- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Dường Như Đã Yêu
- Chương 21
Dường Như Đã Yêu
Chương 21
Nếu như bạn giận ai đó... Bạn còn muốn nói chuyện với họ nữa ko. Tất nhiên là ko.
Lúc này... Tôi muốn im lặng. Ko phải tôi ghen với Duyên. Mà vì chú ấy. Người đàn ông vì tình, vì sắc....tôi ko biết ông ta còn ham hố cái gì???
Ai cũng có quá khứ của riêng mình. Nhưng cái ông chú này... Quá khứ có vẻ tưng bừng quá. Tôi ko biết nếu như tôi và ông ấy thành đôi... Thì
có ngày đẹp trời nào... Ông ấy bỏ tôi và theo người khác hay ko nữa?
- Em làm sao thế. Nếu giận tôi thì nói ra, Im lặng thế làm ng khác sợ đấy.
- Ai sợ.
- Tôi sợ. Đc chưa
Tôi bật cười
- Chú mà sợ.
- Sao ko sợ, nếu như em cứ im lặng như thế, vấn đề của em sẽ ko đc giải quyết, trong tâm em sẽ luôn có cảmgiác khó chịu. Ng ta sinh ra ngôn ngữ chính là cách để biểu đạt cảm xúc cá nhân. Nói lên cái tôi của mình. Chứ nếu cứ im lặng mà giải quyết đc vấn đề, thì thế giới câm hết sẽ bớt ồn ào hơn.
Tôi lạnh nhạt nhìn chú rồi quay đi, tâm tình hỗn độn như vậy, còn tâm với trạng mà biểu đạt cảm xúc sao. Hay giờ tôi nói với chú là vì chú dùng chung hàng với các ông kia bao nhiêu ngày mà ko biết, mù quáng thì cũng có giới hạn thôi chứ.
Tôi còn chưa tính đến chuyện có khả năng ông ta mượn gió bẻ măng đâu. Nếu tôi điều tra ra nhất định ông ta chết với tôi.
Nhưng mà suy đi xét lại. Ông chú này cũng ko thuộc dạng cáo già đến vậy. Thấy ánh mắt ngây thơ của ông ta khi biết mình dùng chung "quần" với kẻ khác đúng là rât đáng buồn cười.
Tôi cũng từng có 1 sừng mẹ với 1 cái sừng con nếu tính trong thế giới động vật dạng 1 sừng như tôi chỉ được liệt vào danh sách động vật có vυ" bình thường thôi.
Nhưng với ông chú này... với Vài chục cái sừng trên đầu thì 100% ông ấy sẽ được liệt vào dạng động vật quý hiếm. Ôi... Chú ơi là chú.. Tướng chú thế nào...
Tôi cười một mình.
- em sao thế. Tự nhiên cười 1 mình thế là sao.?
- Ko sao
- Em đừng như vậy. Có gì nói ra cho tôi nghe nào.
- Cháu ko muốn nói chuyện gì lúc này.
- Thế lúc nào mới là lúc cần nói. Em càng ngày càng khó hiểu
- Cháu ko cần chú hiểu
- Vậy em ko cần tôi hiểu thì em cần ai hiểu. Minh hiểu nhé.
Tôi đứng im nhìn chú. Chú dám nhắc đến Minh trong câu chuyện này sao. Cái nỗi ấm ức của tôi trỗi dậy trong ng. Tôi ứa nước mắt. Ko nói thêm câu nào mà cầm túi bỏ đi... Tôi mặc kệ tất cả.
Tôi mò đến spa của con Oanh. chỉ có nó mới giúp tôi vơi đi nỗi ấm ức trong lòng.
- Có chuyện gì mà. Mặt mày dài ra thế hả con kia.
- Đéo có chuyện gì
Tôi ném cái túi lên bàn.
- Này... Ko có chuyện gì mà. Quăng quật kinh thế, nay ko đi làm vs chú già nhà mày sao?
- Tao chán rồi. Tao bỏ
- Bỏ gì. Bỏ vc hay bỏ ông ý
- Cả hai.
- Có chuyện gì, lão ấy ko đáp ứng như cầu của mày à.?
- Nhu cái mẹ mày. Mày chỉ nghĩ đc có thế thôi sao.?
tôi gắt lên
- Thì mới yêu nhau đáng ra phải tình cảm lắm. Ai zè đã cãi nhau rồi.
