Chương 15: Bạn Tình Hay Là Yêu Đương.

Khi Lộ Dã tỉnh dậy vào buổi sáng, cảm xúc lạnh lẽo bên người khiến cơn buồn ngủ của cậu hoàn toàn biến mất.

Chăn không còn chút hơi ấm nào, cả ngôi nhà sạch sẽ, ngay cả rác cũng đều được mang đi, cuộc trò chuyện trên điện thoại còn dừng lại ở hôm qua, nhắc nhở Lộ Dã, Bạch Chi Chi ngủ xong liền chạy!

Hơn nữa, từ sáng đến chiều, ngay cả một ánh mắt đều không cho cậu! Thậm chí đi ngang đối diện trong nhà ăn cũng tỏ thái độ không ngó ngàng.

Lộ Dã ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Chi Chi, vô thức gõ bàn.

Tầm mắt Lộ Dã như có nam châm vậy, sống lưng Bạch Chi Chi thẳng tắp, vừa ghi chép vừa nghe giảng, vừa suy nghĩ về hành vi của Lộ Dã có thể mang đến phiền phức gì cho cô hay không.

Tan học Bạch Chi Chi vẫn ở lại lớp làm bài tập, những kế hoạch đã được lập ra từ lâu sẽ khó thực hiện được nếu chúng luôn bị phá vỡ.

Điều khác với bình thường là Lộ Dã không đi chơi bóng rổ, cậu đứng dậy ngồi vào chỗ trống bên cạnh Bạch Chi Chi, không nói một lời.

Gió chiều mang theo sự mát lạnh không dễ nhận thấy, trong mắt mọi người ở lớp chỉ có sách, duy nhất một người trong mắt chỉ có một người.

Sợi tóc Bạch Chi Chi được nắng hoàng hôn phản chiếu ra màu cam tuyệt đẹp, gương mặt tập trung dịu dàng, lời bất mãn của Lộ Dã lặng lẽ nuốt xuống.

Làm xong phần bài tập cuối cùng Bạch Chi Chi giơ tay lên xoa vai ê ẩm, ánh mắt cũng dời đến trên người chàng trai.

Đầu cậu dựa vào vách tường, nhắm mắt lại, lông mi tạo bóng râm dưới mắt, thật sự đẹp đến khó tin.

Bạch Chi Chi cảm thấy tay mình ngứa ngáy, cẩn thận chạm vào lông mi Lộ Dã.

Còn chưa kịp hành động, cô đã đối diện với tầm mắt của Lộ Dã. trong mắt chàng trai trong veo sáng suốt, nào ra một vẻ buồn ngủ.

“Khụ” Cô có chút chột dạ bấm đầu ngón tay. Tầm mắt lướt xuống phía dưới.

“Tôi đề nghị cậu ngẩng đầu lên.” Lộ Dã nắm lấy tay cô đặt ở chỗ phồng lên giữa hai chân.

“Nếu không sợ là cậu bé sẽ ngẩng đầu.”

Bạch Chi Chi trừng mắt nhìn, không nhúc nhích.

“Thật ra thì tôi không ngại để cậu bé ngẩng đầu, nhưng tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện một chút.”

“Tôi đồng ý.” Lời đồng ý rất nhanh, trong tay lại một chút không nới lỏng. Bạch Chi Chi sửa lại suy nghĩ, mở miệng.

“Cá nhân tôi rất hài lòng về mối quan hệ giữa chúng ta, với lại cái đó khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Nếu như cậu nguyện ý tôi hy vọng mối quan hệ này của chúng ta có thể tiếp tục giữ vững, tất nhiên cậu không thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại.”

Mặc dù Bạch Chi Chi không mấy hài lòng với hành động cầm thú tối qua của Lộ Dã nhưng từ những khía cạnh khác mà nói, bất luận chỗ nào, cậu đều thật sự rất hợp ý của cô, để tìm một người tốt hơn cậu không biết sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian.

Còn một điều nữa, cô yêu thầm Lộ Dã, cơ hội có thể quang minh chính đại lên giường cùng người mình thích thật sự không nhiều! Không thể yêu nhưng có thể ngủ cũng là tốt rồi!

“Ừ, tôi cũng cảm thấy rất thích.” Lộ Dã nghiêng đầu. “Cậu.” Cậu ấm họ Lộ hiếm khi cảm thấy xấu hổ, hơi ngượng ngùng.

Bạch Chi Chi nghe được Lộ Dã nói thích tâm trạng liền ổn định, cô rất vui vẻ vì đạt được kết quả đúng như mong muốn.

Lộ Dã gần như không kiềm chế được, tất cả những bức thư tình và những lời tỏ tình nhận được từ nhỏ đến lớn đều không khiến cậu cảm thấy vui vẻ như khoảnh khắc này. Thậm chí cậu cảm thấy mình hạnh phúc đến mức bong bóng màu hồng nổi lên trong Soap Opera.

Một chút thiếu sót duy nhất là cậu vốn muốn bày tỏ trước! Nhưng cũng không tính hỏi gì, có thể bên nhau là tốt rồi.

Đây thực sự là lần đầu tiên cả hai người nói những điều này, nhận thức sai lệch bên trong không người nào nhận ra, chỉ như vậy cả hai bên đã vui vẻ đạt được nhất quán yêu đương (bạn tình).

