Chương 5

Đầu đông, sau nhiều nỗ lực, rốt cuộc dì Lạc đã giải quyết xong các loại giấy tờ, dì phải đến đây để ký hợp đồng. Trước một đêm, dì gọi điện thoại cho mẹ tôi, nói tối thứ hai sẽ đến. Nhưng không may, mẹ tôi phải ra ngoài làm việc, ba cũng rất bận bịu, mỗi ngày đều tăng ca. Vì vậy mẹ giao nhiệm vụ tiếp đón dì cho tôi.

Ngày đó vừa đi học về, tôi chạy thẳng đến chợ, mua nguyên liệu nấu ăn. Về đến nhà, tôi tất bật không thôi. Tôi muốn làm bữa tối đơn giản cho dì Lạc.

Tôi đang rửa rau thì dì Lạc đến. Mặc dù là mùa đông nhưng dì vẫn còn mang váy. Váy thật mỏng, xinh đẹp mà rất thời thượng. Dì thấy tôi mang tạp dề, hình như không yên tâm cho lắm, bảo tôi đi làm bài tập, để dì làm cơm. Tôi giả vờ đau lòng nói: “Không ngờ, dì không tin tưởng con như thế! Hóa ra trong mắt dì, con là đứa vô dụng!” Sau đó tôi ủ rũ cúi đầu, ra vẻ buồn bã thất vọng.

Dì không thể làm gì khác hơn ngoài cách thỏa hiệp với tôi. Tôi để dì ngồi ở sô pha nghỉ ngơi một chút, còn mình chạy bay vào bếp.

Khoảng một tiếng sau, trên bàn đã bày biện nhiều món ăn: tôm rang muối, trứng chiên cà chua, cần tây xào nấm mèo, đậu hũ và súp thịt heo. Có thể nói là kết hợp đầy đủ giữa thịt và rau quả. Dinh dưỡng toàn diện, sắc hương hoàn hảo a!

Đang ngẩn ngơ một mình gì đấy, dì, dì Lạc? Tôi nhìn sang ghế sô pha, dì ngủ mất tiêu rồi!

Tôi rón ra rón rén đi đến, thấy dì nằm một góc ở sô pha, dường như có chút lạnh. Tôi không dám quấy rầy dì, đành phải tìm chăn đắp cho dì, còn mình ngồi bên cạnh đọc “Hồng Lâu Mộng”, chờ dì thức dậy rồi cùng ăn tối.

Đang nhập tâm đọc, chợt nghe tiếng gọi khẽ, “Thỏ Con!” Giọng nói mang theo vẻ lười biếng và mỏi mệt.

Ngẩng đầu lên, dì đã ngồi dậy, trên người còn khoác chăn. “Con đắp cho dì à? Thiệt là, tự nhiên ngủ mất tiêu!”

“Không sao, con cũng đang đọc sách!”

“Vậy à? Hình như là tiểu thuyết hả, là sách gì vậy?” Dì nói rồi ngồi sát vào tôi, tiện tay lật sang trang bìa.

“Hồng Lâu Mộng?”

“Dì Lạc, dì đừng nói cho ba mẹ con biết, bọn họ không cho con đọc tiểu thuyết, sợ ảnh hưởng đến việc học!”

“Sách hay vậy sao lại ảnh hưởng đến học tập chứ? Ít ra nó cũng giúp phần nào cho môn ngữ văn mà!”

Như tìm được tri kỷ, tôi vui vẻ nói: “Đúng vậy, giáo viên dạy văn của con cũng nói vậy đó! Dì Lạc, dì cũng thích đọc “Hồng Lâu Mộng hả?”

“Ừ, dì đã đọc nó lâu lắm rồi. Nhớ kỹ lúc ấy, dì còn khóc thật nhiều vì nó đó!”

“Thật hả, nhất định rất thú vị!”

“Rất thú vị? Tiểu quỷ, có ý gì hả?”

“Ha ha! dì Lạc trang nghiêm đứng đắn mà khóc hu hu, có vẻ rất không đứng đắn nha!”

“Yên tâm, vĩnh viễn con không thấy được đâu!” Dì giả vờ tức giận nói.

Bữa tối ngày đó, tôi thấy dì Lạc ăn rất ngon miệng. Không biết là do tôi nấu ăn ngon hay là dì giữ thể diện cho tôi. Chuyện xưa nay chưa từng có, dì ăn thêm chén nữa.