- Tao ko thèm cãi nhau
- Thế chuyện gì. Ra tao gội đầu Massa cho, đắp mặt rồi ngủ 1 giấc.tỉnh lại là lại về thiên đường ngay mà.
- thế mày nghĩ đây là địa ngục chắc?
tôi cau có nhưng vẫn nằm lên ghế rồi kể cho nó nghe những ấm ức trong lòng tôi.
- Có mỗi chuyện cái con đấy mà mày giận đc. Đàn ông là thế đấy. Nhiều khi bản năng nó điều khiển. Mày cứ thử lâu lâu ko làm xem nó có rực lên ko huống chi bọn đàn ông nó tích tụ trong người. Tức nước phải vỡ bờ là đúng. Nhất là mấy thằng ko bị yếu sinh lý.
- Còn ko thì mày chỉ yêu 1 thằng lên giừờng và nhìn thôi. Mày chịu ko?
Tôi im. Đúng đấy. Nghĩ cho cùng trc đây tôi cũng từng 1 thời bị như vậy, quen với việc có người hợp tác cùng rồi đến khi chúng tôi chia tay... Tôi cũng mất 1 thời gian phải chỉnh đốn bản thân trước những suy nghĩ đầy tăm tối.
đó không phải là xấu đâu, đó là bản năng, ai trong chúng ta cũng có nhu cầu, có ham muốn về thể xác, chỉ có điều chúng ta đi đúng với luân thường, đạo lý thì đó là bình thường còn đi người lại thì chắc chắn sẽ bị cho là tội lỗi
Bản thân chú khó ở chỗ chú tiếp xúc xã hội nhiều. Giới làm ăn có những cuộc vui "tế nhị" đôi khi ko tránh khỏi. Sa đà là điều đương nhiên,
đàn ông nhất là người có địa vị như chú rất coi trọng sĩ diện. Mà ng ta nói phụ nữ giống như Món đồ trang sức của đàn ông, uai chả hãnh diện khi cặp với 1 em trẻ trung xinh đẹp, sεメy. mà em Duyên thì chuẩn mực của chuẩn mực ấy rồi. đến tôi nhìn còn mê nữa là... sao có thể kìm hãm được sự sung sướиɠ.
So ra tôi với Duyên, về vẻ bề ngoài thì tôi thua xa cô ấy. Uớc mơ vòng eo 56 hay body đồng hồ cát đúng chỉ là viển vông với tôi, so với trc kia thì tôi ko còn là củ khoai di động nữa, nhưng tính ra số đo 3 vòng cũng rất đáng phải tập thể dục nhiều. Đau thật. Tôi thở dài.thôi thì cứ lấy cái nọ bù cái chai đi, tôi tuy ko đẹp nhưng cũng tự chấm cho mình cái điểm chịu khó, tự chấm cho mình cái điểm biết nấu ăn, biết quan xuyến tổ chức công việc, nói chung là tôi cũng biết kiếm tiền. đấy là tôi hát và tôi tự khen hay thế thôi chứ thực tế thì ko ai nhận mình tồi tệ cả. haaa
Nhưng ít ra ông chú của tôi đã chọn tôi, có lẽ ông ấy ko quan tâm đến hình thức nhiều. Bởi đàn ông nếu lấy vợ họ sẽ muốn lấy 1 cô vợ bình thường. Có thể vì tôi bình thường nên tôi mới ế dài hạn. và giờ vì ế dài hạn nên tôi gặp ông ta... một người đàn ông lựa chọn sự bình thường.
Và may quá, sau ngần ấy năm chú chỉ có vài mối tình chưa cố định thêm ai, chắc cũng là đang đợi tôi đến. Ông trời đã để dành chúng tôi cho nhau chăng. Tôi cười, nằm lơ mơ rồi thϊếp đi lúc nào ko hay..
Cho đến khi con Oanh lay tôi dậy.
- Dậy đi bà béo.
- Gì
- Về đi muộn rồi.
- Đêm rồi à
- Chưa đêm nhưng tối rồi.
- Mẹ... Tao ngủ mà mày ko gọi.
- Thấy mày ngủ ngon nên tao kệ. mấy hôm thấy mày bận rộn có vẻ mêt mỏi cho nên tao bảo chúng nó để im cho mày ngủ. Có vc gì đâu mà sốt.
