có một vài con búp bê bông hơi lộn xộn chất đống trên đầu giường.

Bạch Chi Chi bưng trái cây đi vào, có một chút đùa giỡn: “Anh đã từng rửa bát sao?”

“Chưa từng rửa, nhưng có thể học.”

“Vậy thì xong đời rồi, em cũng không thích rửa bát.” Cô tiếc nuối nói.

“Chỉ cần có anh ở đây, em không cần rửa.”

Lộ Dã dựa vào ghế của cô, vẻ mặt lộ ra chút lười biếng, cằm tựa vào cánh tay trông có vẻ có chút cà lơ phất phơ.

Nhưng Bạch Chi Chi biết cậu nghiêm túc.

“Em không thích ăn hành lá cắt nhỏ.”

“Không thích hành tây.”

“Không thích ớt xanh.”

“Không thích tỏi.”

Chàng trai cúi đầu bật cười: “Sao em lại kén chọn thế?”