Tôi rất vui vẻ, nói: “Dì Lạc, đồ ăn ngon không?” Thật ra là muốn nghe dì khen ngợi vài câu.

“Ăn rất ngon, xem ra có thể thành người vợ đảm đang chân chính rồi đó”. Tôi tức giận đến nghẹn họng.

Dì liếc mắt nhìn tôi, bật cười, nói: “Sao thế, không muốn làm dâu hiền vợ đảm à?”

“Nói vậy mà cũng nói được sao?” Tôi giả vờ buồn rười rượi.

“Vậy thì làm đầu bếp ha, lúc đó dì trả lương cao để thỉnh con về nấu cho dì!”

Tôi biết dì hay nói đùa, nhưng dì cứ nói mãi thế này hẳn là thừa nhận tay nghề nấu nướng của tôi rồi. Ảo tưởng sức mạnh bản thân, tôi nói: “Không cần lương cao, nấu cho dì, con luôn sẵn sàng!”

Dì ngẩng đầu nhìn tôi, có lẽ không ngờ tôi sẽ nói như vậy. Hình như dì có chút cảm động, hồi lâu không nói nên lời.

Ăn cơm xong, tôi giành phần rửa chén. Dì tựa người vào cửa vừa xem tôi rửa chén vừa hàn huyên về chuyện trường học của tôi, về chuyện làm ăn của dì. Thật giống như hai người bạn thân đang trải hết lòng mình.

Rửa chén xong, tôi kéo tay dì đi xem ti vi. Dì chợt giật mình rút tay về. Lúc này tôi mới ý thức được đôi bàn tay mình lạnh như băng, đến cảm giác cũng không còn.

Dì kéo tay của tôi, vừa liên tục chà xát tay tôi vừa đau lòng nói: “Sao không rửa chén bằng nước nóng chứ? Nứt nẻ da thì tính sao?”

Tôi cười nói: “Không sao, con đâu có để ý mấy thứ đó, cũng chưa nứt nẻ bao giờ!”

Lúc xem ti vi, dì vẫn nắm chặt tay tôi, vừa chà xát nó không ngừng vừa say mê xem phim. Lúc ấy, bộ phim “Trái tim mùa thu” (1) đang rất hot. Thân thế thảm thương và gương mặt tuyệt đẹp của Eun Suh đã làm đổ gục biết bao khán giả. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy ướt ướt trên tay. Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy mắt dì đẫm lệ từ lúc nào, nhưng dì vẫn chăm chú xem ti vị, không hề biết tôi đang nhìn dì đau đáu. Tôi nghĩ, hóa ra dì tỏ vẻ cứng rắn kiên cường bên ngoài nhưng bên trong lại yếu đuối đến thế. Cũng không thể đột nhiên rút tay về, tôi đành giả vờ như không biết gì, cứ để mặc nước mắt dì rơi từng giọt từng giọt, thấm đẫm tay tôi.

Cuối cùng cũng hết một tập phim. Bài hát chủ đề vô cùng cảm động mang tên “Reason” (2) vừa cất lên, dì lại bắt đầu khóc. Có lẽ là do bản nhạc quá buồn, dì thật sự biến tay tôi thành khăn giấy, xoa đôi gò má ướŧ áŧ của mình. Lúc đó tôi nghĩ dì thật giống một cô gái yếu đuối, sao có thể xem phim nhập tâm đến thế cơ chứ? Dì chăm chú xem đến nỗi gần như quên cả sự tồn tại của tôi!

Tôi vươn bàn tay khác ra, mò tìm một xấp khăn giấy, đưa cho dì. Sợ dì xấu hổ, tôi cố ý không quay đầu nhìn dì. Dì yên lặng cầm khăn giấy, lúc này mới thả tay tôi ra. Mà bàn tay đáng thương này, vừa ướt ướt vừa dính dính.

Vờ đi vệ sinh, tôi tiện thể rửa tay. Nhìn vào gương, thấy mình vẫn bình tĩnh như thường, nhìn không ra có gì buồn bã. Haizz, sao người ta có thể buồn đến mất hồn cơ chứ? Cũng là người với người, sao lại có khác biệt lớn như vậy?

Vắt chiếc khăn ấm, tôi đưa cho dì lau mặt, chỉ thấy mắt mũi dì đều đỏ cả lên, cả người thẫn thờ, như thể suy nghĩ điều gì.