- Ko về chốc lão kia lại đi tìm.
- Đang giận nhau đấy. Ko nhớ à
- Nhớ chứ.
- Bọn mày cũng hay nhề. Tình yêu tuổi già kì cục thật
- Ế chổng vó lên có thằng rước đi là may.
Tôi cười đùa nó.
- Thôi đi. Bao nhiêu ng hỏi còn kén cá chọn canh. Chờ bằng đc ông đại gia mới gật đầu. Mày khôn thế bao giờ mày chết.
chúng tôi đùa với nhau, hôm nay tôi có xe ôm là con Oang điên này rồi nhé.
- thôi tao bảo... để cho ông ý lo một thể, bọn mình ra phố ăn lòng rán đi.
- nhưng...
- nhưng nhị đéo gì. mày cứ làm như ông ý là bố mày không bằng, rồi mai kia cũng theo con khác mất cả nhưng.
uh... con Oanh nói đúng. nếu bọn đàn ông nói gì mà đàn bà cứ nhất nhất nghe theo thì chúng sẽ cho là chúng ta có vấn đề, cho nên đã là đàn bà cho dù có hay ko có 1 người đàn ông bên cạnh, nên tỏ ra khó khuất phục một chút, tỏ ra bất cần một chút thì giá trị mới được tăng lên, chứ đừng để bọn đàn ông nó nghĩ mình sợ nó. ( đấy là quan điểm của cá nhân tôi)
chúng tôi dắt nhau đi bờ hồ. ăn lòng nướng giờ này vui phải biết, đã thế lại nhâm nhi chén rượu thơm nồng... Hà nội mùa này vào thu rồi thì phải, sao không khí mát mẻ vậy. hay tâm trạng tôi giờ đã thấy dễ chịu hơn.
- này... mày và ông ấy tính thế nào?
- thế nào là thế nào?
- già mẹ rồi còn thế nào?
- à... thấy bố tao bảo cuối năm.
- nhanh thế à... cuối cmn năm rồi. mày đi lấy chồng tao chơi với ai.
tao ngay sát vách nhà mày... còn gần hơn bây giờ cơ đấy.
- uh nhỉ, nhưng mà lấy chồng đéo đi đc thế này đâu. đi 1 bước phải báo cáo 1 bước.
- giờ thì cũng gần thế...
tôi thở dài.
- lão hay ghen à?
- cũng hơi hơi. chỉ là mới thì sợ mất, ko biết đến lúc quen rồi thì thế nào?
- lúc quen rồi thì kệ mẹ mày chứ sao.
- tao còn chưa biết.
- thế đã làm cái khởi động chưa?
- là gì cơ?
- ơ... mày ngu thế... đã lên giường đo độ dài của lão chưa?
hí hí hí
tôi cười rúc rích.
- chưa.
- chưa???
con Oanh há mồm. nó nghĩ ai cũng như nó sao?
- mày yếu hay lão ấy yếu.
- ko biết... bọn tao còn... chưa hôn nhau.
- eo... thế mà đòi cưới nhau về... thế kỉ nào rồi... để dành đêm tân hôm chỉ là câu chuyện của thế kỉ trước nhưng mà ở việt nam thôi chứ nói ra bọn tây nó cười cho đấy.
- thì tao cứ đến đâu thì đến, nó theo cảm xúc theo thời điểm.
- mẹ... thời với chả điểm. mày phải cho lão tập thể dục 5-10 phút, sau dần vài lần thì cho 20-30 phút, lão chịu được thì ok... còn ko thì next.
- mày bảo tao chọn chồng hay chọn con đực để giao phối đấy.
- cả hai
tôi cười hớn...
- thật ra dạo này công vc của ông ý có vấn đề, tay ông ý đau, chân tao chưa khỏi hẳn... cho nên tao cư từ từ.
- uh thì mày cứ từ đi...
tôi gật gù... thật ra tôi cũng lo về cái khoản giường chiếu lắm... ko biết... với 1 người đàn ông bình thường như Thái, hay một ngời đàn ông đặc biệt như chú... mong muốn chuyện đó khác nhau ở điểm nào. người ta nói 80% tan vỡ là do sεメ ko phù hợp... liệu rằng chúng tôi sinh ra có để dành cho nhau không?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Dường Như Đã Yêu
- Chương 21