Bạch Chi Chi đưa ra quy tắc đầu tiên phải tuân thủ.

1. Ở trường tốt nhất không nên quá mức thân mật, xem như quen biết bạn học bình thường là được rồi.

Lộ Dã kéo ghế của Bạch Chi Chi đến bên cạnh, sau đó kẹp lấy chân cô, khẽ cắn môi dưới cô một cái, giọng nói khó hiểu ủy khuất.

“Tại sao không thể nói?”

Lộ Dã dựa vào quá gần, Bạch Chi Chi có thể nhìn thấy lông tơ mảnh trên mặt anh.

Bạch Chi Chi buộc mình phải phớt lờ đôi mắt vô tội lại quyến rũ của Lộ Dã, mở miệng.

“Trường học không cho phép, nếu bạn học biết sẽ tung tin đồn nhảm, gây sự chú ý sẽ rất phiền toái, giải thích cũng rất phiền.” Cô dừng một chút: “Mức độ bao dung của người đời đối với phái nữ thật sự có chút tệ.”

Trường học đối với chuyện yêu đương đều giống như đại địch, huống chi là mối quan hệ bạn tình này của bọn họ. Cả hai bên đều độc thân không sai, nhưng mà bạn tình, cũng không phải là một thân phận có thể công khai, cô không thể tưởng tượng nếu sau khi người xung quanh biết thì sẽ dùng nhiều ngôn từ độc ác gì để hình dung cô, dù cô không có để ý lắm, nhưng nếu như có thể phòng ngừa chỉ trích cô cũng không muốn lao vào.

Hình tượng bình thường của Bạch Chi Chi chính là một cô gái không nổi bật học tập cũng không tệ, trường học không thiếu kiểu người như vậy, cô lăn lộn trong đó cũng không thu hút.

Lộ Dã nghĩ lại Bạch Chi Chi trong miệng người khác, rất đẹp, học rất giỏi, nhát gan, không tiếp xúc nhiều với mọi người.

Mái tóc Bạch Chi Chi nhẹ nhàng xõa trên vai, Lộ Dã còn có thể ngửi mùi thơm dầu gội đầu của cô, giống như của anh.

Thời gian trầm mặc quá lâu, lâu đến mức Bạch Chi Chi cho là Lộ Dã sẽ đứng lên đóng cửa đi.

Giọng nói Lộ Dã buồn rầu, không vui, có thể cậu càng không hy vọng tạo ra rắc rối cho Bạch Chi Chi.

“Khi có người tôi sẽ giữ khoảng cách với cậu.” Cậu đưa tay từ vạt áo tới sau lưng Bạch Chi Chi.

“Khi chỉ có hai người chúng ta cũng không cần giữ khoảng cách.”

Lòng bàn tay Lộ Dã khô ráo ấm áp, Bạch Chi Chi bị kí©h thí©ɧ run sợ, hai tay cô cản ngực Lộ Dã đến gần. “Cửa, cửa không khóa, sẽ có người vào.”

Sân trường sau khi tan học cũng không có bao nhiêu người ở lại, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy giọng nói đùa giỡn chợt gần chợt xa.

Tay Lộ Dã đưa lên từng tấc một, cậu vuốt ve nắn bóp điểm nhạy cảm của Bạch Chi Chi, giống như chơi với một món đồ chơi vô cùng thích thú không rời ra được.

Lý trí Bạch Chi Chi nói rằng cô cần đẩy Lộ Dã ra, tay cô mới vừa nâng lên liền bị Lộ Dã ngậm lấy ngón trỏ, cảm thấy rất ngứa, đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ linh hoạt, bắt chước các động tác quan hệ tìиɧ ɖu͙©, trong mắt cô đều là mụ mị, lúc kịp phản ứng lại thì tay của Lộ Dã đã đặt lên ngực cô mà không hề có chút cản trở nào, bàn tay dưới bộ đồng phục đã thay đổi tư thế nhào nặn.

Bạch Chi Chi bị sờ đến thở hổn hển, có một chút mồ hôi tuôn ra trên trán, cô không kiềm được kẹp chặt hai chân, cảm thấy chiếc qυầи ɭóŧ ướt dính chặt vào môi âʍ ɦộ.

Ngón tay Lộ Dã nắm lấy núʍ ѵú xinh xắn, liếʍ xương quai xanh tinh xảo của Bạch Chi Chi.

“Có muốn thử ở chỗ này không? Bình thường cậu học tập, nghe giáo viên giảng bài, cùng bạn học nói chuyện quên trời đất, về sau cậu ngồi ở đây có thể quên bất cứ cái gì nhưng sẽ không quên chúng ta đã làʍ t̠ìиɦ ở đây.”

Bạch Chi Chi nghe những lời này của Lộ Dã, không tự chủ được nghĩ đến cảnh tượng đó.

“Đừng, sao có thể, tuyệt đối không thể!” Cảm giác xấu hổ mãnh liệt bao vây cô.

Lộ Dã dùng sức ôm Bạch Chi Chi vào trong ngực, côn ŧᏂịŧ cương cứng chĩa vào hoa huyệt, nói ra giống như ác ma vậy.

“Dĩ nhiên là có thể rồi.”