Nhìn đồng hồ, gần mười giờ rồi, ba làm tăng ca cũng sắp về. Lỡ đâu ba thấy được cảnh này cũng thật ngại ngùng. Tôi bèn giục dì mau rửa mặt rồi ngủ.

Nằm trên giường, cơn buồn ngủ đã kéo đến vây lấy tôi. Bỗng dưng, tôi nghe dì thở dài nói: “Về sau, không bao giờ… xem loại phim này nữa!”

Tôi âm thầm cười trong lòng: Không nói tâm mình quá mềm yếu, lại đổ lỗi cho phim truyền hình.

“Thỏ Con, con cũng hạn chế xem mấy loại phim này, chỉ tổ rơi nước mắt, đau lòng không thôi!” Ái chà, lúc này còn muốn dạy bảo tôi nữa chứ.

“Con là động vật máu lạnh, không phải con nít mà bị mấy thứ đó chọc cho khóc, dì cứ yên tâm đi!”

“Dì thấy con cố nén lại thì có! Mai tiếp tục xem đi, dì không tin con có thể kiên trì không khóc!”

“Được, ngày mai dì tiếp tục xem với con nha!” Lòng tôi nghĩ, ngày mai phải chuẩn bị tốt khăn giấy cho dì.

Tối ngày thứ hai, đúng hẹn chúng tôi lại ngồi trước ti vi. Thế nhưng nó không chiếu bộ phim kia, có thể là do cuối tuần nên ti vi phát phim “Trí tuệ nhân tạo”(3). Mới đầu tôi cảm thấy rất hứng thú, vì tôi thích khoa học viễn tưởng. Dì lại nói là phim này dành cho tuổi thiếu nhi nên không muốn xem. Nhưng ngẫm lại dì cũng không có chuyện gì để làm, đành phải ngồi xem với tôi. Có lẽ, mỗi người khi cười thì khác nhau, mỗi người khi khóc thật ra cũng khác nhau. Xem khoảng một phần ba bộ phim, viền mắt tôi bắt đầu nóng lên, mũi lên men. Nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua, vẫn không thể bỏ mặt mũi xuống được, tôi cố nén. Đến giữa phim, thật sự nhịn không được nữa, nước mắt rơi lã chã. Khi nhìn thấy những người máy kia lần lượt bị loài người tiêu hủy, tôi thấy đau lòng không dứt, khóc rối tinh rối mù, thật ra là khóc òa lên. (Đổ mồ hôi!)

Mà dì ngồi cạnh vẫn không có động tĩnh gì. Tôi lén nhìn dì, chẳng qua là viền mắt hơi đỏ một chút. Thôi xong! Tối qua còn tỏ ra ta đây, bây giờ ắt hẳn dì sẽ chê cười tôi. Mà phải công nhận mình khóc hơi quá đáng. Haizz! Tại sao nhịn cũng không nhịn được cơ chứ? Đang lo lắng không thôi, dì lại đưa cánh tay qua, giữ bờ vai tôi, ôm tôi vào lòng.

Vẫn là mùi thơm quen thuộc ấy, tựa như thuốc an thần tốt nhất, tôi dần dần bình tĩnh trở lại. Cứ vậy, dì ôm tôi, tôi tựa vào dì, cùng nhau xem hết bộ phim gần ba tiếng đồng hồ.

Bây giờ hồi tưởng lại, tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Thế giới này, không thiếu người cùng ta vui cười. Nhưng mấy ai lại cùng ta khóc? Lại có mấy ai có thể làm ta ngừng khóc đây?

(1) Trái tim mùa thu: là bộ phim truyền hình nhiều tập đầu tiên của bộ 4 phim Tình yêu bốn mùa của đài truyền hình KBS, Hàn Quốc, được công chiếu lần đầu tiên vào mùa thu năm 2000.

Link Youtube

(2) Reason (Autumn In My Heart OST): https://mp3.zing.vn/bai-hat/Reason-Jung-Il-young/ZWZAZ06A.html

(3) Trí tuệ nhân tạo (Artificial Intelligence) 2001:

Phone và tablet: Các bạn có thể search film này ở ứng dụng appvn (có cả bên android và ios) với từ khóa là: “trí tuệ nhân tạo”.

PC: pm tui tui send torrent cho <3

P/S: Người ta kiếm film cực khổ như dzậy, mấy người nhớ phải xem rồi cm đó nha. Hông coi film hông có chap mới đâu à!